Chương 13: Vụ án sát hại hàng loạt nữ sinh ở trường đại học (mười ba)

Bối cảnh của tấm ảnh chính là khu vực gần với lễ đường của đại học Chính Pháp, hai người trong ảnh nhìn không khác gì đôi tình nhân đang thủ thỉ với nhau. Nhưng Cố Tu Nhiên biết, bọn họ không phải là loại quan hệ này…Còn nếu phải thì anh cũng dùng gậy uyên ương tách hai người họ ra…Vì sao ư…

Thân hình cô gái hơi nghiêng ra ngoài, động tác này thể hiện sự phòng ngự, không có chút nào thân mật.

Bất quá, điều này vẫn làm anh cảm thấy khó chịu.

Anh dựa người vào cạnh cửa sổ châm điếu thuốc, phía xa xa, mấy chiếc đèn neon ẩn hiện sau làn sương mờ nhạt tựa như một bức tranh thủy mặc.

Hết một điếu thuốc, Cố Tu Nhiên thay quần áo, cầm lấy chìa khóa, mở cửa, đi ra khỏi nhà.

Tống Lam trở lại ký túc xá, dường như Thịnh Xảo đã trở về từ lâu, đang cùng bạn trai yêu đương qua điện thoại.

Dương Đồng từ toilet bước ra: “Buổi lễ xong lâu rồi mà, sao giờ này cậu mới về?”

Tống Lam cười cười: “Cậu không phải cũng vừa trở về à?!”

Dương Đồng: “Sao cậu biết?”

Tống Lam cười cười: “Nếu cậu về từ sớm thì bây giờ không đắp mặt nạ thì chính là đang sơn móng tay… còn rảnh mà tám chuyện với mình à…”

Dương Đồng lấy ra áo ngủ từ tủ đồ: "Tớ đi tắm, mặc kệ cậu!”

Tống Lam đem túi đồ ăn vặt trên tay mà Diệp Khôn mua cho ban nãy đặt lên bàn: “Các cậu thích ăn cái gì cứ việc lấy, tớ mời khách.”

Thịnh Xảo một tay ôm điện thoại, tay kia cầm lên bịch snacks, nhìn Tống Lam cười: “Cảm ơn nhé!”

Dương Đồng đi tới, nhìn trong túi, lựa lựa: “Dưa chuột vị khoai lát, vị tớ thích nhất này. Còn có cả hạt dưa, caramel, hồ đào cũng tốt, bổ não.”

Tống Lam nhìn cô ta ôm lấy cả túi đồ ăn vặt vào trong lòng ngực, mắt thấy cô ấy còn định xuống tay với hộp trái cây, chạy nhanh nói: “Cậu mới nói là đi tắm mà?"

Dương Đồng mở bịch khoai lát, lấy một miếng đưa vào miệng: “Dưa chuột vị khoai lát có thể làm đẹp đó cậu biết không. Tớ ăn bây giờ thì chút nữa không cần đắp mặt nạ nữa.”

“Ai mua cho cậu đấy?”

Tống Lam ngẩng đầu: “Sao cậu đoán cái này là người khác mua cho tớ?”

Dương Đồng dựa vào cạnh bàn: “Còn phải hỏi sao, cậu bây giờ hot như vậy, hẳn không ít nam sinh đi theo xum xoe đâu nhỉ? Tớ nói cậu nghe cái này, trước kia lúc tớ còn học cao trung, ban của tớ có 20 nam sinh đã hết 18 người theo đuổi tớ rồi, mỗi ngày đến lớp, wow trên bàn toàn là đồ ăn vặt.”

Tống Lam: “Ồ, thế à!”

Thịnh Xảo đang nói chuyện điện thoại cũng dành chút thời gian cười ha hả.

Dương Đồng nhìn nhìn Tống Lam: “Kỳ thật tớ vẫn luôn cảm thấy tớ đẹp hơn cậu.”

Tống Lam: “Tớ cũng thấy vậy đấy.”

Dương Đồng: “Nghe nói cậu đang hẹn hò với giáo sư Cố hả, thật hay giả vậy?”

Tống Lam từ cái túi nilon trên bàn lấy ra hộp trái cây, nào là cam, táo, dưa Hami, thanh long, rất nhiều loại, hương thơm nhè nhẹ bay trong gió.

Cô ảm đạm cười nhạt: "Giả!"

Lúc này di động của Tống Lam reo lên, là một dãy số xa lạ. Di động tíc tắc thông báo đã 10 giờ tối.

Cô lập tức đề cao cảnh giác.

Tống Lam cầm di động đi ra ban công. Vậy mà trong tình huống khẩn trương như vậy, cô vẫn có thể nhớ mà quay đầu cảnh cáo Dương Đồng đừng động vào hoa quả của cô.

Có người rất thích ăn trái cây, ăn hết phần mình còn định đi đoạt phần của cô, đã vậy còn chọc cô nóng nảy trừng nàng ta một cái mới vui vẻ.

Tống Lam đóng cửa ban công, đứng trước lan can, nhận điện thoại.

“Alo.”

Giọng người đàn ông đầu kia trầm thấp, giống như màn đêm đen đặc phía trước, dù nguy hiểm nhưng cô vẫn cố lao vào.

“Anh đang đứng dưới ký túc xá của em.”

Anh ta nói xong liền cúp máy, không một chữ dư thừa...

Tống Lam nhìn thoáng qua phía dưới lầu, anh đứng cạnh cây phong, bên trái một đôi ôm ấp, bên phải lại một đôi hôn môi.

Tâm tình cô sung sướиg, soái thì thế nào chứ, chẳng phải bị dồn cẩu lương đến mức nghẹn sao.

Tống Lam cầm lấy chìa khóa đi ra cửa.

Dương Đồng ở phía sau hô to: “Hoa hậu giảng đường, hơn 10 giờ rồi, cậu còn dám đi ra ngoài.”

Tống Lam giơ tay: “Không có việc gì, tớ liền lập tức quay lại.”

Dì quản lý thấy Tống Lam từ trên lầu đi xuống, bèn hô gọi một tiếng: “Như Hoa, mau đóng cửa đi!”

Tống Lam cười cười: “Không có việc gì đâu ạ, gần đây thôi, ngay chỗ cửa kí túc xá."

“Là giáo sư Cố gọi con ra ngoài. Nếu con bất hạnh mất mạng, 100% do thầy gϊếŧ."

Dì quản lý chưa kịp trả lời, Tống Lam đã chạy ra khỏi cửa.

Cô đi đến trước mặt Cố Tu Nhiên, thấy anh đem di động đưa tới.