Thế giới 1 - Chương 4: Ngũ Độc giáo chủ cùng tiểu hầu gia (4)

Tề Tu Trúc vừa bước vào tiệm điêu khắc gỗ, liền thấy một nam tử ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó mỉm cười, “Khách quan muốn mua gì?”

“Tiệm này khắc gỗ đa dạng thật,” Tề Tu Trúc nhìn quanh một lượt, trầm trồ, “Đều là do chưởng quầy làm sao?”

Nam tử cười đáp: “Những tác phẩm lớn là của ta, còn hai học trò của ta cũng có vài tác phẩm nhỏ gần đây.”

Tề Tu Trúc giả vờ xem xét một vòng, rồi hỏi: “Ta có quen biết một cô nương yêu thích khắc gỗ, gần đây nàng bị cảm lạnh, không ra ngoài được, tâm trạng buồn bực. Ta muốn mua vài món để làm nàng vui.”

“Vậy à,” nam tử ngạc nhiên một chút rồi mỉm cười, dẫn Tề Tu Trúc tới một quầy triển lãm, “Đây là những tác phẩm dựa theo một số sĩ nữ từ ngày xưa, bán rất chạy, đều được các cô nương trong thành ưa chuộng. Ta nghĩ người công tử ái mộ cũng sẽ thích.”

Tề Tu Trúc do dự, vẻ mặt khó xử, “Trên đường tới, ta thấy nhiều tiểu thư cầm những món này. Cô nương ta thích chắc cũng đã thấy nhiều, nếu ta mua thứ này tặng nàng, e là nàng sẽ thấy ta không có tâm ý, không vui.”

Nam tử nhận ra điều gì đó, nhíu mày, “Công tử nói có lý.”

“Nghe nói chưởng quầy có thể thiết kế theo yêu cầu khách hàng, không biết có thể làm cho ta một món độc nhất vô nhị không?” Tề Tu Trúc chân thành nói, “Ta vô cùng cảm kích.”

Nam tử suy nghĩ một chút, rồi nói: “Mời công tử đi theo ta.”

Tề Tu Trúc trong lòng vui vẻ, bước nhanh theo nam tử. Nhưng Tiêu Khải Dục đi không nhanh bằng, mà lực kéo của hắn lại mạnh, khiến Tề Tu Trúc bị dây thừng trên cổ tay giật một cái, phải kêu lên "Ai da".

Dây thừng giấu trong tay áo lộ ra, nam tử quay đầu lại thấy sợi dây nối giữa Tề Tu Trúc và Tiêu Khải Dục.

Chuyện này là sao?

Ánh mắt nam tử hiện lên sự ngạc nhiên, khó hiểu và tò mò.

Tề Tu Trúc lo lắng, miệng nhanh hơn suy nghĩ, liền buột miệng nói, “Đây là em rể của ta. Ta nghĩ hắn đại khái biết chị gái mình thích gì, nên mang hắn theo cho tốt. Chỉ là hắn từ nhỏ đã ngốc nghếch, nên phải buộc dây để không lạc, nếu không sẽ khó giải thích với chị hắn.”

Tiêu Khải Dục mặt đã lạnh đi, hai tay khoanh trước ngực, chỉ thiếu chút nữa là đem Tề Tu Trúc tát ngã xuống đất.

Nhưng Tề Tu Trúc nghiêng đầu nhìn Tiêu Khải Dục, ánh mắt như cầu xin tha thứ, lại có chút áp lực.

Quả thực khó coi.

Tiêu Khải Dục nghĩ vậy, lại cảm thấy có chút trái với lương tâm. Dù sao vị giáo chủ này sau khi tẩy đi hoá trang dung tục kia lại trông rất thanh tú, trên đường đi qua ai cũng phải quay đầu nhìn thêm lần nữa.

Thật sự tò mò không biết hắn đang làm gì.

Tiêu Khải Dục nỗ lực kiềm chế lửa giận, theo Tề Tu Trúc cùng chủ tiệm khắc gỗ vào phòng làm việc phía sau.

Phòng làm việc có một cửa sổ lớn, nhìn ra cảnh hoa rơi trong sân sau. Lúc này là cuối mùa xuân, hoa đào rụng đầy đất, màu hồng phấn hòa cùng nước chảy và núi đá, cảnh sắc thật ý thơ.

Chủ tiệm khắc gỗ tuy không phải người giàu có, nhưng tác phẩm nghệ thuật và cách bài trí trong phòng đều tinh tế, thể hiện tâm huyết của ông.

Phía trong cùng là một chiếc bàn lớn, trên đó bày giấy tờ và vài tác phẩm chưa hoàn thành.

Bên cạnh bàn lớn là một cái quầy nhỏ thấp, bên trong cũng bày một ít tác phẩm.

Cái quầy nhỏ này được đặt ở vị trí rất khéo léo, vừa tầm tay, nhưng dù hình dạng và cấu tạo đều rất bí ẩn, lại bị một cái tủ lớn bên cạnh che khuất, khiến người ta khó mà chú ý đến.

Nhưng Tề Tu Trúc, người đã quen sống trong hoàn cảnh nguy hiểm, luôn có bản năng tìm kiếm những thứ ít được chú ý.

“Có chuyện gì sao?”

Tiêu Khải Dục nhận thấy ánh mắt của hắn dừng lại, cũng nhìn theo.

Hắn suýt quên mất rằng Tiêu Khải Dục cũng rất nhạy bén như mình.

Chỉ là cảm xúc của hắn đối với Tiêu Khải Dục rất phức tạp, tạm thời không muốn giải thích nhiều, “Không có gì, chỉ là nhìn qua thôi.”

Nam tử từ trên tủ cao lấy xuống một tờ giấy, bước đến trước mặt Tề Tu Trúc, “Đây là tác phẩm gần đây của ta, chưa hoàn thành. Công tử nếu không chê, có thể chọn một cái. Ta sẽ nhanh chóng hoàn thành và đưa đến phủ. Các tác phẩm tương tự sau này sẽ không xuất hiện trên thị trường, đảm bảo người thương của công tử sẽ có một món đồ độc nhất vô nhị.”

“Đây là gì?” Tề Tu Trúc làm bộ như mới phát hiện, ngồi xổm xuống nhìn cái quầy nhỏ, “Ở đây cũng có vài tác phẩm?”

Nam tử thấy vậy liền muốn ngăn Tề Tu Trúc, nhưng bị Tiêu Khải Dục, cái “tên ngốc” kia, chắn lại, may mà không ngăn được.

“Đây chỉ là phế phẩm, công tử không cần nhìn.”

“Phế phẩm sao,” Tề Tu Trúc quét mắt nhìn qua, “Trông như là hoa, ta rất thích hoa. Ta có thể xem qua không?”

Nam tử vốn tính ôn tồn lễ độ, lúc này cũng khó từ chối, đành đồng ý. Nhưng dường như không muốn Tề Tu Trúc chạm vào nên tự mình lấy ra.

Tổng cộng có năm bông hoa khắc gỗ nhỏ, mỗi bông đều khác nhau trông rất tinh xảo, nhìn sơ qua cũng biết đẹp hơn hẳn so với các tác phẩm khác trong tiệm nên không thể gọi là phế phẩm.

Nhìn kỹ, mỗi bông hoa đều có một cánh hoa nhỏ cuộn lại, trên đó có khắc một chữ “Minh”.

Tề Tu Trúc hỏi: “Tên của chưởng quầy ngàu là Minh?”

Chưởng quầy ban đầu ngạc nhiên một chút, dường như đã đoán được điều gì. Theo phản xạ ngón tay che khuất chữ trên cánh hoa rồi nói: “Đúng vậy, ta là Lục Minh. Công tử không giống như chỉ đến để mua khắc gỗ.”

Tề Tu Trúc thấy vậy, cười nói: “Xem ra lòng hiếu kỳ của ta hơi lớn, xin thứ lỗi. Dù sao phải thường xuyên dẫn theo cậu em vợ có chút ngốc nghếch ra ngoài, khó tránh khỏi cảnh giác một chút.”

Tiêu Khải Dục: “……”

Lục Minh nghe vậy, trên mặt cảnh giác thả lỏng một chút, rồi hỏi: “Vậy công tử có ý định chọn gì không?”

Tề Tu Trúc giả vờ chọn lựa một chút, sau đó tùy tay chọn một cái rương ra, “Cái tủ nhỏ này thật có ý nghĩa, đẹp và rất thực dụng.”

Lục Minh nhìn qua, nói: “Đây là loại tủ trang điểm nhỏ nhưng vì khá phức tạp nên khoảng bốn đến năm ngày mới xong, công tử có thể chờ không?”

Tề Tu Trúc suy nghĩ, cười nói: “Bốn, năm ngày là vừa đẹp.”

Hắn lấy ra một viên vàng nhỏ như hạt đậu, đặt lên bàn của Lục Minh, “Đây là tiền đặt cọc, khi đến lấy, ta sẽ mang thêm phần còn lại.”

Lục Minh ngạc nhiên: “Công tử, công khắc gỗ của ta không đáng giá nhiều như vậy. Với giá này, ngài có thể mua đến mấy cái lận.”

Tề Tu Trúc: “Ta muốn mua đứt thứ này nên ngươi không thể bán cái tủ nào giống với cái này cho những người khác. Số tiền này là đáng cho công sức của ngươi.”

Tề Tu Trúc chắp tay, nở nụ cười: “Hy vọng chưởng quầy sẽ tận tâm chế tác.”

Lục Minh đã lâu không gặp khách hàng rộng rãi như vậy, lại là một công tử phong độ nhẹ nhàng, khiến hắn không khỏi có chút thụ sủng nhược kinh, liên tục chắp tay đáp lễ, “Đa tạ công tử.”

Khi tiễn Tề Tu Trúc ra đến cổng lớn, Lục Minh vẫn kính cẩn, ánh mắt nóng cháy, không giống như là vì số tiền lớn mà cười, càng như thật lòng cảm tạ sự yêu thích của Tề Tu Trúc đối với tác phẩm của mình.

Sau khi Tề Tu Trúc nói lời cảm tạ liền dẫn Tiêu Khải Dục rời đi, hắn nhịn không được mà lải nhải: “Lục Minh thật là người phẩm chất tốt, lại có dáng vẻ đẹp, quả là một người không tồi.”

Nói xong, Tề Tu Trúc thấy Tiêu Khải Dục im lặng đi phía sau, liền mong chờ nhìn đối phương một cái.

Tiêu Khải Dục thấy vậy, nói: “Ta là tên ngốc, đương nhiên sẽ không nói.”

Tề Tu Trúc nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn vẫn có chút run, nhưng sau một thời gian chung sống, không thấy Tiêu Khải Dục quá khó xử mình. Mà vừa rồi ở tiệm điêu khắc gỗ cũng rất hợp tác, liền đơn giản xin lỗi: “Trong tình thế cấp bách, ta mới phải dùng hạ sách này, ngươi đừng giận. Mà nghĩ kỹ lại thì cũng là vì ngươi trói ta.”

Tiêu Khải Dục “Hừ” một tiếng không nói gì thêm, coi như chấp nhận lời xin lỗi.

Tề Tu Trúc tiện tay mua hai khối bánh, đưa cho Tiêu Khải Dục. Nhìn thấy đối phương nhăn mày, Tề Tu Trúc chợt nhớ Tiêu Khải Dục là công tử sinh ra trong gia đình quyền quý, có lẽ không hứng thú với đồ ăn ven đường.

Hắn “Ơ” một tiếng, chuẩn bị rút tay lại, nhưng cảm thấy đầu ngón tay nóng lên, đồ ăn đã không còn trong tay. Tiêu Khải Dục vẫn nhăn mày, nhưng nhìn Tề Tu Trúc đang nhai, do dự một chút, cắn một miếng nhỏ.

Tề Tu Trúc thấy thế, cầm thêm một cây đậu cho hắn, cười nói: “Ăn cùng đậu ngọt ngon lắm.”

Tề Tu Trúc vốn là một thiếu niên chưa đến hai mươi, làn da trắng nõn, mặt mày thanh tú, khi cười càng rạng rỡ.

Tiêu Khải Dục chỉ nhìn hắn một cái, rồi cúi đầu, nhàn nhạt nói: “Ta không thích ăn đồ ngọt,” rồi cũng không nhận cây đậu kia nữa.

Tề Tu Trúc nhún vai, cảm thấy Tiêu Khải Dục vốn dĩ là người lạnh lùng, khó đoán cảm xúc, nên không nghĩ nhiều, tiếp tục dạo quanh.

Khi Tề Tu Trúc quay lưng lại, Tiêu Khải Dục mới ngước mắt nhìn bóng dáng trước mặt.

Tề Tu Trúc trước mặt hắn là một kẻ điên điên khùng khùng, khó hiểu, rõ ràng đem hắn lên núi, nói thích hắn, rồi lại lén lút chạy tới nơi xa xôi này, chỉ để nhìn một cái Bách Hoa trang viên để trồng trọt loại tiên thảo nào đó.

Quả thật là kỳ quái...

Ban đầu, hắn chỉ muốn lấy thứ mà hắn cần. Trước đây, khi ở trong trại, hắn hận không thể nhanh chóng lấy cổ trùng đó rồi tự tay đâm đao vào tên giáo chủ Ngũ Độc giáo với danh tiếng hỗn loạn này.

Nhưng trên đường đi, hắn phát hiện khi giáo chủ tẩy hết lớp trang điểm, lại chẳng khác gì một thư sinh yếu đuối. Hơn nữa, dọc đường đối xử với mọi người đều rất lễ phép, gặp ai cũng cười, thực sự có duyên với người qua đường.

Nghĩ vậy, Tiêu Khải Dục trong lòng có chút không cân bằng.

Rõ ràng trên đường thấy người lạ cũng cười, vừa rồi nói chuyện với Lục Minh cũng cười rất nhiều lần.

Rõ ràng nói thích mình, nhưng chỉ mới vừa rồi mới nở một nụ cười với hắn. Thật là quá bủn xỉn...

Nhưng...

Nhớ tới nụ cười vừa rồi, Tiêu Khải Dục không thể chắc chắn rằng mình có thể giữ được sự thản nhiên nếu thấy thêm vài lần nữa.

"Này!"

Tiêu Khải Dục ngẩng lên nhìn, thấy Tề Tu Trúc vừa ăn đậu vừa nhìn hắn, nói: "Ta nghe đây."

Tề Tu Trúc nói: “Sáng mai ta sẽ đi yết bảng, vào vườn xem.”

Tề Tu Trúc lắc lắc dây thừng trên cổ tay: “Ngươi đã trói ta cả ngày rồi, chẳng phải đã hả giận sao? Ngày mai ta không thể vào trang viên với bộ dạng này được, ta nghe nói Bạch lão gia tử là thương buôn bán dược liệu khắp nơi. Nếu hắn nhìn thấy thế này, nói ngươi là tên ngốc cũng không ai tin mà còn dễ làm người nghi ngờ.”

Thấy Tiêu Khải Dục do dự, Tề Tu Trúc liền chỉ vào vết đỏ trên cổ tay: “Ngươi xem, đều thít chặt ra dấu vết rồi.”

Làn da của Tề Tu Trúc trắng nõn, lại rất nhạy cảm. Dù hắn đã trói dây thừng rất lỏng, nhưng vẫn để lại một mảng vết đỏ trên tay Tề Tu Trúc.

Tiêu Khải Dục thấy vậy, trong lòng không thoải mái, liền trực tiếp gỡ dây thừng ra mà không nói gì thêm.