- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Ánh Nắng Ban Mai
- Chương 14
Ánh Nắng Ban Mai
Chương 14
Sáng hôm sau,
Hạ Vũ dần dần mở mắt với thân thể đầy vết tích cùng sự đau đớn. Cô cảm nhận được hơi ấm của ai đó ở bên cạnh liền liếc mắt nhìn qua xem. Hình ảnh một người con gái vô cùng diễm lệ đập vào mắt cô khiến Hạ Vũ không khỏi ngạc nhiên
"An Cảnh Nghi? Sao cô ấy lại ở đây. Chết rồi"
Nàng đang say giấc nhưng cảm nhận được động tĩnh liền thức giấc. Ánh mắt của nàng nhìn con người đối diện như muốn ăn tươi nuốt sống khiến cô rén ngang
"Cậu giải thích đi, tớ đang nghe!!"
"À, ờm, tớ..." Hạ Vũ không biết phải giải thích như thế nào không lẽ giờ nói thực hiện nhiệm vụ bị người ta gài bom.
"Nói nhanh" Nàng đã mất kiên nhẫn liền lớn tiếng
"Tớ không sao. Chỉ là bị thương nhẹ" Cô trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết
"Không sao? Được, vậy tớ mặc cậu" Nàng vừa nói vừa đứng dậy chuẩn bị rời đi. Hạ Vũ liền hoảng hồn kéo nàng lại vội giải thích
"Tớ sai rồi. Cậu đừng bỏ tớ. Thật ra..."
"Thật ra cô ấy giúp tôi thoát khỏi những tên côn đồ tối qua nên mới ra nông nỗi như này. Tớ xin lỗi vì đã nói dối" Hạ Vũ đang nói liền bị cắt ngang bởi cô gái đó
"Nhã Ly? Cậu..."
"Hai người quen biết nhau sao?" Nàng đứng một góc quan sát nãy giờ lúc này mới lên tiếng
"À. Cậu ấy là Âu Dương Nhã Ly, là bạn thời thơ ấu lớn lên cùng tớ"
"Hôm qua, tớ đi giải quyết công việc giúp ba trên đường về liền gặp mấy tên côn đồ. Nhưng may mắn là gặp được Hạ Vũ. Cậu ấy đã giúp tôi nên mới bị thương nặng như thế" Em lên tiếng giải thích thay Hạ Vũ
"Tớ nói thật, không tin cậu có thể hỏi Hạ Vũ" Thấy nàng có vẻ không tin, em tiếp tục giải thích
"Tôi tạm tin hai người vậy"
Lúc này, cả hai mới thở phào nhẹ nhõm
"Tớ đã xin nghỉ học vài ngày cho cả hai chúng ta. Cậu tạm thời dưỡng thương ở nhà tớ. Cậu vệ sinh cá nhân, tớ sẽ đưa cậu về"
"Không được" Cô và em đồng thanh trước ánh mắt ngỡ ngàng của của nàng
"Tại sao?"
"Điện...À không, không gì" Em cảm nhận được ánh mắt đầy sát khí của cô liền im bặt
"Nhưng nhưng có ba mẹ cậu ở đó mà" Giọng nói của cô ngày càng nhỏ dần khiến nàng không thể nhịn cười
"Cậu sợ sao?"
Cô không nói gì chỉ gật đầu
"Không sao. Tạm thời đừng công khai cho ba mẹ tớ biết. Sẽ không sao đâu" Nàng nhỏ giọng trấn an cô
Hiện tại, cô và nàng đang đứng trước cổng nhà nàng. Cô há hốc mồm đứng một góc, sắc mặt ngỡ ngàng hiện lên rõ ràng trên khuôn mặt hoàn mỹ ấy. Cô thế này không phải là vì biệt phủ rộng lớn này mà là vì cô dần mường tượng ra điều gì đó
"Không phải chúng ta đi nhầm nhà đó chứ?" Cô mang theo vẻ mặt đầy nghi hoặc quay sang hỏi An Cảnh Nghi
"Không phải. Đây là nhà tớ"
An Cảnh Nghi bước tới bấm chuông cửa. Một lúc sau, có một người phụ nữ ra mở cửa
"Tiểu thư. Tiểu thư mớ về"
"Chào dì"
Nàng nói xong tiến sâu vào biệt phủ. Đến gần cửa chính nàng mới lên tiếng
"Ba mẹ con có nhà không dì?"
" Ông bà đã đi công tác hết rồi ạ"
"Dì cho người dọn thêm một phòng giúp con. Đây là bạn con, cậu ấy sẽ ở lại đây vài ngày"
"Được. Tiểu thư nghỉ ngơi đi, tôi đi làm việc"
Cô và nàng bước vào nhà ngồi trên ghế sofa. Thấy cô có vẻ bàng hoàng nàng liền lên tiếng
"Cậu không sao chứ? Cậu có gì muốn hỏi không?"
"Cậu là?"
"Giới thiệu một lần nữa với cậu. Tớ tên là An Cảnh Nghi, ba tớ là An Cảnh Ngôn. Mẹ tớ là Diệp An Lạc" Nàng nở nụ cười nói với cô
"An Cảnh Ngôn?" Cô đứng hình thêm lần nữa. Đây đã cú sốc thứ hai của cô trong một ngày.
"Đừng nói ba cậu là..."
" Không sai. Thủ tướng nước H chính là ba tớ"
"Tớ không muốn giấu cậu đâu chỉ là vì tớ không muốn bị người khác lợi dụng nên mới giấu đi thân phận. Cậu đừng giận tớ mà" An Cảnh Nghi cố giải thích sợ làm cho ai kia giận
"Được rồi. Tớ không giận cậu với điều kiện cậu phải đền bù cho tớ" Nói xong cô lấy tay chỉ vào má mình
"Vô sỉ"
Nàng mang theo khuôn mặt đỏ như quả cà chua mà chạy một mạch lên phòng
"Nè. Đợi tớ với! Tớ hông biết đường đi huhu"
Trên phòng nàng
"Này, sao cậu chạy nhanh thế làm tớ đuổi theo muốn hụt hơi"
"Tại ai?"
"Người ta xin hôn có miếng cũng hỏng cho. Người yêu của mình ngại hở?"
"Từ bao giờ cậu trở nên mặt dày như thế chứ?"
"Từ lúc trở thành người yêu của An Cảnh Nghi" Cô đầy thích thú đáp lại câu hỏi của nàng
"Cậu!! Không thèm nói với cậu nữa, tớ đi tắm đây"
Nghe tới đây, Hạ Vũ trở nên đầy phấn khích nhìn người đối phương với ánh mắt kì quái
"Yahhh.Đồ biếи ŧɦái. Sao cậu dám?"
"Yahh tớ có làm gì đâu? Tha cho tớ đi huhu. Tớ đang bị bệnh đó"
"Đồ chết bầm nhà cậu. Cậu đi chết đi"
"Này... Này... Tha cho tớ đi... Tớ biết lỗi rồi"
Không nói cũng biết là ai kia đen tối với người yêu của mình nên bị nàng hành chết đi sống lại.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Ánh Nắng Ban Mai
- Chương 14