Tề Tu Trúc mỉm cười, cố gắng giữ bình tĩnh rồi uống một ngụm rượu còn sót lại, chậm rãi nói: "Công tử trông vẻ ngoài hào hoa phong nhã, sao lại nói năng lộn xộn như vậy."
Tiêu Khải Dục liếc nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, hỏi: "Ngươi không phải là Tề Tu Trúc sao?"
Tề Tu Trúc cười gật đầu: "Đương nhiên không phải."
"Tề Tu Trúc công tử! Đây là đậu phộng nhắm rượu cho ngài!" Tiểu nhị mang mâm lại, đặt xuống bàn Tề Tu Trúc một đĩa đậu phộng, rồi vỗ vỗ vai ông chủ đang say ngủ trên bàn: "Chưởng quầy, tỉnh dậy đi, phu nhân đến tìm kìa."
Nghe đến hai chữ "phu nhân", ông chủ Vân Hạc Lâu bật dậy: "Phu nhân? Phu nhân đâu? Chết thật, hôm nay về muộn rồi!"
Ông chủ vừa đi được vài bước lại quay lại, chắp tay nói với Tề Tu Trúc: "Tề Tu Trúc công tử, nhà tôi có việc nên xin phép đi trước. Hôm nay tiệm chúng tôi mời công tử, xin cứ tự nhiên dùng bữa."
Nói xong, ông chủ vội vàng chạy đi để lại Tề Tu Trúc với sắc mặt tái nhợt, lẩm bẩm: "Trong tiệm các ngươi ai cũng thích gọi đầy đủ tên người ta vậy sao?"
"Nếu ngươi đã tặng ta lễ vật" Tiêu Khải Dục rút từ trong tay áo ra một hộp tròn, đặt trước mặt Tề Tu Trúc, "Ta muốn biết cách sử dụng nó."
"Lễ vật gì cơ?" Tề Tu Trúc ngạc nhiên trước từ ngữ lạ lùng này rồi nhìn thấy cái hộp quen thuộc, vội nắm lấy tay đối phương: "Đừng, đừng mở ra, con nhện hoa đó trông đáng sợ lắm."
Tiêu Khải Dục: "Đây không phải thú cưng của ngươi sao?"
"Cứ coi như vậy đi," Tề Tu Trúc bĩu môi, "Đồ cũng đã đưa cho ngươi thì từ nay nó là sủng vật của ngươi. Ta bắt trói ngươi là ta sai, nhưng ta đã hối cải. Tất cả những gì đáng giá trong trại ta đã tặng ngươi rồi, chẳng lẽ ngươi còn muốn gϊếŧ ta?"
Tiêu Khải Dục đặt ngón trỏ lên nắp hộp, nhẹ nhàng gõ từng chút một, "Nếu ngươi đã biết về thất điện hạ, biết ta muốn cái hộp này thì tất nhiên biết ta phải dùng nó làm thuốc dẫn."
Tề Tu Trúc hiểu rõ, nói: "Cho nên ta đã đưa nó cho ngươi."
Tiêu Khải Dục liếc nhìn hắn, "Cổ trùng mà ngươi luyện chế là độc trùng chi vương, toàn thân mang độc, không thể làm thuốc. Ta cần là trùng đã lột xác."
Tề Tu Trúc bừng tỉnh: "Hóa ra là như vậy?"
Tiêu Khải Dục mắt lộ vẻ nghi ngờ, "Ngươi không biết sao?"
Tề Tu Trúc liền đáp: "Ta bị tình yêu mê hoặc nên đã quên mất chuyện này."
Thấy Tiêu Khải Dục dần dần lộ vẻ sát khí, Tề Tu Trúc thật thà nói: "Nếu là trùng lột xác thì ngươi cứ chờ nó lột xác là được."
Tiêu Khải Dục mắt lạnh, giọng khó chịu: "Ta phải chờ sao? Có thật là ngươi nuôi nó?"
"Ta thật sự là bị tình yêu mê hoặc," Tề Tu Trúc nuốt nước miếng, "Nếu không thì ngươi cứ nói cho ta đi."
Vừa trả lời, Tề Tu Trúc vừa thầm chửi thề trong lòng, cái cốt truyện truyền tống này có phải hơi quá không? Tại sao chi tiết quyết định sinh tử này không nói trước cho hắn?
...
Sau khi vất vả trốn đến Ký Châu Thành ngày đầu tiên, Tề Tu Trúc lại gặp Tiêu Khải Dục.
Tiêu Khải Dục không biết từ đâu tìm được một thần y trong giang hồ, nghe nói Ngũ Độc giáo chủ mang theo cổ trùng chi vương. Khi lột xác sẽ có công hiệu thần kỳ, dùng làm thuốc có thể trị khỏi hàn độc nghiêm trọng. Nhưng để có được trùng lột xác không dễ, phải dùng máu tươi của Ngũ Độc giáo chủ mới khiến nó lột xác.
Tề Tu Trúc cầm chủy thủ, chần chừ trên cổ tay mãi mà không hạ thủ được, liếc nhìn Tiêu Khải Dục đang ngồi uống trà bên cạnh, "Hay là ngươi đi ra ngoài chờ đi, cái này quá máu me."
Tiêu Khải Dục bình tĩnh nói: "Ta mười tuổi đã gϊếŧ người rồi."
Tề Tu Trúc khóe miệng run run, trong lòng đem Tiêu Khải Dục ra mà mắng một trăm tám mươi lần.
Khi đang do dự, hắn cảm nhận được một lực nhẹ chạm vào cổ tay, đao khẽ cắt một vết, máu chảy không ngừng.
Ngươi mẹ nó!
Cái hộp được mở ra, máu tươi chảy vào trong hộp, con nhện bên trong như nhận được tín hiệu, bắt đầu ngoan ngoãn hút máu.
Tề Tu Trúc không chỉ đau miệng vết thương, mà còn đau cả trong xương, vì Tiêu Khải Dục lúc này đang nắm chặt cổ tay hắn, lạnh lùng nhìn máu chảy. Trong khi đó thì sủng vật nhỏ của hắn, A Thải, lại không hề nhận ra chủ nhân đang gặp nguy hiểm, vui vẻ mà hút máu.
Khi máu ngừng chảy, con nhện đã no nê, cuộn tròn tám chân lại rồi không nhúc nhích nữa.
Tề Tu Trúc nhìn chằm chằm vào nó, cho đến khi nó bắt đầu lột xác.
Hắn lấy cây gậy, hơi sợ hãi mà duỗi tay kéo cái vỏ, con nhện hung thần ác sát trong lời đồn giờ đây lại rất phối hợp, đẩy lớp vỏ mới lột ra đến đầu ngón tay hắn.
Tề Tu Trúc: “……”
Thật là… một sủng vật biết phối hợp.
Qua một đêm, Tề Tu Trúc tự cắt cổ tay ba lần, khiến con nhện lột ba lớp vỏ. Khi trời sáng, hắn mới mệt mỏi ngủ thϊếp đi.
Không biết ngủ bao lâu, Tề Tu Trúc bị tiếng ồn đánh thức. Hắn mở cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy mặt trời đã lên cao, chợ sáng đã tan.
Hắn duỗi người, ngáp một cái rồi xoay người, “Ai da” một tiếng ngã ngồi lại trên giường. Hắn run rẩy chỉ vào Tiêu Khải Dục đang nhàn nhã ngồi uống trà bên cạnh bàn, “Ngươi... ngươi sao còn ở đây?”
Tiêu Khải Dục cầm chén trà, liếc nhìn hắn, bình thản nói: “Xác trùng có dùng được hay không thì phải chờ sau khi dùng thuốc mới biết. Hoặc là ngươi đi cùng ta về kinh đô, hoặc ngươi và ta ở lại đây chờ tin tức.”
Tề Tu Trúc xoa tay, dùng giọng thương lượng: “Hầu gia, nếu ngài không vội về trước, ta ở đây sẽ không chạy. Nếu có chuyện gì, ngài chỉ cần gửi thư, ta sẽ không chối từ.”
Tiêu Khải Dục "Ừm" một tiếng, nhưng không có ý định nhúc nhích.
Tề Tu Trúc bất đắc dĩ nói: “Ta thề, ta sẽ không đi đâu, ta còn có việc phải làm. Ngươi không thể cứ mãi theo ta được.”
Tiêu Khải Dục khó hiểu: “Tại sao không thể? Không phải ngươi thích ta sao?”
Tề Tu Trúc: “……”
Vì vậy, Tề Tu Trúc đành phải dẫn Tiêu Khải Dục lên phố ăn sáng. Hắn còn cố tình gọi một bát tiết canh vịt, để Tiêu Khải Dục không có lương tâm này thấy rõ tối qua hắn đã mất bao nhiêu máu!
Nhưng Tiêu Khải Dục chẳng có vẻ gì áy náy, chỉ khẽ gảy sa tế trên đồ ăn, chọn vài miếng ăn qua loa, rồi đặt đũa xuống, ung dung nhìn ngắm cảnh sắc xung quanh.
Lúc này, giữa phố xá đông đúc, dưới ánh nắng chói chang, Tề Tu Trúc ngồi đối diện Tiêu Khải Dục, lần đầu tiên thấy rõ dung mạo của hắn.
Tiêu Khải Dục mặc trường y màu đen, chỉ có viền tay áo điểm xuyết vài đường ẩn văn màu ánh kim, bên hông treo một viên ngọc bội hình tròn bằng bạch ngọc, trang bị một thanh đoản kiếm, mặt mày tuấn tú, thoạt nhìn giống như công tử nhà giàu mới ra ngoài du ngoạn.
Nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của hắn, mới biết người này thật sự có chút lạnh lùng và khó gần.
“Này ——” Tề Tu Trúc buông đũa, gan dạ hỏi, “Ngươi có phải là hơi không có phúc hậu không? Ta đã đưa cho ngươi bảo bối của ta, ngươi không nói một lời cảm ơn, còn theo dõi ta như canh chừng phạm nhân.”
Thấy Tiêu Khải Dục môi mỏng khẽ động, Tề Tu Trúc lo đối phương lại nói gì đó máu lạnh liền lập tức nói: “Bỏ qua đi.”
Tiêu Khải Dục: “……”
“Mấy đứa đàn em của ngươi đều an ổn, vàng bạc tài bảo của ngươi ta cũng không lấy,” Tiêu Khải Dục giơ tay gõ nhẹ lên bàn, ghé sát nói, “Sủng vật nhỏ của ngươi ta cũng đã trả lại, còn việc trùng lột xác thì coi như là chuộc lỗi vì ngươi đã trói ta đi”
Tề Tu Trúc lúc này mới cảm thấy hài lòng nói: “Ngươi rốt cuộc muốn theo ta bao lâu?”
Tiêu Khải Dục không trả lời, mà hỏi lại: “Ngươi muốn tiếp nhận Huyền Thưởng Lệnh của Bách Hoa trang viên sao?”
Tề Tu Trúc do dự một lúc, rồi gật đầu: “Đúng vậy, nếu thành công, ta sẽ đến Bách Hoa trang viên làm nông dân trồng hoa.”
Tiêu Khải Dục trầm mặc một lát, hỏi: “Ngươi muốn ở Bách Hoa trang viên nuôi sâu?”
Tề Tu Trúc: “……”
Tề Tu Trúc không thể hiểu nổi. Tiêu Khải Dục, nhìn vẻ ngoài thanh lãnh, nhưng thật ra chỉ cần một lời không hợp liền muốn rút kiếm chém hắn. Vậy mà lại không có một lời oán hận mà đi theo hắn, hình như có chút… dính người?
“Ngươi cả ngày đi dạo trên đường,” Tiêu Khải Dục ngồi đối diện, nhìn Tề Tu Trúc viết vẽ trên giấy, bình thản hỏi, “Sao còn không đi lấy Huyền Thưởng Lệnh?”
Tề Tu Trúc vẽ xong nét cuối cùng, nói: “Không vội, cần thăm dò tình huống trước.”
Tiêu Khải Dục nhìn hắn, trong ánh mắt không đành lòng, “Đây là… bức tranh?”
“Gần đúng rồi,” Tề Tu Trúc cầm lấy bức tranh mà như vẽ bùa, “Quả thật có chút kỳ quái.”
Tiêu Khải Dục sâu kín hỏi: “Ngươi không đi xem Bách Hoa trang viên, mà ở đây vẽ tranh?”
“Đều có tác dụng.”
Tề Tu Trúc dường như phát hiện điều gì, trên mặt không giấu được vui sướиɠ, quên mất cả vẻ âm lãnh của Tiêu Khải Dục, lải nhải nói: “Ta vào thành liền nghe nói hai chuyện lớn, nên thuận miệng hỏi thử Bạch gia tiểu thư ngày thường thích đi đâu.”
Tề Tu Trúc dừng một chút, nói nhỏ: “Trong thoại bản đều nói, các cô nương thích đi cửa hàng son phấn, hoặc chèo thuyền trên hồ, hay kết bạn đi dâng hương cầu nhân duyên.”
Tiêu Khải Dục nghe vậy, nhíu mày, “Người trong sơn trại các ngươi thường đi nghe và xem thoại bản sao?”
“Thỉnh thoảng thôi,” Tề Tu Trúc đáp lời qua loa, rồi nói tiếp, “Nhưng ta hỏi vài người xung quanh, họ đều biết rõ, Bạch gia tiểu thư thích nhất là đến tiệm điêu khắc gỗ đối diện trà lâu này.”
Tiêu Khải Dục hồi tưởng một chút, nhớ lại việc Tề Tu Trúc từng hỏi chuyện với các tiểu thương, dường như đều hỏi cùng một câu: “Ngươi từng gặp Bạch gia tiểu thư sao?”
“Ngươi nhìn vị trí này,” Tề Tu Trúc chỉ vào bức họa, “Tiệm khắc gỗ này thật ra không xa Bách Hoa trang viên, bên cạnh cũng có một cửa hàng son phấn lớn. Các thiên kim tiểu thư trong thành thường đến đây mua sắm, Bạch gia tiểu thư tất nhiên cũng không ngoại lệ. Nhưng mọi người lại nhớ rõ Bạch gia tiểu thư thích đến tiệm khắc gỗ này, ngươi không thấy có chút kỳ lạ sao?”
“Giữa trưa sẽ ít người nên ta muốn đi xem thử.”
Tề Tu Trúc nói, rồi cuộn tròn bức họa, đứng dậy định đi ra ngoài. Nhưng vừa bước được một bước, trên cổ tay bỗng truyền đến một lực kéo mạnh mẽ, hắn bị kéo trở lại, thân hình bị giữ chặt và bị ép ngồi xuống.
Tề Tu Trúc lúc này mới nhận ra trên cổ tay mình có một sợi dây, ngạc nhiên mở to mắt, “Sao lại thế này?”
“Gậy ông đập lưng ông.”
“Nói rõ ra đi!”
“Sợ ngươi chạy,” Tiêu Khải Dục uống hết trà trong ly, “Trà này ngon, đừng lãng phí, giờ có thể đi rồi.”
Tề Tu Trúc cắn chặt răng, nghĩ bụng nhẫn nhịn vài ngày. Tiểu ma tinh này cuối cùng cũng phải quay về gặp Thất điện hạ của hắn, lúc đó hắn cũng có thể sống yên ổn hơn.