"Cháu nghĩ, cháu không còn lo lắng nữa." Hai mắt tôi cảnh giác âm trầm nhìn Carlisle, trong mối quan hệ với nhà Cullen tôi vẫn còn trong thế bị động tuyệt đối, đặc biệt khi tôi biết cái gọi là pháp luật của ma cà rồng kia, thì càng cảm thấy áp lực. "Chị Rosalie nói bác cần nói chuyện với cháu."
Sắc mặt chị Rosalie khó coi như thế, thái độ ác liệt như vậy không phải không có lý do.
Carlisle nhíu mày, bác ấy không thấy Rosalie ở nhà, thực hiển nhiên ngoài trời đang mưa, có lẽ sẽ có sấm sét. Sau khi chị ấy đá tôi xuống xe, có thể chạy đi tìm sân bóng chày mới với người vượn của chị rồi.
Emmett nói rằng, họ nên có sân bóng chày rộng lớn như sân đánh gold. Có điều tôi không hiểu lắm, tại sao khi chơi bóng chày phải trong thời tiết sấm sét như thế chứ, hy vọng gậy bóng chày họ dùng không có tính chất kim loại, tôi không chắc rằng trời mưa dông tố sẽ bỏ qua những sinh vật không phải người nào đó.
"Jasper đang ở đây, cho nên cháu sẽ cảm thấy thoải mái hơn." Carlisle nhẹ giọng nói, khóe miệng ông hơi nhếch lên, xinh đẹp trìu mến khiên người khác cảm thấy được an ủi.
Tinh thần vốn không khẩn trương của tôi lâp tức căng cứng, tròng mắt đảo bốn phía, quét quanh phòng khách trống trải lầu một. Trên đài cao phía bên phải phòng khách có cây đàn dương cầm thoạt nhìn rất sang quý tao nhã, hình như mới mua thì phải?
"Cháu thà rằng chị Rosalie ở đây, bác Carlisle à." Tôi cảm thấy người bác sĩ dịu dàng này đang nói một câu nói đùa nhạt nhách với tôi, cái tên Jasper kia, là rồn tại đáng sợ nhất gia đình Cullen, không phải một trong.
Mỗi lần anh ta đứng bên cạnh, tôi lúc nào cũng dựng tóc gáy, tôi cảm thấy bất kỳ lúc nào anh ta cũng có thể nhào tới cắn tôi. Tôi hoàn toàn không hiểu nổi, nguyên cớ gì nhà Cullen cảm thấy có anh ta ở đây, tôi sẽ khá hơn cơ chứ.
"Xem ra năng lực của Jasper không có tác dụng với cháu, chỉ cần thằng bé nguyện ý, hầu như không có ai có cảm xúc sợ hãi trước mặt nó cả." Âm điệu của Carlisle cao hơn vài độ, làn điệu ca ngợi kia như đang ca hát, ông ấy không hề che dấu sự quan tâm của mình. "Cháu là trường hợp đặc biệt, thời điểm Edward nói điều này với bác, bác vẫn còn nghi hoặc, có lẽ điều này liên quan đến năng lực bí ẩn trong người cháu, có lẽ cháu không biết các cháu, ý bác là con người, tuy rằng chỉ là số ít, nhưng có một số người có năng lực không tin nổi."
"Bác thấy vậy thì cứ xem là có đi, cái gọi là năng lực thần bí ấy." Tha thứ cho tôi không có lòng hiếu kỳ với năng lực quỷ dị gì kia, tôi không có hứng thú lạ lùng như Carlisle, bác sĩ à, sự tưởng tượng của bác cũng thái quá rồi đấy.
Tôi vẫn cảm thấy lý do người khác không sợ Jasper, là bởi vì không biết tên kia tùy thời sẽ phát điên. Tôi cũng không phải chưa từng thấy anh ta dùng ánh mắt nhìn thịt kho tàu non mềm mà nhìn tôi, cho dù anh ta đẹp trai như Tom Cruise đi chăng nữa thì tôi không hề trầm mê trong nhan sắc đó mà cho rằng anh ta không nguy hiểm chút nào.
Trên thế giới, người duy nhất không gặp nguy hiểm khi ở cạnh Jasper, chắc chỉ có Alice nhỉ.
Không có ai sau khi thấy thái độ anh ta đối đãi với Alice mà không công nhận chuyện này.
"Nếu như cháu không thích, bác sẽ không cố ý tìm hiểu năng lực đó của cháu. Thay vì ở chung với bọn bác, cháu càng thích cuộc sống hiện tại hơn." Vị bác sĩ thả nhẹ thanh âm hơi cất cao của mình, trong đôi mắt vàng kim sâu thẳm của ông là sự mềm mại như dòng suối, "Mỗi ngày cháu đều hưởng thụ cuộc sống của con người, mặc dù cháu cảm thấy Jasper nguy hiềm, nhưng thằng bé lại thích đứng cạnh cháu, khí chất cháu như rừng rậm buổi ban mai của Forks, sạch sẽ và an bình."
Tôi nhịn không được chớp chớp mắt, không phản bác lời nói của bác ấy. Tôi thích là con người, cũng thích thị trấn Forks này, điều này không thể nghi ngờ. Từ kiếp trước đến kiếp này, từ nhỏ đến lớn, từ lúc sinh ra đến khi chết, tôi chưa bao giờ .... thích một nơi như thế, niềm yêu mến sâu đậm như với Forks vậy.
Rất rất thích, tạo thành tình yêu sâu đậm.
Kiếp trước cuộc sống tôi rất đơn điệu, giống như ếch ngồi đáy giếng vậy. Kiếp này, ông trời đã tặng Forks cho tôi, rừng rậm xanh biếc vô hạn và mưa đêm tĩnh lặng.
"Bác vốn không muốn quấy rầy cuộc sống của cháu, nhưng rắc rối cháu gặp phải vẫn chưa kết thúc." Carlisle đặt hai tay trên đầu gối, thoạt nhìn bác ấy rất tùy ý, thậm chí động tác cử chỉ đều mềm mại như cành liễu trong gió.
Nếu không phải tôi đã từng chạm vào Carlisle, thì sẽ không thể nào tưởng tượng được cơ thể đó cứng rắn thế nào.
Một khối đá cẩm thạch biểu hiện ra vẻ mềm mại ấm áp, đây đúng là kỹ thuật sống cao siêu.
"Bác đang nhắc đến..........C sao?" Nhắc đến cái tên này, răng tôi lại tê rần, đồ chết tiệt khiến tôi gặp ác mộng.
Hắn ta càng thích hợp nhốt vào l*иg sắt hơn Jasper hay bất cứ ai nhà Cullen hay bất cứ sinh vật không phải người nào khác. Một kẻ mới vừa gặp mặt bạn qua thư suốt sáu, bảy năm, liền gϊếŧ chết tất cả mọi người ở nơi hẹn, chỉ có tên chết dẫm ấy thôi.
Tôi nhất định không bao giờ tha thứ cho tên đó đâu, để cho hắn và đống thư chết bầm của hắn, cùng nhau nhảy vào và bốc cháy trong hỏa lò đi.
Carlisle trầm mặc hồi lâu, ông ấy đang chờ tôi bình tĩnh lại, cảm xúc âm trầm của tôi khiến cho không khí trở nên căng thẳng. Thời tiết ngoài cửa sổ không biết đã trở nên sáng sủa từ khi nào, không trung u ám đã bị phá vỡ bởi ánh dương, từng bóng cây cao lớn được ánh nắng hắt vào phòng khách.
Tôi bị hấp dẫn bởi ánh sáng xán lạn này, ngồi ở chỗ bóng râm của sô pha, nhìn ánh mặt trời dưới sàn nhà phá tan sự ẩm ướt tĩnh mịch đã nhiều ngày. Vào thời khắc ánh mặt trời xuất hiện, những cây đại thụ màu xanh lá, dương xỉ hoang dã khắp nơi bỗng thay đổi đến mức đáng kinh ngạc.
Màu sắc xanh biếc bừng bừng của sự sống, sinh mệnh tràn đầy đến mức ngay cả lá vây dưới mưa như bị thiêu đốt..
Như là ngọn lửa vàng chói lòa, thổi quét tất cả hắc ám.
"Cháu vẫn còn sống, Claire à." Chỗ bác sĩ ngồi ở nơi có ánh mặt trời chiếu qua, sườn mặt của ông lây dính ánh sáng lập lòe sáng lên như thượng đế. Bác ấy nói: "Cháu còn sống, hắn ta cắn cháu, nhưng lại đổi ý vào phút cuối, dừng lại ham muốn hút máu ấy. Thậm chí hút ngược lại nọc độc trong cơ thể cháu, cháu nhất định không thể nào tưởng tượng được, đối với ma cà rồng mà nói, đây là đau đớn và hy sinh đến nhường nào."
Tôi thu hồi sắc mặt chanh chua của bản thân lại, cảm thán mà nói: "Đúng vậy, cháu còn sống, chỉ còn mình cháu còn sống. Cháu không biết tại sao cháu còn sống sót, cái loại đau đớn đáng sợ này, cháu chắc chắn rằng những người vô tội đã chết trong thư viện ấy nhất định không trải qua cảm giác như bị đốt cháy bởi lửa, nhưng chẳng lẽ cháu còn phải cảm kích họ chết không đau đớn như cháu sao? À mà, kết quả là cháu vẫn sống." Tự nhủ bản thân không đanh đá nũa, nhưng đến lúc phát tiết thì ngay cả tôi cũng không muốn nhìn mặt mình chút nào, nhất định rất vặn vẹo. "Nhưng tại sao người còn sống là cháu, rõ ràng người đưa hắn tới là cháu, là lỗi của cháu cơ mà."
Mỗi khi nhớ tới những con người đã chết đấy, tôi lại phát run. Cuối cùng, thứ làm tôi sợ hãi không phải là khung cảnh C gϊếŧ người trước mắt tôi, hoặc mục đích của hắn là tôi. Mà là vì sai lầm của tôi cho nên những con người đó mới chết, chuyện này sẽ trở thành bóng ma theo tôi cả đời.
Thứ duy nhất tôi có thể trực tiếp đối mặt là tử vong của chính bản thân, còn khi gánh trên vai cái chết của người khác thì đau nhức khó chịu hơn nhiều.
"Cháu cần bác giúp không?" Khóe miệng vốn mỉm cười của Carlisle bởi vì nghiêm túc mà mân thành thẳng tắp.
"Cháu không cần đâu, chỉ là phản ứng quá khích còn sót lại sau khi bị thương thôi, cháu không muốn Charles nghĩ cháu phải đi khám bác sĩ tâm lý." Tôi làm nũng với cậu lâu như thế, cũng không phải để người cậu đáng thương kia của tôi ngày đêm lo lắng tôi sẽ phát điên.
Tôi nhìn Carlisle chăm chú, phát hiện ánh nắng lại bị mây đen che khuất, phòng khách lại chìm trong bóng râm, sườn mặt của bác ấy không còn sáng lên nữa.
Carlisle miễn cưỡng nhấc mi: "Bác sẽ không lấy thận phận của một bác sĩ đi cảnh cáo cảnh sát Charles, nếu như đây là điều mà cháu mong muốn, bác có thể nói cơ thể cháu không có vấn đề gì."
"Ngay cả tinh thần nữa." Tôi cường điệu.
"Được rồi, ngay cả tâm lý." Carlisle không hề thiếu kiên nhẫn, ông chỉ bất đắc dĩ thôi.