Chương 17: Vụ án sát hại hàng loạt nữ sinh ở trường đại học (mười bảy )

Lưu Tiểu Huyên ngẩng đầu, quả nhiên thấy tên bạn trai cũ của mình đứng phía sau đội bơi, cô bật dậy, chạy sang.

Mặt khác mấy nữ sinh nhanh chân đuổi theo.

Lưu Tiểu Huyên hung hăng tát lên mặt Quách Lương một cái rất kêu.

Quách Lương tự biết đuối lý, không đánh trả, cũng không hé răng.

Dương Đồng đi lên trước, nâng nâng cằm, thay Lưu Tiểu Huyên mắng: “Đồ tra nam chết tiệt…”

Quách Lương trước mặt đội viên bị con gái tát một cái thật sự mất mặt biết chừng nào, nhưng hắn lại không làm sao tức giận với Lưu Tiểu Huyên được, đúng lúc Dương Đồng tới xem như đưa mình trước họng súng.

Quách Lương giơ ngón tay chỉ Dương Đồng, lớn tiếng mắng: “Cô từ đâu ra, cút!”

Dương Đồng: “Anh mau thực lòng xin lỗi tiểu Huyên đi, dám cùng Khương Đàm lén lén lút lút, nói không chừng Khương Đàm chính là do anh gϊếŧ cũng nên nhỉ.”

Quách Lương hoàn toàn bị cô gái không nói đạo lý này chọc tức, thiếu chút nữa động tay.

Một đội viên của đội bơi lội kéo Quách Lương ra: “Đi thôi Quách Lương, tập luyện thôi.”

Nói xong nhìn về phía đám người Tống Lam: "Các cô cũng nhanh đem Dương Đồng này đi đi."

Người này Tống Lam biết, tiết đầu tiên của môn tâm lý học tội phạm cô và cậu ta từng ngồi cùng.

Cô đối với cậu nam sinh này ấn tượng không tồi.

Tống Lam nhìn cậu ta cười cười: "Được."

Dương Đồng không chịu bỏ qua, chạy lên hai bước, bắt lấy vạt áo Quách Lương, đấm hai cái sau lưng hắn: "Tên tồi tệ, sao anh có thể không rõ tiểu Huyên thích anh bao nhiêu chứ!"

Nói lại bang bang đấm tiếp, nắm lấy áo Quách Lương tiếp tục lên án: “Cậu ấy ở ký túc xá cứ khóc mãi, khóc mãi, lúc nãy vẫn còn khóc đến thương tâm biết bao.”

Quách Lương nghe thế, nhìn nhìn sang đôi mắt sưng húp của bạn gái cũ, giật giật môi, nhưng vẫn không nói tiếng nào.

Trần Mạch Văn kéo cánh tay Dương Đồng ra: “Dương Đồng, đủ rồi!"

Dương Đồng: “Trần Mạch Văn, sao anh cũng bênh vực anh ta, anh rốt cuộc ở phe nào?"

Trần Mạch Văn có chút dở khóc dở cười: “Tôi trung gian.”

Đội viên khác gọi lớn: “Quách Lương, Trần Mạch Văn, đi thôi, giáo viên điểm danh.”

Mấy người trong đội bơi đi rồi, để lại một đám người khác trầm mặc đứng đó. Lưu Tiểu Huyên đột nhiên bùng nổ, đi đến trước Dương Đồng, thét lớn: "Ai cho cậu đánh anh ấy?”

Dương Đồng vặn eo: “Tiểu Huyên, đều đã như vậy, cậu còn níu kéo tên tồi ấy làm gì”

Lưu Tiểu Huyên: “Tớ không cho phép cậu nói anh ấy như thế!”

Dương Đồng: “Là tớ ngu, tớ thề từ nay về sau không bao giờ xen vào chuyện tình cảm của người ta, thay người ta đòi công bằng, ai thích làm gì thì làm đi. Để tớ xem thử chừng nào cậu sẽ bị tên khốn ấy hố chết.”

Lưu Tiểu Huyên: “Không cần cậu quản!”

Hai cô gái lớn tiếng sau đó quay lưng đi.

Đám người vây xem cũng dần tản ra, chỉ còn lại Tống Lam cùng Thịnh Xảo.

Tống Lam nhìn Thịnh Xảo nói: "Nhìn không ra, Dương Đồng lại là người rất trượng nghĩa, giúp bạn cùng phòng dạy dỗ kẻ phụ bạc, rất đáng khen.”

Thịnh Xảo gật đầu: “Kỳ thật Dương Đồng cậu ấy có đôi khi nói chuyện hơi khó nghe, lại thích chọc người khác phùng mang trợn mắt, nhưng bản chất rất đơn thuần, tâm địa không xấu.”

“Bằng không cậu cho rằng chúng mình sao có thể cùng cậu ấy ở chung KTX hẳn một năm.”

Tống Lam lại nhìn sang bên kia, Lưu Tiểu Huyên đã ôm Dương Đồng khóc mềm cả người, Dương Đồng vỗ vỗ lưng Lưu Tiểu Huyên, nhìn như đang mắng, ngữ khí lại đầy sự đau lòng: “Vì loại đàn ông này mà đau lòng là không đáng.”

“Mình quen biết nhiều nam sinh ưu tú lắm, có người là bạn học hồi cấp 3, có người ở Bắc Đại, trong nhà rất có tiền, hay mình giới thiệu cho cậu nhé. À thì là hồi xưa anh ấy từng cua mình, còn tặng mình nhiều quá lắm.”

Lưu Tiểu Huyên dùng sức đấm vai Dương Đồng một cái: “Đồ khoác lác!”