Chương 21: Đại Học Washington

Trước khi đi nhờ xe đến đại học Washington, tôi mua một bó uất kim hương hồng nhạt tại cửa hàng hoa. Hà Lan vào tháng sáu tháng bảy thì ruộng hoa uất kim hương hẳn là bước vào thời kỳ ngủ đông, chỉ còn lại những đóa hoa lặng lẽ nở tại các cửa hàng bán hoa khắp thế giới.

Tôi không biết ngôn ngữ hoa của uất kim hương, chỉ là cảm thấy thích màu hồng nhạt hơn màu vàng.

Buổi gặp mặt của chúng tôi không thể nào mang theo thư để nhận ra nhau, tôi bảo anh ta mang theo một bó hoa uất kim hương, và tôi cũng mang theo một bó hoa như thế, như vậy thì khi nhìn thấy người nào cầm bó hoa trong khuôn viên trường đại học có thể đến hỏi tên một chút.

Đại học Washington không có hàng rào bao quanh, ngôi trường hoàn toàn mở ra, im lặng dưới mưa.

Cây anh đào hoang trăm tuổi trong tường giống như đang ngủ say, rêu xanh mơn mởn bao trùm toàn thân cây. Tôi cầm ô đứng tại quảng trường lát gạch đỏ, trong tay là đóa hoa uất kim hương.

Tòa kiến trúc mang đậm phong cách Gothic yên tĩnh trong màn mưa, đè ép tất cả sinh cơ của năm tháng ồn ào náo động thành một loại thâm trầm yếu ớt.

Thư viện trường đang trong thời gian mở cửa, tôi thong thả đi tới, ngồi xổm tại cầu thang trước thư viện, nhìn núi tuyết Rainier đối diện trường, cả ngọn núi được phủ màu trắng tuyết chỉ còn lại đường cong đơn bạc.

Thỉnh thoảng còn có thể trông thấy sinh viên cầm theo tấm ván trượt đi ngang qua, còn có khách du lịch mang theo camera đứng dưới tán cây anh đào trơ cành, rồi chỉ còn biết ngắm nhìn từng viên gạch của quảng trường đỏ.

Tôi cũng không biết bao giờ C mới đến, dù sao anh ta khác tôi, thời gian đi đường lâu, sẽ có một chút sự cố ngoài ý muốn nào đó mà trì hoãn, có thể ngày gặp mặt hôm nay bởi vì C đến muộn mà bỏ lỡ.

Tôi cố tưởng tượng C sẽ mặc quần áo như thế nào, mang theo đóa uất kim hương màu gì, là ông chú trung niên bốn, năm mươi tuổi, hay là thanh niên văn nghệ ba mươi tuổi.

Tuy rằng tôi càng có khuynh hướng mình sẽ gặp được một ông già ngoan cố, dù sao anh ta biết rất nhiều thứ, nhiều đến mức không có sự lắng đọng lại tích lũy của thời gian thì không có một biển cả tri thức như thế.

Đương nhiên cho dù anh ta là người như thế nào, tôi cũng quyết định phải tiếp đãi anh ta thật tốt, vị khách đến từ phương xa luôn có thể mang đến trải nghiệm mới mẻ cho cuộc sống đơn giản bần cùng.

Có đôi lúc tôi sợ hãi giao tiếp cùng những học sinh trẻ tuổi của Forks, nhưng đối với người bạn qua thư đến thăm tôi, tôi có một dũng khí quật cường mạnh mẽ đối mặt với họ. Có thể đối với tôi mà nói, họ luôn phải rời đi, cho nên tôi muốn biểu hiện ra ngoài mặt tốt nhất của mình. Mà cư dân tại trấn Forks đó, đều quen biết nhau từ nhỏ đến lớn, tôi không thể lúc nào cũng biểu hiện được thập toàn thập mỹ.

Ngồi thật lâu, chân đều đã tê rần, tôi mới đứng lên bóp bóp chân. Mái tóc dài có chút rối, tôi dùng ngón tay dính nước mưa chải xuôi lại. Sau đó bước lên cầu thang, thư viện hoa lệ trầm trọng im hơi lặng tiếng nghênh đón bất kỳ một người khách nào. Cửa hiên lớn được tạo thành từ mái vòm, khi ngẩng đầu có thể nhìn thấy cửa sổ thủy tinh rực rỡ trên lầu hai.

Pho tượng thiên sứ được tạc bằng đá trên cửa sổ đang ngửa đầu để nước mưa tùy ý chảy xuống theo hai bên má, có một loại tịch liêu do thời gian lắng đọng lại.

Tôi đứng lặng hồi lâu tại cửa hiên, đóa hoa trong tay đẫm nước mưa, cũng không gặp một người nào mang theo bó hoa uất kim hương.

Tôi đột nhiên có một suy nghĩ tà ác, chắc không phải C đã nhét hoa vào vạt áo bành tô, sau đó trốn ở một nơi bí mật trộm quan sát cái người ngu ngốc là tôi đi.

Càng nghĩ càng cảm thấy C sẽ làm như thế, người thanh niên hoặc ông cú với tính cách nóng nảy, sáng nắng chiều mưa, chanh chua kia rất nhều lúc không hề có phong độ quý ông chút nào. Nếu đúng là như thế thì tôi thật ngốc.

Mưa dần dần tạnh hạt, tôi nhìn lên bầu trời, có lẽ sẽ trở nên sáng sủa nhỉ, đành phải thu dù vào mà bước vào thư viện.

Về phần người bạn qua thư C làm cho tôi đợi chờ mòn mỏi mà chưa thấy xuất hiện, có thể tìm được tôi hay không, thì đành phải nhờ vào duyên phận, tôi rất bình tĩnh xem cuộc gặp mặt thất bại này là điều đương nhiên. Dù sao anh ta cũng biết địa chỉ nhà tôi, không thể gặp nhau ở trường học Washington rộng hơn trăm mẫu Anh này thì cũng chỉ có thể phiền toái người này đi một chuyến đến thị trấn Forks.

Khi bước vào thư viện, đột nhiên sau lưng có người gọi tên tôi:

"Claire."

Thanh âm này có nét trong trẻo không nói nên lời, rõ ràng chỉ như là lời lẩm bẩm lại có thể xuyên qua không khí như ngay sau lưng tôi. Tôi có chút giật mình, không biết ở đây có ai nhận biết tôi hay không.

Quay đầu lại theo bản năng, tầng một thư viện rất im ắng, sinh viên ai nấy đều đang cúi đầu đọc sách.

Không có ai chú ý đến tôi, tôi cũng không biết bất kỳ ai. Thanh âm đó cứ như vậy biến mất giữa không trung, không lưu lại dấu vết nào. Lần đầu tiên tôi hoài nghi chính mình, có phải do ngủ không đủ giấc không mà ù tai.

Định bước tiếp, một giây trước khi bàn chân chạm mặt đất, tôi khựng lại, dưới chân là một đóa hoa uất kim hương màu đỏ.

Phản ứng đầu tiên là nghĩ từ bó hoa trên tay mình rơi xuống, nhưng bó hoa tôi mua là màu hồng phấn, màu sắc này hoàn toàn bất đồng. Nhặt lên đóa hoa đó, quay đầu nhìn xung quanh cũng không phát hiện điều gì.

Không nghĩ nhiều nữa, tôi bước lên cầu thang màu trắng thông hướng lầu hai, ánh mặt trời như đao kiếm sắc nhọn phá vỡ bầu không khí xám xị nặng nề, tôi nhìn thấy từng tia nắng chiếu xuống cửa sổ thủy tinh hình tròn với màu sắc rực rỡ, ánh lên quang ảnh u lam. Không biết có phải là do dây thần kinh quá nhạy cảm hay không, tôi cảm thấy sau lưng có luồng không khí mát lạnh, giống như có vật gì đó đi theo bước chân tôi.

Đứng trên cầu thang, cúi đầu nhìn xuống, cũng chỉ có mình tôi, tôi lại một lần nữa hoài nghi nguyên nhân có phải là do ngủ không đủ giấc hay không.

Đến lầu hai, tôi đi vào thư viện, vừa vào cửa đã thấy ánh sáng xuyên qua cửa sổ trên vách tường trung tâm. Có thể mưa vừa ngừng, nhìn xuyên qua mặt gương thủy tinh rực rỡ từ cửa sổ có thể thấy những giọt nước mưa được khúc xạ ra hình dáng lạnh lùng.

Một thanh ngang bằng gỗ được đặt phía dưới trần nhà hình vòm, dưới cửa sổ của mái vòm là những giá sách. Có lẽ là vừa mới thi cuối kỳ xong cho nên sinh viên trong thư viện không nhiều lắm, tôi quét mắt đếm nhìn cũng chỉ có mười người.

Đầu tháng tư năm nay tôi đã đến đây ngắm cây anh đào, lúc đó Charles đi cùng tôi. Ông ấy không có ý kiến gì khi nguyện vọng một của tôi là đại học Washington, có lẽ đối với cậu mà nói, nhìn thấy tôi lớn lên khỏe mạnh là hồi báo tốt nhất.