Đặt bức thư vào hòm thư cá nhân, dựng thẳng lá cờ, chờ người đưa thư lần sau đến mang đi.
Tôi giơ lên chiếc ô che nắng nặng nề, mặc chiếc áo lông thẫm màu thật dày có thể chống tia tử ngoại. Trên dưới toàn thân đều là kem đặc biệt chống nắng, đội chiếc mũ đè thấp, trên tay là găng tay. Tôi còn đeo một chiếc khẩu trang màu đen, ánh mặt trời hôm nay rất sáng sủa, chiếu rọi khắp mọi nơi, tôi không thể không trang bị từ đầu đến chân.
Lúc còn học tiểu học, mặc như vậy đi đến trường, tôi thiếu chút nữa bị người khác tưởng là khủng bố. May mắn trường Forks không có nhiều học sinh mới, cho nên sau vài năm mọi người đều quen với cách ăn mặc này của tôi.
Có điều, ánh mặt trời như thế này, tôi nhìn cái bóng trên mặt đất của mình, sinh vật không phải người chẳng phải sẽ bị nắng thiêu chết sao? Tất cả tìm kiếm trên Google đều cho thấy rằng, ánh nắng mặt trời và tỏi có thể tiêu diệt bọn họ, cho nên khi bọn họ đi canteen hoặc nhà hàng phải chú ý không chọn món ăn có tỏi phải không?
Ai mà biết được, chuyện đó đâu liên quan gì đến tôi.
Tôi thật vất vả kéo thân thể đồ sộ của mình lên xe, tâm tình của tôi khá tốt lái xe đi đến trường Forks. Thời tiết sáng sủa ngày hôm nay tám mươi phần trăm làm nhà Cullen tập thể trốn học, cái gọi là sinh vật không phải người phải có bộ dáng của sinh vật không phải người.
Ngày có ánh mặt trời tỏa sáng, các người đi ra làm cái gì cơ.
Khi xe dừng lại ở bãi đỗ xe đơn sơ của trường học, tôi lại một lần nữa nguyền rủa chính mình tại sao phải đi học sớm làm gì cơ chứ. Trên bãi đỗ xe, một chiếc Porsche vừa mới dừng lại, tôi nhìn chiếc xe ngang ngược đó mà nhìn đến chết lặng, ga ra nhà Cullen có thể tạo thành một buổi triễn lãm xe cao cấp.
Cánh cửa xe Porsche đóng chặt, tôi nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, ánh nắng vẫn còn đó. Tốt lắm, chờ mấy người đi ra có thể biết được ảnh hưởng của ánh mặt trời đối với các người như thế nào.
Sau đó..........Trời mưa.
Mây đen gầm vang mang theo cơn mưa từ Thái Bình Dương, hắc ám lần nữa bao phủ đất trời trong một phút đồng hồ, mưa lớn như trút nước, cảnh này thật sự không hề hiếm thấy.
Tôi dùng ngón tay được bao bọc trong găng tay sờ sờ lên khẩu trang, chỉnh lại cái miệng há to của mình. Tôi giãy dụa xuống xe, mở ra ô che nắng, nước mưa ào ào chảy dọc theo ô của tôi.
Ánh mặt trời sáng lạn chết tiệt.
Chiếc xe Porsche bên cạnh đồng thời mở ra bốn cánh cửa, Edward, Alice, Jasper, Rosalie mỗi người đều cầm một chiếc ô bước tới.
Một bàn tay của Edward đút trong túi quần, tay kia thì cầm chiếc ô che màu đen, anh ta đơn giản chào khi bước qua trước mặt tôi: "Hey, Claire"
Tôi há hốc mồm, phát hiện mình còn đang đeo khẩu trang.
Jasper giơ cao chiếc dù, Alice đang kéo lấy tay kia của anh ta, Alice lớn tiếng nói khi trải qua tôi: "Phong cách ăn mặc của cậu rất có cá tính, mình rất thích đấy."
Thích cái đầu cậu đấy, tôi hoàn toàn không thích.
Rosalie cầm chiếc ô che màu hoa hồng, cô ấy dùng ánh mắt lạnh lùng đánh giá toàn thân trên dưới tôi, sau đó nở nụ cười.
Này, này, đó là cười nhạo phải không, đừng gắng gượng nhắm lại miệng của chị, chị chắc chắn là đang cười nhạo tôi.
Một chiếc xe Jeep lại đi đến từ đằng sau, Emmett đội mũ lưỡi trai nhảy xuống từ trên xe. Anh ta bước đi đến chính giữa bọn họ, lúc bước qua tôi, vui vẻ như một con gấu chó trong rừng: "Claire đến sớm thật, Alice đoán hôm nay trời đổ mưa, vậy là em ấy rõ ràng lại đúng nữa rồi."
Tôi đứng ở tại chỗ, nhìn thấy mưa từ không trung ào ạt đổ xuống. Cuối cùng chỉ có thể vác cơ thể cồng kềnh bước vào phòng học.
Tôi phải nguyền rủa dự báo thời tiết của Situya, nó nói rõ ràng hôm nay ánh mặt trời chói chang vạn dặm không mây.
Nhân sinh như một vòng tròn bốn mùa của đóa hoa nhỏ, luôn cảm ơn khi nở rộ.
Nhân duyên cũng như đóa hoa nhỏ của nhân sinh, luôn đến rồi đi, đi rồi lại đến. Thiên nhai gang tấc, kết bạn chia lìa.
Tôi đã từng muốn bản thân là một người hoạt bát sáng sủa, có thể mang đến lực lượng cho bất kì ai, là một cô gái xinh đẹp mang đến ánh mặt trời. Nhưng tôi trời sinh không thể trở thành người như thế, ngược lại thường xuyên cần người mang theo tia sáng tỏa nắng chia sẻ cho tôi một chút năng lượng.
Trước khi nhà Cullen chuyển đến, tôi vô cùng xác định tôi là người không có cảm giác tồn tại nhất của trường trung học Forks. Từ trước tới nay luôn là người đầu tiên đến lớp học, cho tới bây giờ cũng chưa hề trốn tiết, chưa bao giờ xung phong trả lời câu hỏi, thành tích điểm số vĩnh viễn ở trung gian, không nhất lớp cũng không xếp chót.
Tôi muốn đối tốt với bản thân một chút, cố gắng không cho quan hệ giao tiếp của mình ngày càng xuống dốc trầm trọng. Tôi biết rất nhiều lúc, người gọi là bạn bè rất nhanh đều rời xa, cho nên tôi cũng không kết bạn với những người không phù hợp.
Tôi sống trầm lắng mà quái gở, lại tự do tự tại, đây là bản chất của một người. Bạn có biết vô luận bạn thể hiện bề ngoài thế nào, thì trạng thái cuộc sống thoải mái nhất của bạn chỉ có một, tôi chỉ bất quá cả trong cả ngoài đều đồng nhất mà thôi.
Mà hiện tại, canteen tại lầu ba của trường học, tôi ngồi ở trước bàn, bàn này có sáu chiếc ghế dựa. Cái bàn hình tròn không đủ lớn, ba bốn người cùng người thì đủ, còn năm sáu người thì đông đúc quá.....
Tôi quả thật không biết đã xảy ra chuyện gì, World Cup đã sớm kết thúc hai năm trước, thế giới này tại sao vẫn còn điên cuồng như thế.
Tôi căn bản không dám cho người khác thấy tôi xuất hiện cùng đám người này, bọn họ quả thật như một đám ngôi sao sáng chói, đi đến đâu đều khiến người ta chú ý.
"Được rồi, tôi cảm thấy mọi người ngồi chỗ này không phải là ý kiến hay đâu, còn ý kiến mọi người thế nào?" Tôi có thể xác định góc tối điệu thấp mà âm u của tôi bây giờ đã sáng chói đến muốn mù mắt.
"Anh không có ý kiến gì." Emmett nhếch miệng cười to, "Claire à, em nên thả lỏng một chút đi."
"Ừm, thả lỏng, thả lỏng như cái ngáp ngủ của hà mã trong vườn bách thú." Tôi cũng rất muốn cười cười, tất cả mọi người cảm thấy đây chỉ là chuyện nhỏ, tôi không cần chuyện bé xé ra to, như vậy cực kỳ không tự tin. Tôi cười..........cười không nổi nữa rồi.
Từng người bước vào canteen, chắc chắn giống như cúng bái cố gắng trừng mắt nhìn chúng tôi. Cuộc sống học sinh đều buồn tẻ mà dễ phấn chấn, nếu phát sinh chuyện gì không giống như cuộc sống vườn trường trước đây thì tin đồn sẽ lấy vận tốc ánh sáng mà lan truyền đến trấn trên của Forks.
Tôi nhìn cũng không cần, liền biết bọn họ đại khái lén lút quay đầu nhìn, khe khẽ nói nhỏ nghị luận điều gì. Ví dụ như:
Claire lạnh lùng quái quỷ quen biết cả nhà Cullen, trời ơi, thế giới này xảy ra chuyện gì vậy. Tên buồn chán xấu ngốc kia làm thế nào mà ngồi cùng bàn với nhà Cullen. Lòng mình nát rồi, bọn họ sao có thể là thân thích bà con được, chờ một chút, chẳng lẽ Claire kia đột biến gien sao....v.....v..... Đề tài bảng tin trường kỳ này chính là tôi, tôi rất lo lắng Angela đang dùng chiếc camera cũ kĩ ia của cậu ấy chụp ảnh tôi, để đăng lên bảng tin trường.
Tôi hung hăng dùng dĩa ăn xiên một miếng dưa chuột, nhét vào miệng, dùng rằng nanh cứng rắn mà cắn từng khối.
Ngồi đối diện tôi là Jasper, gương mặt anh tuấn đẹp đẽ kia của anh ta như được điêu khắc từ một khối ngọc thạnh hoàn chỉnh, đây chắc chắn không phải lời khen ngợi. Hai tay anh ta giao nhau đặt trên bụng, đôi mắt mở to nhìn tôi. Động tác này từ lúc anh ta ngồi xuống không hề thay đổi, anh ta tựa hồ đang bắt chước một khối tảng đá hình người, con ngươi mở rộng tan rã đáng sợ.
Làm ơn đi, anh bây giờ bắt chước người chứ không phải pho tượng. Hơn nữa đừng dùng vẻ mặt đáng sợ ấy nhìn tôi, tôi không pphai3 bánh mì trên đĩa ăn của anh.
Alice thường xuyên tựa đầu vào gáy anh ta, nói vào lỗ tai anh ta lời ngon tiếng ngọt nào đó, ý đồ khiến anh ta bỏ qua một đống thịt bò ba phần chín đang đi qua đi lại trước mắt.
Cái tên nguy hiểm như vậy, có thể đừng thả ra uy hϊếp thế gian được không?
Rosalie ném đi ném lại quả táo đỏ trong tay, chân dài bắt chéo, tôi xác định chúng tôi chen chúc nhau như vậy hơn phân nửa là do chị ấy, người đẹp chân quá dài.
Edward có chút bất đắc dĩ nhìn đồ ăn anh ta vừa lấy được, anh ta cuối cùng cũng cầm lên chiếc bánh mì không có tính nguy hiểm nhất trong đĩa, từ từ xé từng mẩu. Sau đó, đại biểu toàn bộ người ở đây rốt cuộc hé răng nói câu mà người nghe được: "Ừm, có đôi lúc không thể lựa chọn được, Claire à, hy vọng cô khỏe mạnh chút, cô thoạt nhìn....." Edward cố gắng làm cho lời nói của mình bớt khó xử. "có một chút thiếu dinh dưỡng, cho nên tốt nhất ở nơi mà chúng tôi nhìn thấy, cô nên ăn nhiều thêm một chút nữa. Esme và Carlisle đều hy vọng như vậy đấy."
Này, tôi khi nào quen thuộc như vậy với các người hả, doanh trại của dân tị nạn Châu Phi đều là người dân tị nạn thiếu dinh dưỡng, các người chẳng quan tâm, quan tâm tôi làm chi? Các người hâm mộ ghen tị hận tôi ăn mãi không béo phải không?
"Chúng tôi hằng năm đều có quyên tiền, các loại cơ cấu từ thiện đều có đó." Edward vò nát mẩu bánh mì trong tay mình, anh ta thoạt nhìn không muốn ăn chút nào, thậm chí ước gì người đang ở doanh trại tị nạn, có thể quyên góp luôn miếng bánh mì trong tay.
"Tôi đại diện toàn bộ thế giới cảm ơn mọi người đã cống hiến vì hòa bình." Tôi nhịn không được cười lạnh, các người thiện lương đến mức tôi đều muốn quỳ xuống hát vang bài ca chinh phục.
"Cái đó thì không cần, nếu cô cần viện trợ, tôi có thể cho cô trái táo này." Rosalie thường xuyên không cho người khác sắc mặt hòa nhã, ngay cả đồng bọn không phải người của mình cũng không cho sắc mặt hòa nhã, chị ấy ghét bỏ thảy trái táo vào đĩa ăn của tôi.
Hành động này có chút xúc phạm, Alice lập tức tức giận trừng mắt chị ấy: "Rose, Claire cũng không phải một trong số những người theo đuổi đáng thương kia của chị."
Tôi không có việc gì, dùng dĩa ăn xiên vào quả táo, giơ lên cắn một miếng, lãng phí đồ ăn là đáng xấu hổ. Các người đều nên mang theo thức ăn, là túi máu trong tủ lạnh ấy, đừng phá hỏng đồ ăn canteen trường.
Emmett trực tiếp nằm úp sấp trên bàn, thân thể cao lớn ngăn cách tầm mắt của Alice và Rosalie, anh ta nhàm chán mà nói: "Mưa không đủ lớn, không có sấm sét, bằng không chúng ta có thể tổ chức một trận thi đấu bóng chày xưa nay chưa từng có đấy."
Thi đấu bóng chày liên quan gì đến trời mưa sấm sét, có khi nào quả bóng chày của các người là cột thu lôi, mỗi khi đánh trúng bóng có thể bị điện giật, biến siêu nhân trong một giây?
"Chúng ta là bạn bè, Claire à, sau này cậu sẽ biết thôi." Alice nói lên lời thề son sắt đáng sợ đó, cô ấy híp lại đôi mắt như viên đá quý đen kia, biểu cảm có một loại bình tĩnh thỏa mãn.
Đây là lời tiên tri hay là nguyền rủa cơ chứ, tôi nhịn không được hoảng sợ lùi về sau.
"Cô nên ăn nhiều một chút đi." Edward còn không có quên mục đích ban đầu, giám thị tôi ăn cơm.
Tôi có chút trợn mắt há mồm mà nhìn đám này, phát hiện khả năng tự quyết định của họ mạnh như trâu.
Tôi chắc chắn, bữa cơm trưa này sẽ làm tôi trở thành nhân vật nổi tiếng trong trường. Đúng là ngoài ý muốn làm cho người ta kinh hỉ, kinh hỉ đến mức tôi hận không thể nhét cả nhà Cullen vào bồn cầu.
Dưới áp lực ấy, tôi cúi đầu ăn cơm trưa, ăn đến vừa đủ đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: "Mọi người có thể tiêu hóa những thức ăn này không?" Nếu tôi không có chú ý sai, thì sau một đoạn thời gian dùng cơm, trừ bỏ Edward làm bộ làm tịch ăn mấy mẩu bánh mì bị xé đến không còn hình dạng, nhỏ đến đáng thương trong tay anh ta, thì những người còn lại không hề động đến thức ăn nào trong đĩa.
Những người bạn cùng trường đang tuổi dậy thì thanh xuân xung quanh nhất định suy nghĩ điều lãng mạn mà hét chói tai, chẳng lẽ nhà bọn họ mời đầu bếp của nữ hoàng Anh nấu ăn, cho nên đồ ăn trong canteen trường đang tra tấn họ sao.
Tôi bĩu môi, phòng bếp nhà họ, tôi đã dùng qua một lần rồi.
Có thể là không nghĩ tới tôi nhắc đến vấn đề này, không khí bàn ăn có chút đông cứng. Tôi luôn biết mình là người chuyên phá hư không khí, chỉ là không nghĩ đến thay đổi một chủng tộc khác, năng lực của tôi vẫn còn có tác dụng
"Em có biết không, hương vị này rất......rất kỳ quái." Emmett không nhịn được nhìn thoáng qua vật trong đĩa ăn của mình, sau đó lập tức quay ngoắc đầu đi.....
Có thể làm cho một người ngốc nghếch lạc quan lộ ra loại vẻ mặt này, đủ để chứng minh cái gọi là đồ ăn của con người ở trong mắt họ kinh khủng không khác gì đạn hạch nhân.
"Tôi sẽ không ăn thứ này." Rosalie, nữ vương của tôi thật ương ngạnh.
"Nói cách khác, không thể tiêu hóa, chẳng lẽ mọi người không có dạ dày, vậy những thứ ăn vào được giấu trong ruột già hay sao?"
"Ha hả, ai mà biết chứ." Emmett cảm thấy loại giải thích này cực kỳ thú vị.
"Vậy, ở trong ruột già lâu rồi, có thể hay không sau khi từ hậu môn đi ra, bánh mì ăn vào khi lôi ra vẫn là bánh mì sao?" Tôi rốt cuộc sau khi ăn no, có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình.
Edward nhìn mẩu bánh mì nát nát trong tay mình, anh ta đột nhiên ăn không nổi nữa. Sau đó anh ta chuyển động cái cằm căng thẳng của mình, nói như nghiến răng: "Chúng nó sẽ ở dạ dày, vẫn ở nơi đó thôi, không hề đi ra từ nơi nào khác ngoại trừ miệng."
Còn hơn sự xung kích từ lời nói của tôi, Edward có thể biêt đến càng nhiều, ví dụ như hình ảnh đáng sợ này trong đầu tôi. Có gì đâu, bài tiết và vân vân, lôi ra bánh mì chẳng phải có cảm giác hài hước sao chứ.
Tôi trầm mặc, rốt cuộc mới tổng kết mà nói: "À, bánh mì nhổ ra vẫn là bánh mì thôi."
Cả nhà Cullen trầm mặc.
Chỉ có mình Jasper không chịu ảnh hưởng nào, anh ta vẫn giống như pho tượng. Tôi ngẫu nhiên nhìn thấy khóe miệng hơi hé ra của anh ta, lộ ra răng nanh trắng noãn.
Alice, cậu vẫn là nhanh chóng kiếm cái l*иg sắt nhốt anh ta vào đi thôi.