Chẳng ai có thể chống đỡ được câu nói này. Đồng Tịch nói tạm biệt thật nhanh rồi chợt lách người bước vào cổng nhà.
Khoảng chừng một phút sau, bên ngoài vang lên tiếng ô tô khởi động, tiếng bánh xe lướt trên đường... Rồi dần dần quay về yên lặng.
Đồng Tịch dựa lưng vào cửa gỗ, nỗi lo lắng trong lòng chậm rãi vơi đi. Đình viện cổ kính, giàn nho trụi lủi, vườn sen trống rỗng, cành lá thưa thớt va vào nhau xào xạc, sự yên lặng tràn vào từng góc nhỏ trong tim. Hương vị tết bỗng biến mất không gặp, hết thảy cũng chỉ bắt nguồn từ sự thiếu vắng đột nhiên của một người.
Lúc anh ở đây cô chẳng có cảm giác náo nhiệt, giờ khắc này lại đột nhiên cảm thấy cô tịch và thất lạc.
Đồng Hoa giơ chiếc máy học tập ra vui vẻ nhào tới: "Dì ơi, đây là lễ vật năm mới chú Nhϊếp tặng con, giấu trong hòm đồ chơi của em đấy!"
Nghe được tên anh, cảm xúc cô càng thêm sa sút, trái tim như thiếu mất một mảnh ghép, gió thổi lạnh lẽo.
Đồng Kiến Văn cũng nói: "Thêm một người không cảm thấy náo nhiệt, ít một người lại cảm thấy quạnh quẽ hơn nhiều."
Chu Dư Phương oán trách: "Ai bảo ông không gọi Đồng Hâm về."
Nhắc đến con trai, Đồng Kiến Văn liền đổi sắc mặt: "Không thấy thì không phiền lòng, nó không trở lại càng tốt hơn."
Đồng Tịch dạy Đồng Hoa cách dùng máy học tập, kỳ lạ là bình thường đều cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng hôm nay lại vô cùng chậm chạp, phảng phất như bị ngưng lại đông lại vậy. Cô ủ rũ nhịn một giờ, cho đến khi nhận được một cuộc điện thoại mới cảm thấy có tinh thần hơn.
Người gọi là Trương Lập Hằng, là một nhân viên trong công ty môi giới bất động sản. Sau khi Đồng Xuân Hiểu qua đời được một năm thì cô tìm tới công ty môi giới này để bán căn hộ. Hương Chương Viên có vị trí không tệ, giao thông tiện lợi, căn hộ này cũng rất tốt, người xem rất nhiều, nhưng khi nghe được ở đây từng có người chết thì đều không có đoạn sau nữa. Giá tiền thấp hơn căn hộ bình thường mười vạn tám vạn mà cũng không có ai muốn.
Không nghĩ tới Trương Lập Hằng lại mang đến tin tức tốt. Có người cảm thấy rất hứng thú với căn hộ ở Hương Chương Viên, xế chiều muốn đi xem.
Đồng Tịch hỏi: "Vậy anh có nói về chuyện xảy ra trong căn hộ đó chưa?"
Trước kia Trương Lập Hằng đều chủ trương giấu giếm không nói, kết quả là trước khi ký hơp đồng thì đối phương đều đổi ý. Đồng Tịch dứt khoát bảo anh ta đừng giấu giếm, để tránh tốn thời gian và sức lực của nhau.
"Nói rồi, anh ta không ngại. Vị Ngô Diệu Tổ tiên sinh này mới về nước lập nghiệp, công ty ở gần Hương Chương Viên nên muốn mua một vài căn hộ gần đó làm ký túc xá cho nhân viên."
Hóa là là vậy, khó trách lại không ngại.
Đồng Tịch nói: "Vậy anh hẹn thời gian với anh ta đi, mấy ngày nay tôi đều rảnh, lúc nào cũng có thể dẫn anh ta đi xem phòng."
"Vậy được, tôi hẹn anh ta xong thì trả lời cô sau."
Một lát sau, Trương Lập Hằng gọi điện tới hỏi cô hai giờ chiều được không.
"Không có vấn đề gì. Hai giờ chiều, tôi ở Hương Chương Viên chờ các anh." Cúp điện thoại, Đồng Tịch liền bảo Đồng Kiến Văn là cô muốn về thành phố, có người muốn xem nhà.
Đồng Kiến Văn không nhịn được lẩm bẩm: "Cháu nói xem cháu cứng đầu quá, lúc nãy Nhϊếp Tu muốn về thành phố, cháu đi với nó chẳng phải là được sao, lúc này lại phải ngồi xe bus."
Đồng Tịch cười: "Lúc ấy không biết có người muốn xem nhà mà, điện thoại này gọi tới sớm một giờ thì tốt."
Bình thường xe bus từ Hy Trấn đến thành phố rất nhiều, hai giờ một chuyến, nhưng lái xe nghỉ tết nên chỉ có hai chuyến lúc tám giờ sáng và một giờ chiều. Đồng Tịch mua vé xong thì vội gọi điện thoại xin lỗi Trương Lập Hằng, bảo ba rưỡi mình mới đến được, nhờ anh ta chuyển lời cho vị Ngô tiên sinh kia.
Ba giờ, xe bus đúng giờ tới thành phố, Đồng Tịch xuống xe xong trực tiếp gọi xe đến Hương Chương Viên, lên lầu sớm hơn năm phút so với thời gian hẹn.
Cô lấy chìa khóa mở cửa phòng ra. Căn hộ lâu không có người ở có cảm giác ngột ngạt và cô tịch khó nói thành lời. Ánh mắt Đồng Tịch rơi xuống một chỗ nào đó trong phòng khách, trái tim như bị bóp nghẹn, không thở nổi.
Cô bước vội tới cửa sổ, mở ra tất cả các cánh cửa. Gió lạnh mùa đông thổi khắp phòng. Cô khoanh tay đứng đón gió, cảm giác lạnh như băng, từ trong lòng đến thân thể. Sự tình đã qua hơn ba năm nhưng cô vẫn không thể quên được vết máu ở chỗ đó.
Cửa phòng mở ra, cô nghe thấy tiếng bước chân lên lầu và tiếng đàn ông trò chuyện. Xoay người thì trông thấy Trương Lập Hằng dẫn theo một người đàn ông trẻ tuổi bước tới.
Người này hơn hai mươi tuổi, tóc đen, có vài sợi tóc được nhuộm bạc, mặc áo khoác lông thời trang, chân đi giày Martin màu đen, nghe tên Ngô Diệu Tổ rất truyền thống, không nghĩ người thật lại ăn mặc thời thượng như thế. Nhìn thoáng qua như là người mẫu trên tạp chí bước ra vậy.
Đồng Tịch đưa lưng về cửa sổ, cả người được bao phủ bởi một tầng ánh sáng nhàn nhạt, dung quang diễm tuyệt mà thanh lãnh, nếu tóc cô không bị gió thổi, Ngô Diệu Tổ cơ hồ muốn tưởng cô là một mỹ nhân làm bằng ngọc không tì vết.
Anh ta thật sự không nghĩ tới chủ phòng là một cô gái trẻ tuổi và xinh đẹp như vậy, bị kinh diễm đến thất thố, ngây người ra.
Đồng Tịch đi lên trước chào hỏi: "Xin chào Ngô tiên sinh, tôi chính là chủ phòng."
Lúc này Ngô Diệu Tổ mới hoàn hồn lại. Dù sao anh ta cũng là thanh niên lớn lên ở nước ngoài, lúc này trầm trồ duỗi tay ra, tán dương không chút keo kiệt: "Đồng tiểu thư thật sự quá xinh đẹp."
Đồng Tịch cười, bắt tay xong thì dẫn anh ta đi xem nhà. Ngô Diệu Tổ vừa nhìn căn hộ vừa nhìn Đồng Tịch, ánh mắt chuyên chú.
Mặc dù căn hộ đã được xây dựng khá lâu nhưng từng được sửa chữa, đồ dùng trong nhà cũng đều mới, hoàn toàn không phải rách nát. Ngô Diệu Tổ nhìn qua căn hộ, lại chụp vài bức ảnh, trông có vẻ rất hài lòng.
Trương Lập Hằng ở bên cạnh trổ tài ăn nói, nói vị trí của Hương Chương Viên tiện lợi như thế nào, phụ cận có trường học, bệnh viện, tàu điện ngầm đủ mọi thứ.
Ngô Diệu Tổ liên tục gật đầu, cười mỉm nhìn Đồng Tịch: "Tôi rất hài lòng căn hộ này. Đồng tiểu thư, chúng ta thêm Wechat đi, về sau có chuyện gì cũng tiện thương lượng."
Dưới ánh mắt cháy bỏng của anh ta, Đồng Tịch cảm giác được rất rõ ràng ý ngoài lời của anh ta nhưng cũng chẳng có cách nào từ chối thêm Wechat với anh ta.
Xem nhà xong, Đồng Tịch đưa hai người xuống lầu. Xe Ngô Diệu Tổ ngừng dưới lầu là một chiếc xe thể thao màu đỏ rất bắt mắt, cũng vô cùng xứng với bản thân anh ta.
Trương Lập Hằng thì đi xe điện ngầm tới.
Ngô Diệu Tổ ân cần hỏi: "Đồng tiểu thư ở đâu? Tôi tiện đường đưa cô về."
Đồng Tịch cười: "Cảm ơn, không cần đâu, lát nữa bạn trai tôi tới đón."
Biểu lộ thất lạc của Ngô Diệu Tổ rất khoa trương: "Cô có bạn trai rồi à?"
Đồng Tịch nháy mắt ranh mãnh: "Đúng vậy, chẳng phải anh khen tôi xinh đẹp sao, không có bạn trai mới là lạ chứ?"
Ngô Diệu Tổ cười hì hì gật đầu, nói không sai không sai. Sau đó tiêu sái vẫy tay tạm biệt, khởi động chiếc xe màu đỏ rêu rao đó từ từ rời đi.
Đồng Tịch đứng dưới lầu, hai tay đút trong túi nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ, bất giác lại nhớ tới năm nhất đại học, Nhϊếp Tu mượn chiếc xe thể thao màu đỏ của Phó Hành Tri đưa cô đi báo danh, nó cũng có màu sắc nhiệt liệt giống như chiếc xe này vậy.
Khi đó, tình yêu của cô cũng nhiệt liệt như lửa.
Cô chậm rãi ra khỏi cửa chính Hương Chương Viên, đứng trên giao lộ nhìn bốn phía, thành phố vào dịp tết đúng là vắng vẻ, đầy taxi trên đường cái, chỉ vẫy tay một cái là dừng.
Giờ này trở lại Hy Trấn thì có chút muộn, có lẽ cũng không có xe. Cô đón xe trở lại tiểu khu Tinh Viên, vừa vào cửa đã nhận được điện thoại của Mạc Đan, hỏi xem cô đã về từ Lô Sơn Hương chưa. Đồng Tịch chưa kể với cô ta về chuyện tai nạn nên cô ta còn tưởng Đồng Tịch vẫn đi Lô Sơn Hương như những năm trước.
Đồng Tịch nói: "Em ở nhà."
Mạc Đan lắp bắp hỏi: "Này, ừm...Em biết Nhϊếp Tu trở về rồi chứ?"
"Em biết."
Mạc Đan nóng nảy: "Em biết? Sao không nói cho chị?"
"Em tưởng Mạc Phỉ đã sớm cho chị biết rồi." Đồng Tịch cũng không nghĩ tới Mạc Phỉ không nói cho chị gái mình chuyện này.
"Ngày nào nó và bạn gái nó cũng dính nhau như sam, đã sớm quên người chị ruột đây rồi, đúng là đồ gặp sắc quên chị. Ngày mai Nhϊếp Tu muốn về Anh, Phó Hành Tri mời cậu ta ăn tối, bảo Mạc Phỉ gọi chị, lúc ấy chị mới biết thằng nhóc này đã trở về được hơn mười ngày rồi. Các em đều không nói cho chị, có phải đã quên còn có người chị này hay không? Tình yêu không đáng tin cậy, tình thân không đáng tin, tình bạn cũng chẳng đáng tin nữa." Mạc Đan nói đến đây thì giọng nói có chút biến điệu, bởi vì ly hôn nên gần đây cô ta rất yếu ớt, tâm tình thay đổi rất nhanh.
"Em không cố ý giấu chị đâu." Đồng Tịch vội kể chuyện mình gặp nạn ở Lô Sơn Hương rồi sau đó bị bệnh nặng, phải ở bệnh viện cho tới gần tết.
Mạc Đan nghe mà đổ mồ hôi: "Trời ạ, chả trách thời gian này em không liên hệ với chị. Chị còn tưởng sóng điện thoại trên núi không tốt. May mà có Nhϊếp Tu, nếu không chỉ sợ khó mà lường được hậu quả."
"Đúng vậy, may nhờ có anh ấy." Giọng cô thấp xuống.
"Chị nghe Mạc Phỉ nói, Nhϊếp Tu muốn quay lại với em?"
"Vâng."
"Vậy ý của em là?"
"Em không có ý nghĩ đó." Để chứng minh quyết tâm của mình, Đồng Tịch nâng cao giọng, nghe rất kiên quyết.
"Vậy tối nay em có muốn cùng đi ăn cơm không?"
"...Em chắc không nên đi đâu."
Mạc Đan im lặng, thở dài: "Chuyện tình cảm đúng là rất phiền phức, khiến lòng bối rối khó dứt." Nói Đồng Tịch, cũng nói bản thân mình.
Đồng Tịch nhỏ giọng nói: "Khi cần quyết đoán thì vẫn nên quyết đoán thì hơn." Câu nói này là nói với chính mình.
Cúp điện thoại, Đồng Tịch ngồi một mình trong phòng. Đồng hồ thạch anh kêu tích tắc, càng khiến căn phòng thêm cô tịch.
Cô không muốn thừa nhận bản thân mình không ngờ lại quen có người bầu bạn, chỉ ngắn ngủi mười ngày mà Nhϊếp Tu đã đánh vỡ thói quen ba năm của cô. Cô đứng dậy đi dọn dẹp phòng ở, quét dọn vệ sinh, chỉ khi nhàn rỗi thì con người ta mới có thể suy nghĩ lung tung, khi mà đã bận tới mức thể xác và tinh thần đều mệt mỏi thì sẽ chẳng còn hơi sức mà nghĩ chuyện gì cả, đây là kinh nghiệm của cô.
Hoàng hôn ùa đến từng chút từng chút một, thế giới bên ngoài cửa sổ hào quang rực rỡ, ngẫu nhiên có pháo hoa thắp sáng bầu trời đêm. Đồng Tịch lau sạch từng chiếc lá tích thủy quan âm trên ban công. Đột nhiên, di động đặt trên bàn trà vang lên, cô nhìn điện thoại qua bên kia ghế sô pha, chần chờ vài giây rồi đi qua, thấy tên hiện trên màn hình là Mạc Phỉ thì không hiểu sao, tim lại đập nhanh hơn. Giờ phút này, anh đang ở cùng với Mạc Phỉ.
"Chúc mừng năm mới." Ngữ khí Đồng Tịch bình tĩnh nhẹ nhõm, chẳng nghe được chút tâm tình gợn sóng trong lòng cô.
"Anh nghe Mạc Đan nói em ở thành phố, em đã tới rồi thì cùng ăn cơm một bữa đi, cũng không phải ăn em, em sợ gì chứ." Có tiếng nói chuyện truyền qua điện thoại, có Mạc Đan, Phó Hành Tri nhưng không có Nhϊếp Tu.
Đồng Tịch khẽ nói: "Ai bảo em sợ."
"Không sợ thì đến đây, dù sao Nhϊếp Tu cũng cứu em một mạng, em đối đãi ân nhân cứu mạng như thế à? Sao em có thể vô tình vô nghĩa như thế chứ?"
Bị Mạc Phỉ khích tướng nhưng Đồng Tịch chỉ thờ ơ, trầm mặc không trả lời.
"Nhϊếp Tu cắm đầu uống rượu, chẳng nói câu nào, anh thấy mà cũng đau lòng, em qua đây một chuyến khuyên cậu ta đi, ngày mai còn phải bay nữa."
Đồng Tịch im lặng một lát, nói: "Có anh và Phó Hành Tri, còn có Mạc Đan, mấy người đều không khuyên được, em có thể khuyên được sao?"
"Một vạn người bọn anh cũng không bằng một mình em nha, chẳng lẽ em không biết trong lòng cậu ta muốn điều gì?"
Đồng Tịch: "..."
"Anh gửi địa chỉ cho em. Không nhớ tình quá khứ thì cũng xem ở hiện tại, em đến đây một chuyến được không?"
Mạc Đan cúp điện thoại, gửi tin nhắn cho cô qua Wechat. Thấy địa chỉ, trong lòng Đồng Tịch chìm xuống.
Bốn chữ Hy Hồ mùa xuân giống như cánh cửa thông hướng hồi ức, đó là nơi cô và Nhϊếp Tu gặp nhau lần đầu tiên.