Làn da của tôi bắt đầu nóng rực lên, đó là hậu quả khi bị bỏng bởi tia tử ngoại, tấm lông dê kia vẫn còn chút tác dụng, ít nhất nó cam đoan phần lớn da tôi không gặp vấn đề gì. Sau khi vượt qua hành lang Hy Lạp đồ sộ kỳ dị kia, là một hành lang u ám khác, trần nhà rất cao, chỉ treo một ngọn đèn hình chữ nhật, ánh sáng le lói này thật sự không đủ để đôi mắt vẩn đυ.c của tôi nhìn thấy cái gì.
Vách tường hành lang rất sạch sẽ, được bao phủ bởi một lớp ánh sáng tối mờ.
Đi hết hành lang, hắn đẩy một cánh cửa to lớn nặng nề ra, trên cánh cửa là những bức phù điêu được điêu khắc rất nghệ thuật. Tôi cảm thấy bản thân như lạc vào đường hầm thời gian xưa cũ nào đó, đối với một người đã quen màu sắc nước Mỹ rực rỡ như tôi thì nơi này tràn ngập vẻ tinh xảo tối nghĩa khiến tôi không thích ứng nổi.
Sau cánh cửa là một đại sảnh to lớn đến không tin nổi, ánh nắng chiếu vào từ mái vòm hình cung trên trần nhà, sàn nhà được làm từ đá cẩm thạch bóng loáng như mặt băng ngưng kết. Cột trụ chống có vẻ mới mẻ đáng ngạc nhiên, như tảng đá vừa được đào ra từ núi, trải qua điêu khắc tỉ mỉ mới được không vận tới đây vài ngày trước.
Sau đó tôi nhìn thấy ba chiếc ghế dựa trên bậc thềm cuối đại sảnh.
Tay ghế được làm từ vàng kim, lưng ghế dựa màu đỏ, nhìn hình dáng có chiều hướng như ghế của hoàng đế nhà Thanh, làm cho tôi cảm thấy nơi đây như sân khấu xa hoa, trên đó đều là đạo cụ sân khấu.
Thật sự không thể tưởng tượng nổi có ai có thể ngồi trên đó mà không cảm thấy kỳ quặc, ngay cả không khí nơi đây đều cho người ta một cảm giác áp lực.
Còn hơn cả màu xanh biếc chiếm trọn đôi mắt bạn ở Forks, không khí nơi đây như hóa thực chất bao phủ ở đỉnh đầu bạn, âm trầm yên tĩnh như mộ phần người chết.
Từ đầu tới cuối Caius đều mân thẳng môi, ánh mắt tăm tối nghiêm nghị, tư thế hắn ôm tôi như hóa thạch, một chút mập mờ cũng không có.
"Em trai yêu quý của ta, em rốt cuộc về Volterra rồi." Một giọng nói vui mửng đột nhiên vang lên, âm điệu cao vυ"t như ca hát bày tỏ tình cảm mãnh liệt, làm cho người ta nghe xong mà tê cả da đầu.
Caius lập tức xoay người lại, tôi hơi choáng váng nhìn qua. Một người đàn ông đi tất dài màu trắng, quần dài tối mà và áo trong kinh điển, bên ngoài còn khoác áo choàng màu đen dài đến mức gần như sát đất, đi đến với tư thái lưa loát sinh động như mât bay nước chảy.
Tưởng chừng như đó là quý tộc bước ra từ trong bức tranh từ thế kỷ XIX, khi hắn bước đến trung tâm đại sảnh, ánh mặt trời chiếu vào mặt hắn lóe ra những quang điểm lấp lánh. Tóc dài màu đen được tỉ mỉ xõa trên vai, ngũ quan cho người ta một cảm giác tinh xảo khác thường.
Cho dù trang phục hay bề ngoài đều làm cho người ta cảm thấy đây là ánh sáng hoa lệ thời cũ, không hợp thời đại này.
"Aro." Caius cau mày thấp giọng nói, "Đúng là sự nghênh đón khiến người ta vừa mừng vừa sợ, ta cứ nghĩ bây giờ anh phải đi giải quyết hậu quả của cuộc chiến tranh miền Nam chứ."
"Công tác này lúc nào giải quyết cũng được, chúng ta phải biết được công việc mang tính khẩn trương có rất nhiều, phải có những trò hý kịch để giải trí chứ." Aro tươi cười thân thiết, tốc độ tiến tới của hắn thoạt nhìn không nhanh nhưng lập tức đã xuất hiện trước mặt tôi.
Cơ thể của tôi vì cảnh báo theo phản xạ mà bị hù nhảy dựng, trong nháy mắt khi người được gọi là Aro kia bước đến, cả người tôi đều lui về sau muốn chạy trốn.
Lại thêm một tên rắn độc khác, đây là cảnh báo mà não bộ thông báo cho tôi biết. Dự cảm này khiến tôi bối rối không biết làm sao, rất nhiều lúc tôi không biết tại sao phải phản ứng kịch liệt khẩn trương như thế.
Caius tựa hồ cảm thấy tôi bất an, bởi vì cả người tôi cơ hồ treo trên người hắn, xem hắn như hang động muốn trốn vào. Hắn chỉ rũ mắt nhìn tôi một cái, theo khí lực của tôi ôm tôi càng chặt hơn, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lưng tôi như mạch nước ngầm băng lãnh.
Đây là cô bé mà cậu mang đến sao? Đúng là không thể tin nổi, đúng là một Little Sweetheart đáng yêu." Giọng nói Aro dịu dàng như nước, mơ hồ như mây, nét mặt hắn gần như duy mỹ nhưng tiều tụy, hai tay nắm chặt tỏ vẻ hắn như đang cảm động tột đỉnh.
"Cô ấy không phải Sweetheart, ta có quyền lợi trở thành người chuyển hóa cô ấy." Caius vô cảm, nói rất kiên quyết, hắn không cảm thấy nên hỏi ý kiến đương sự là tôi đây.
Được rồi, tôi không có ý kiến gì.
Tôi không có ý kiến gì về việc trở thành ma cà rồng, tôi căn bản không muốn trở thành sinh vật tự do đứng ngoài quỹ đạo của Trái Đất, sinh vật mà chỉ nên định cư trên lửa.
"Ôi em trai ta, đã bao lâu rồi em không có cảm xúc như thế này. Biểu tình của cậu nói cho ta biết cậu yêu thương cô bé trong lòng đến cỡ nào. Đúng, thoạt nhìn cô bé giống như thiên sứ vậy, một thiên sứ với mái tóc vàng." Nét mặt Aro lộ vẻ ngạc nhiên, biểu tình trên mặt hắn khoa trương mà thỏa đáng, hắn ngân nga cụm từ thiên sứ như sắp giương cánh bay lên thiên đường vậy.
Hắn vừa dùng thiên phú của diễn viên ca kịch mà nói vừa vươn ngón tay tao nhã tái nhợt chạm vào tôi.
Caius lập tức lui về sau, thần sắc dần gay gắt: "Đây là việc riêng của ta, Aro."
Bàn tay vươn giữa không trung của Aro hạ xuống rất tự nhiên, hắn mỉm cười nhìn Caius, hoàn toàn không nghiêm khắc chút nào. "Có lẽ Athenodora sẽ rất vui vẻ khi cuối cùng cậu cũng có tình cảm nồng đậm như vậy, cô ấy rất yêu cậu mà."
Caius có vẻ xa lạ khi nghe được tên này, tuy nhiên hắn ta nhanh chóng phản ứng lại: "Hiện tại cô ấy đang ở cùng chỗ với vợ anh, Aro, hai người họ rất an toàn."
Thời điểm nói lời này, biểu tình của Caius xuất hiện biểu cảm trống rỗng kỳ lạ. giống như mặt nạ vô hồn, ngữ khí không hề phập phồng, quỷ dị mà tăm tối.
Aro sửng sốt, giây tiếp theo hắn lập tức vỗ tay, mỉm cười nói: "Đúng vậy, ta quên mất hai người họ thân thiết với nhau cỡ nào rồi, Atheno........" Hắn đột ngột dừng lại câu nói của mình, nụ cười lạnh dần, lập đi lập lại một câu: "Athenodora? Athenodora..............Không đúng, điều này không đúng, đã có bao lâu ta chưa thấy cô ta, ta...........chưa từng gặp cô ta."
Thanh âm chuyện trò của hắn vốn rất bay bổng nhẹ nhàng, lại chợt cất cao âm điệu cuối câu, đôi mắt màu đỏ trừng lớn, cả khuôn mặt đều vặn vẹo đáng sợ.
Caius đã phát hiện chỗ không đúng trước cả hắn ta, hắn lập tức cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt khủng bố không nói nên lời.
Tôi tỏ vẻ không biết hai người bọn họ đang diễn loại kịch gì, đang vui vẻ trò chuyện, như thế nào trở mặt ngay giây tiếp theo thế này?
Hơn nữa Caius thoạt nhìn tức giận đến mức tính toán bóp chết tôi.
"Cậu lừa ta?" Aro không thể tin nổi cao giọng hô to, hắn hung hăng bước về phía trước, vươn tay hùng hổ bắt lấy cánh tay Caius, ngón tay dùng sức đến mức xé rách áo hắn, cơ thể cường tráng lộ ra.
"Aro, anh hãy bình tĩnh lại một chút, ta không lừa anh." Caius như bị người đánh mạnh một cái, ban đầu hơi chết lặng sau đó mới phẫn nộ.
Hơn nữa đích đến của ánh mắt phẫn nộ của hắn chính là tôi, tôi rất muốn ôm đầu rêи ɾỉ gào to tôi không hề làm gì cả, anh đừng giận chó đánh mèo tôi.
Aro nắm chặt làn da trên cánh tay lộ ra của Caius, hai mắt thất thần, khóe miệng rũ xuống, cơ bắp trên khuôn mặt căng cứng. Hắn đang nhìn gì đó, con ngươi mất đi tiêu cự. Dần dần, chậm rãi hai mắt hắn lại có thần, quá trình và thay đổi như thế này khiến tôi nhớ đến Alice.
Tên ma cà rồng này có thần kinh rất khác thường, tôi không chắc chắn đoán.
"Ồ..........." Aro nhẹ giọng ồ lên một cách đầy thâm ý, hắn nói tiếp giống như đang lẩm bẩm: "Không thể tin nổi, đệ nhất mỹ nhân Hy Lạp vậy mà nhảy sông tự sát, mà cậu không có ý định cứu cô ta chút nào. Em trai ta, phương thức em đối xử phụ nữ xinh đẹp thật tàn nhẫn làm sao, trong đầu em chẳng lẽ toàn là chiến tranh từ thời vũ khí lạnh sao? Không, không, cậu còn gạt ta điều gì nữa, năng lực của cậu? Nói dối ư, quả thật là một thiên phú khiến kẻ khác sợ hãi mà. Chỉ cần cậu muốn, cậu thậm chí có thể lừa ta rằng một con voi chính là vợ ta, mà ta như kẻ ngu tin tưởng lời nói của cậu không chút nghi ngờ nào."
"Câu nói ngu xuẩn như thế, ta sẽ không bao giờ nói ra cả, Aro." Caius không lùi lại mà ngược lại, tiến tới gần Aro , nét mặt hắn gần như đe dọa.
"Đúng vậy, giấu diếm năng lực của cậu chẳng lẽ không ngu xuẩn sao? Ta vốn nghĩ rằng cậu nhiệt tình yêu thương Volturi như thế, kiên trì tinh thần trọng nghĩa của cậu như vậy, nhưng cậu lại đang nói dối ta. Những suy nghĩ mà cậu từng che dấu đều hoàn toàn là lừa gạt, ngay cả người bạn đời đều hư cấu ra, thì còn lời dối trá nào mà cậu không dám nói đâu?" Vẻ tươi cười khéo đưa đẩy và tự tin ngay từ đầu của Aro đều biến mất, hắn cắn răng, ánh mắt âm ngoan mà khắt khe.
"Chính nghĩa của ta không cần anh phán xét, sự trung thành của ta với Volturi chưa bao giờ xây dựng trên nền tảng dối trá." Caius tùy ý để ngọn lửa tức giận thiêu đốt nơi đáy mắt hắn, hắn tạm dừng vài giây như muốn hất tôi ra, tôi có thể cảm thấy thân thể nghiêng đi nhưng chỉ một giây sau, hắn lại ôm lấy tôi.
"Ồ, đương nhiên rồi, nếu cậu có ý muốn phản bội dù chỉ một chút thôi, thì hiện tại ta đã xé nát cậu rồi. Để ta xem, thiên sứ nhỏ bé của chúng ta, giúp cậu nhìn thấy những sắc thái mà cậu không thể tự nhìn thấy được." Aro nhanh chóng lấy lại nụ cười tươi khả ái, hắn lại trở nên hoàn mỹ không sứt mẻ.
"Đừng động vào cô ấy, anh đã biết được suy nghĩ của ta rất rõ rồi, Aro." Thanh âm Caius ép rất thấp, hơi khàn khàn, đôi mắt lại sáng ngời sắc bén gần như khıêυ khí©h.
"Ta sẽ không làm hại cô bé, ít nhất là trước khi xác nhận cô ấy có tác dụng lớn đến mức nào, nếu như những gì ta vừa nhìn thấy không phải một lời nói dối khổng lồ nào khác thì sự tồn tại của cô bé quả thực là kỳ tích." Aro nhẹ giọng trấn an, thoạt nhìn hắn ta có vẻ đau buồn mà thánh khiết, "Em trai ta, đây sẽ không phải một lời nói dối chết tiệt nào khác đi, cậu khiến ta hoài nghi tất cả rồi."
Caius cong môi, sự trào phúng thản nhiên xuất hiện trên nụ cười của hắn: "Ta không thể hư cấu một thế giới bằng lời nói dối, như vậy đối với ta không có lợi ích nào."
"Nhưng cậu đã có thói quen nói dối rồi, nếu không phải vì đôi mắt cậu lần nữa thấy được màu sắc chứng minh cậu không thể nói dối, thì chắc cậu lại lừa ta rồi, tất nhiên là ngoài thái độ của cậu với Claire Miller ra." Aro khi kêu tên tôi có một loại cảm giác cuồng nhiệt lạnh như băng, nghiền nát giống như Ruby tua nhỏ tơ lụa vậy.
Tia nắng dần dần chiếu theo chiều thẳng đứng, làn sóng ánh sáng nổi lên rực rỡ dưới chân họ.
Chỉ số thông minh của tôi hiển nhiên theo không kịp tốc độ của hai kẻ không phải người này, nếu nói phương thức đối thoại của gi đình Cullen là ngẫu nhiên khiến tôi chen miệng không nổi, thì cảnh tượng trước mắt này khiến tôi bắt đầu hoài nghi, có phải hay không bản thân tôi hôn mê lâu lắm rồi, bỏ lỡ rất nhiều thứ gì đó hay không, mới thấy phương thức trò chuyện của họ thật kỳ quặc, không mạch lạc chút nào.
Caius thoạt nhìn hơi đuối lý, cho nên hắn cũng không phản bác lời nói của Aro. Tôi nhìn thấy bàn tay của Aro lại vươn đến trước mặt tôi, thân thiết tốt bụng mà thở dài: "Dear, hy vọng cô không để bụng chuyện em trai ta đã quá thô lỗ với cô."
Caius âm u lạnh lùng liếc tôi một cái, giống như không hề đồng ý với lời nói của Aro chút nào.
Tôi cảm thấy không có ai còn vô tội hơn tôi cả, tôi banh mặt, ánh mắt không chịu khống chế mà liếc ngang liếc dọc, đại não hoạt động chậm chạp.
Đã xảy ra chuyện nào đó mà tôi không thể lý giải sao?
Tiếp theo tay tôi bị lấy ra khỏi tấm thảm lông dê, ngón tay Aro lạnh băng trơn nhẵn như rắn, lại cứng rắn như đá hoa cương.
Hai tay hắn sít sao cầm tay tôi, tôi lạnh không chịu nổi lui về sau, Aro dịu dàng nhìn tôi nói: "Claire, xin hay tha thứ ta không đủ ấm áp, ta nghĩ cô cần một vị bác sĩ con người. Cô đang sốt cao, cô còn cần một chút thức ăn, đúng rồi, cô phải nghỉ ngơi đủ nữa. Cô sẽ nhanh chóng được nghỉ ngơi thôi, không có ai quấy rầy cô đâu."
"Aro." Caius đột nhiên có chút không vui cao giọng gọi tên Aro.
"Không cần lo lắng ta sẽ làm gì với thiên thần của cậu, Caius, ta chỉ xác nhận một chuyện thôi." Aro dùng sức cầm tay tôi, hắn lạnh lùng tăng thêm ngữ khí nói, "Năng lực gần như trái ngược với cậu, thật đáng ngạc nhiên và vui mừng, nếu đây là điều cậu muốn."
Tôi nhắm chặt miệng nhìn bọn họ, rất muốn rút tay về, da gà đã nổi hết cả lên rồi.
"Cô rất sợ ta sao?" Aro đột nhiên hỏi thế, khuôn mặt tươi cười của hắn vẫn hòa ái dễ gần trước sau như một, nếu như vừa rồi hắn không có tức giận đến mức muốn đánh nhau với em trai hắn thì tôi sẽ tin tưởng đây là một quý ông lịch thiệp.
Tôi cố gắng lắc đầu, thật ra lông tơ sau gáy đã dựng thẳng hết cả lên.
"Khả năng cảnh giác hoàn hảo, ta cực kỳ chờ mong năng lực chân chính của cô đấy, cô là người thứ hai trong ngày hôm nay khiến ta vừa hưng phấn vừa ngạc nhiên như thế."
Năng lực.........đọc suy nghĩ sao?
Tôi nhìn bàn tay rút ra không nổi của mình, ù ù cạc cạc hiện lên suy nghĩ này trong đầu.
"Cô thật sự là một cô bé thông minh đấy, có thể tìm thấy cô quả thực là một điều may mắn." Aro cao hứng nhướng mi, trên gương mặt tái nhợt đều là vui sướиɠ thật tình.
Caius đen mặt, ngũ quan hoàn mỹ không phụ trợ cho sự lạnh lùng của hắn, ngược lại có vẻ khủng bố âm trầm.
Bị các người tìm thấy là xui xẻo của tôi. Đột nhiên tôi rất muốn đánh cái đầu ngu ngốc này của mình, nếu như tên không phải người trước mắt này nghe được suy nghĩ này của tôi thì khác nào tôi tự chui đầu vào rọ.
"Không sao cả, Dear, cô không cần sợ hãi, Volturi rất hoan nghênh cô. Cô có thể xem nơi đây trở thành nhà của cô, giống như niềm yêu mến của cô với Forks vậy. Vùng Volterra xinh đẹp này không kém bất cứ nơi nào, cô sẽ yêu mến nơi này thôi." Aro như một người trưởng bối thành thục cơ trí, trang phục của hắn thoạt nhìn nặng nề mà hoa lệ, nhưng điều này không ảnh hưởng chút nào đến bề ngoài trẻ tuổi của hắn tuy rằng từ cử chỉ động tác không nhìn ra của người trẻ tuổi nào.
"Cô ấy sẽ thích nơi này, không có ai có thể cự tuyệt lời mời của Volturi cả." Caius lạnh lùng nói, hắn cho rằng lời nói của mình tất cả đều đúng.
Tôi cố gắng giữ im lặng, kỳ thật tôi cực kỳ muốn tìm chết nhảy dựng lên bóp cổ hắn, anh không được thay tôi quyết định, đồ chết tiệt này.
"Đáng tiếc cô bé thoạt nhìn cũng không muốn trở thành thành viên của chúng ta, thật sự đáng tiếc a." Aro cầm tay tôi không buông, trên mặt hắn xuất hiện sự đau thương. "Ta cũng không thể nào xác định chắc chắn rằng nếu ép buộc biến đổi cô bé thì năng lực này có thay đổi hay biến mất hay không. Chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra, em trai à, em cũng lo lắng như thế phải không."
"Cô ấy sẽ đồng ý." Caius nói rất chắc chắn.
"Điều này cũng không hẳn, đừng quên năng lực Nói Dối của cậu không có chút tác dụng nào với cô bé." Tốc độ trở mặt của Aro làm người ta hoa cả mắt, âm điệu hắn tăng cao, lực đạo ngón tay túm chặt tay tôi lớn đến mức dọa người, tôi hít một hơi lạnh, không thể lờ đi sát khí và điên cuồng trong mắt hắn.
"Không cần thiết nói dối, chẳng lẽ Volturi nếu thiếu đi năng lực của ta sẽ sụp đổ sao?" Caius nhíu mày, dường như cũng muốn đối chọi gay gắt.
"Câm miệng, đừng quên cậu đã lừa gạt ta, cậu nghĩ rằng ta sẽ dễ dàng tha thứ sự phản bội và trò đùa dối trá của cậu như thế sao?" Mu bàn tay Aro run rẩy, hắn kích động nói.
"Aro, ngoại trừ một số lời nói dối không ảnh hưởng toàn cục, thì ta ít dùng năng lực này khi xử lý công việc, ta khinh thường dùng nó" Caius há miệng, lộ ra răng nanh, hắn rất phiền chán tình trạng dây dưa vô nghĩa trước mắt này.
"Câu từ nói dối, câu từ nói dối của cậu là cái gì? Là sức chiến đấu một người bằng hai người của cậu, hay là cậu vẫn luôn muốn treo ngược ta và Marcus dưới tháp chuông cho lòe lòe sáng, đúng thật là một lời nói dối thú vị a. Cậu khiến ta quá cảm động rồi, trái tim cậu vẫn nhiệt tình yêu thương Volturi trước sau như một như thế, đây không phải một lời nói dối khác đấy chứ, bây giờ cậu không thể nói dối phải không, nếu như cậu tiếp tục ôm cô bé này không buông." Sự lạnh lẽo từ ngón tay Aro như có thể thẩm thấu vào xương cốt, đôi mắt sắc bén của hắn nhìn chằm chằm Caius, tràn ngập nghi ngờ mâu thuẫn.
Có vẻ như hắn đã bị một cú sốc rất lớn, dẫn đến không khống chế được cảm xúc.
Tôi cảm thấy mình nên nghiêm túc lắng nghe đối thoại của họ, như vậy thì ít nhất cũng biết nguyên nhân của cuộc cãi nhau như đánh cờ mồm này là gì.
Nhưng tay Aro vẫn còn nắm chặt tôi không buông, tôi không chịu nổi hơi run rẩy, hy vọng hắn có thể buông tay tôi ra.
"Đó chỉ là râu ria mà thôi, ngay lúc này, giữa nói dối và nói thật, ta lựa chọn sự thật." Caius như đang tuyên thệ điều gì đó, có một khắc vẻ mặt hắn trong sáng thánh khiết đến mức như người truyền đạo.
Aro im lặng nhìn hắn, híp mắt, dùng ngôn ngữ vô hình mà bình tĩnh để quan sát. Hắn yên lặng hồi lâu, lâu đến mức mồ hôi lạnh chảy xuôi theo gương mặt trắng bệch của tôi, hô hấp tôi có chút khó khăn muốn há mồm nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn liều mạng nhịn xuống.
"Hy vọng rằng cậu sẽ không làm ta thất vọng lần nữa. Nếu như hôm nay ta không tình cờ phát hiện chuyện này, thì có lẽ cậu vẫn dự định tiếp tục giấu diếm chuyện này đúng không? Dù sao nếu không nhờ ta, cậu có thể cũng không thể nào biết được dễ dàng chuyện Claire có thể làm năng lực cậu mất đi tất cả tác dụng như vậy." Ngữ điệu Aro lại khôi phục sự mềm nhẹ như lông chim, tiếng thở dài như phiêu phù trong không khí, thay thúy xẹt qua thính giác.
"Đây là thu hoạch ngoài ý muốn." Thanh âm không hề thả lỏng đối với thanh âm này, cả người hắn căng cứng nhìn anh trai hắn.
Tôi nhìn nhìn mặt Aro lại quay sang nhìn Caius, gắt gao mân thẳng miệng, sự khó thở làm tôi đau đớn.
"Thu hoạch rất lớn." Aro bổ sung.
"Tôi nghĩ.........." Thanh âm tôi yếu ớt, không thể nghe thấy.
"Chỗ thiếu hụt của năng lực ta đã bị anh phát hiện ra, đây đúng là nguyền rủa." Ciaus không để ý đến tôi, tiếp tục nói.
"Ừm..........tôi.........." Tôi ấp úng muốn xen vào cuộc nói chuyện của họ, môi run nhè nhẹ.
"Đó vẫn là chúc phúc của thánh thần, năng lực của cậu rất hữu dụng, em trai à." Sau khi đi ra khỏi cảm xúc tâm thần của mình, Aro lập tức thay đổi thái độ.
Không khí giữa họ bắt đầu thay đổi tốt lên, giống như sự căng thẳng băng lãnh lúc nãy đã bị hòa tan bởi ánh sáng mặt trời.
Tôi thở dốc kịch liệt, cuối cùng không thể nhịn được nữa hô lên: "Xin quấy rầy một chút!" Không thể nhịn được nữa mà, chờ bọn họ hàn huyên xong thì tôi cũng xong đời rồi.
Aro và Caius dừng lại cuộc đối thoại, trong không trung tựa hồ vẫn còn vang vọng âm thanh của tôi.
Bọn họ giờ đây mới chú ý đến tôi, tôi có chút khó khăn nở nụ cười như đang khóc. "Tôi có lẽ........gãy tay rồi."
............
Khóe miệng tươi cười của Aro có chút đọng lại, sau đó hắn đột nhiên buông cổ tay tôi ra, lớn tiếng kinh ngạc: "Ta thật sự xin lỗi, Claire."
Hắn nắm chặt tay tôi không buông, vào lúc tôi đau đến mức muốn hất tay ra, hắn đã thuận tiện bóp gãy cổ tay tôi. Hắn không phải cố ý, hãy nhìn gương mặt cao ngạo trắng bệch kia đi, thuần khiết vô tội cỡ nào a.
Caius nhìn về phía Aro, sắc mặt dần âm u.
"Đây chỉ là ngoài ý muốn thôi, em trai à." Aro nâng lên lông mi, hắn cười nói: "Ta đã lâu lắm rồi không chú ý đến sức chịu đựng của xương cốt của con người rồi."
"Chỉ mong rằng đây chỉ là ngoài ý muốn." Caius cười lạnh.
Tôi đau đớn rêи ɾỉ ra tiếng, làm ơn đi, rốt cuộc thì đến bao giờ các ngươi mới trò chuyện xong?
Ai có thể giúp tôi mời bác sĩ đến với.