Thế giới 1 - Chương 11: Ngũ Độc giáo chủ cùng tiểu hầu gia (11)

Đêm đó trời đổ mưa, tiếng mưa rơi tí tách lên mái hiên tạo nên âm thanh trong trẻo và dễ nghe, làm không khí trở nên ẩm ướt.

Cảm giác này thật giống với những đêm ở Tây Nam.

Không biết Tiểu Hắc giờ thế nào rồi.

Tề Tu Trúc nằm trên giường, bất chợt nghĩ như vậy.

Nếu không phải để tránh Tiêu Khải Dục, mình đã chẳng phải đi từ Tây Nam ra Bắc. Rõ ràng là chạy trốn, nhưng cuối cùng lại đi theo Tiêu Khải Dục về nhà. Tề Tu Trúc khẽ thở dài, rồi xoay người ngủ.

Có lẽ do cuộc ám sát ngày hôm đó quá nguy hiểm, nên đêm ấy Tề Tu Trúc mơ thấy ác mộng, giữa đêm tỉnh giấc nhiều lần rồi lại mơ màng ngủ lại. Cả đêm ngủ không ngon, đến khi tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ, tiếng chim ngoài cửa sổ rộn ràng kêu, chắc chúng đã ra ngoài kiếm ăn từ sớm.

Tề Tu Trúc dụi mắt có chút hơi sưng vì thiếu ngủ, rồi chậm rãi rửa mặt. Vừa bước ra cửa, hắn đã thấy Lý nương cười tươi đi tới.

"Tề tiểu công tử dậy rồi! Mau đến, nếm thử tay nghề của ta."

Nghe vậy, Tề Tu Trúc tỉnh ngủ hơn liền bước theo Lý nương vào phòng ăn. Trên bàn bày vài món ăn nhỏ và cháo trắng thanh đạm, còn có một mâm điểm tâm được đựng trong hộp gấm. Có vẻ như phần này chỉ dành riêng cho một người.

"Tiêu Khải... Khụ... Tiểu Hầu gia của các ngươi, không đến ăn sao?" Tề Tu Trúc hỏi.

Lý nương đặt thêm hai món nhỏ trước mặt Tề Tu Trúc, cười nói: "Đây là dành cho ngươi. Tiểu Hầu gia đã ăn từ sớm, rồi vào cung, nói trưa nay sẽ về ăn cơm với ngươi. Ngài ấy bảo ngươi đừng đi đâu, sáng nay cứ nghỉ ngơi trong phủ."

"Sau khi ăn xong, ta sẽ dẫn ngươi đi dạo trong phủ, cho quen thuộc. Ta cũng sẽ ra ngoài mua cho ngươi vài món điểm tâm đặc trưng của kinh thành. Dù không ngon bằng của ta làm, nhưng chắc ngươi sẽ thích vì có thêm hương vị phố phường."

Tề Tu Trúc uống vài ngụm cháo rồi xua tay, "Lý nương không cần vội, ta tự mình ra ngoài đi dạo một chút. Đi đường nhiều ngày, ta chưa có dịp đi chơi hẳn hoi."

Lý nương khuyên nhủ: "Tiểu Hầu gia đã dặn ngươi ở đây chờ ngài ấy về, có chuyện muốn nói với ngươi. Nói xong rồi sẽ dẫn ngươi đi dạo."

Tề Tu Trúc ngạc nhiên: "Nói chuyện với đi dạo có gì xung đột đâu? Ta đi dạo, rồi đến trưa sẽ về, ta còn mong được ăn bữa trưa do ngươi nấu đấy."

Nhưng Lý nương không hề bị lời ngon tiếng ngọt của hắn thuyết phục mà vẫn nhất quyết bảo hắn chờ trong phủ. Thấy vậy, miệng Tề Tu Trúc nói đồng ý, nhưng sau khi ăn xong điểm tâm, hắn tranh thủ lúc Lý nương không chú ý liền lẻn ra cửa lớn.

Không ngờ, cổng lớn lại có một "hộ vệ" canh giữ. Ngô Bạch đứng trước mặt Tề Tu Trúc, nói: "Tề... Giáo chủ, chờ Tiểu Hầu gia về rồi hẵng ra ngoài."

Tề Tu Trúc ngạc nhiên: "Tại sao?"

Ngô Bạch đáp: "Trên đường phố không giữ được bí mật,... Tiểu Hầu gia có chuyện quan trọng cần nói với ngài khi trở về."

Nghe vậy, Tề Tu Trúc hứng thú với nửa câu đầu: "Trên đường có chuyện gì mà không giữ được bí mật?"

Ngô Bạch lúng túng đáp: "À... chuyện này..."

Tề Tu Trúc cười nói: “Đúng lúc ta có hứng thú nghe chuyện phiếm, nguơi để ta ra ngoài đi dạo một chút đi.”

Ngô Bạch nhìn thấy nụ cười của Tề Tu Trúc, suýt nữa bị thuyết phục, nhưng vẫn cố gắng giữ vững lập trường, khó xử nói: “Chờ Tiểu Hầu gia trở về đã, tối nay còn có chợ đêm, đến lúc đó Tiểu Hầu gia sẽ dẫn ngươi đi.”

Dù Tiểu Hầu gia không nói gì cụ thể, nhưng Ngô Bạch tạm thời dùng cớ này để ngăn cản Tề Tu Trúc, hy vọng giữ chân hắn ở lại cho đến khi Tiểu Hầu gia trở về.

Tuy nhiên, Tề Tu Trúc không dễ bị đánh lừa. Hắn đột nhiên giơ tay lên, để lộ chiếc lục lạc trên cổ tay. Ngô Bạch thoáng nhìn thấy, liền nhớ lại hôm qua, khi Tề Tu Trúc dùng món đồ chơi này để đánh lạc hướng tên hắc y nhân, khiến chủ tử của hắn phải gϊếŧ người đáng lẽ định giữ lại.

Theo phản xạ, Ngô Bạch thoáng dao động, trong lúc đó, Tề Tu Trúc đã nghiêng người, lẻn ra khỏi cổng lớn.

Ngô Bạch thất thần, đứng đó tự trách mình. Trong số các vệ sĩ, hắn thường được Tiểu Hầu gia khen ngợi vì tài năng, vậy mà giờ lại để "lật thuyền trong mương".

*lật thuyền trong mương - sự cố vốn dĩ không nên xảy ra

“Tề… Tề giáo chủ, ngươi đừng chạy loạn nữa!”

Tề Tu Trúc thong thả đung đưa chiếc lục lạc, bước chậm rãi phía trước: “Ra ngoài đi dạo có gì sai đâu? Ta cũng không ngại nếu ngươi muốn đi theo.”

Tề Tu Trúc một chân bước ra khỏi phủ Hầu gia, hòa mình vào sự phồn hoa của kinh thành, ngay lập tức cảm thấy dù thành Tây Nam Tương Châu hay Ký Châu Thành cũng không thể sánh bằng kinh thành. Nếu có thể thoát khỏi chuyện của Tiêu Khải Dục mà vẫn còn giữ lại được mạng sống, thì ở lại kinh thành rồi sống một cuộc sống thường dân thật ra cũng không tệ.

Hắn nhìn ngó khắp nơi, đầu tiên đến điểm đổi tiền để đổi lấy bạc, rồi đi uống trà, ăn điểm tâm. Trên đường, hắn mua mấy cuốn thoại bản và thậm chí còn tiện tay mua cho Ngô Bạch một quyển, “Học mấy thứ vui vẻ này đi, đừng suốt ngày theo chủ tử của ngươi mà trở nên nhàm chán.”

Ngô Bạch nhìn ba cuốn thoại bản trên tay: [Tuyển Tập Truyện Cười Kinh Thành], [Tin Đồn Thú Vị ở Ngô Gia], và [Học Điểm Chê Cười]. Hắn cảm thấy bối rối, hiện tại hắn hoàn toàn không thể cười nổi, lo lắng tiểu gia hoả này nghe được những chuyện không nên nghe.

Kinh thành rất lớn, tin tức lưu thông nhanh chóng. Ngay cả chuyện triều đình, khi có chút tin tức rò rỉ, dân chúng ngoài cung còn biết trước cả các quan viên, mà thường những câu chuyện truyền miệng còn hấp dẫn hơn cả sự thật.

“Tề giáo chủ, chúng ta cần phải trở về thôi,” Ngô Bạch đi theo Tề Tu Trúc suốt ngày, dù thân thể không mệt nhưng tâm trí lại rất mệt mỏi.

“Cửa hàng này trông có vẻ không tệ,” Tề Tu Trúc dừng lại trước một quán trà màu mè, “Vào uống thêm ly trà nữa rồi đi. Đúng rồi, sau này đừng gọi ta là giáo chủ, nếu người khác nghe thấy sẽ sợ hãi.”

Tề Tu Trúc chẳng màng đến lời khuyên, liền bước vào quán trà. Suốt cả ngày đi nhiều và ăn nhiều, giờ hắn thấy miệng khô nên chuẩn bị uống một ngụm trà rồi về phủ.

Trong khi chờ trà, hắn nghe thấy những cuộc trò chuyện xung quanh. Dù không có ý định lắng nghe, nhưng tiếng nói lớn của những người bên cạnh khiến hắn vô tình nghe được vài điều.

Những điều đó làm hắn chú ý, vì dường như hắn biết người trong câu chuyện.

“Ngươi có nghe về chuyện ở Ký Châu Thành không?”

“Bạch lão gia ở Bách Hoa trang viên ấy, ông ta thường hay đi xuống phía nam để làm từ thiện. Ta từng gặp ông ta trong một chuyến du lịch năm trước.”

“Thoạt nhìn có vẻ tử tế, sao lại vướng vào chuyện tội lỗi như vậy chứ?”

“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”

“Họ nuôi một nhóm người làm dược nhân trong trang viên, trông như đang luyện loại thuốc bí truyền nào đó.”

“Đây chính là giam giữ người trái phép, gây liên lụy đến bao nhiêu mạng sống vô tội.”

“Quốc cữu có mối quan hệ cá nhân với Bạch lão gia, hôm nay cũng bị dính vào vụ này.”

“Quốc cữu nuôi dược nhân để làm gì chứ?”

“Ai mà biết. Bên cạnh quốc cữu có bao giờ thiếu mấy người kỳ lạ đâu, ta nghe nói ông ấy có một nhóm tử sĩ đáng sợ vô cùng, cấm vệ quân bên cạnh Hoàng Thượng còn không so được.”

“Đừng lan man nữa, vậy Bạch lão gia cuối cùng có kết cục gì?”

“Còn có thể thế nào, bị tịch thu gia sản và chém đầu. Cả gia đình đều bị kết án, đi đày ra biên cương.”

Câu chuyện tiếp theo, Tề Tu Trúc không nghe nữa, hắn có chút đờ đẫn, hỏi: “Ngươi nói Tiểu Hầu gia sau khi ra khỏi cung có chuyện muốn nói với ta?”

Ngô Bạch ấp úng: “À… đúng vậy.”

Tề Tu Trúc cầm ly trà đã nguội lạnh, nhấp một ngụm, nói: “Thật sự, trên đời này không có bí mật nào giữ được mãi nếu nhiều người biết. Mà chén trà này cũng chẳng ngon, trở về thôi.”

Trên đường về, sắc mặt Tề Tu Trúc dường như không có quá nhiều thay đổi, cũng không tỏ ra tức giận, chỉ là không còn bộ dạng hứng thú như trước khi ra ngoài.

Vừa đến cổng phủ, hắn liền thấy Tiêu Khải Dục từ trong phủ bước ra.

Ánh mắt chạm nhau, Tiêu Khải Dục đang vội vàng cũng dừng bước lại.

Tề Tu Trúc vẫn giữ giọng điệu lạnh nhạt: “Hầu gia đi ra ngoài à?”

Ngày thường hắn luôn gọi Tiêu Khải Dục này, Tiêu Khải Dục nọ, nhưng lúc bực mình thì chỉ gọi một tiếng “Này,”. Tiếng “Hầu gia” này cho thấy rõ sự bất mãn hiện tại của hắn.

Hơn nữa là một sự bất mãn rất nặng nề.

Tề Tu Trúc bước vào từ cổng chính, liền đi thẳng về phòng mình, để lại phía sau hai người chỉ thấy bóng lưng của hắn.

Ngô Bạch tỏ vẻ vô tội: “Không thể cản được, hắn là giáo chủ Ngũ Độc giáo, chỉ cần dùng lục lạc cũng làm ta sợ.”

Tiêu Khải Dục đáp: “Cái lục lạc đó chỉ kêu được khi đã thấm máu.”

Ngô Bạch:…

Tiêu Khải Dục nhìn cuốn thoại bản trong tay Ngô Bạch, hỏi: “Ngươi còn thích đọc cái này à?”

Ngô Bạch đáp: “Là Tề giáo chủ đưa cho ta.”

Tiêu Khải Dục thản nhiên nói: “Hắn đưa cho ngươi?”

"Đúng vậy..."

Ngô Bạch đáp lại với sự do dự rõ rệt, cảm giác rằng Tiêu Khải Dục dường như ngày càng không vui.

Ngô Bạch nói: "Ta đã đưa giáo chủ trở về an toàn, bây giờ sẽ đi làm công việc của mình."

Nói xong, anh ta xoay người và chạy đi.

...

Tề Tu Trúc cũng không rõ cảm xúc của mình là gì nhưng chỉ thấy rất phức tạp.

Hắn không có tình cảm đặc biệt nào với Bạch lão gia ở Bách Hoa trang viên, nhưng chuyện này thực sự quá đột ngột.

Bạch lão gia là một thương nhân, không sai. Nhưng khi gặp ở Ký Châu Thành, ông ấy dường như là người chuyên chữa bệnh cứu người, không ai ngờ rằng lại tham gia vào việc nuôi dưỡng dược nhân.

Tề Tu Trúc, dù sao cũng là giáo chủ Ngũ Độc giáo, trên người còn mang theo một số tài liệu của nguyên chủ. Trên đường hướng về phía Bắc, lúc nhàm chán, hắn cũng đọc qua chúng. Trong đó có không ít chuyện nên cũng có nhắc đến việc luyện chế dược nhân.

Dược nhân có nhiều loại.

Một số dược nhân được nuôi để lấy máu, dùng để luyện đan dược.

Một số khác được sử dụng để luyện những người không có ý thức để khống chế, nhưng có sức mạnh phi thường, trở thành tử sĩ.

Ngoài ra, còn có những mục đích khó lòng nói ra.

Tóm lại, việc nuôi dưỡng dược nhân là một hành động vô nhân đạo, dù có lý do gì đi nữa cũng không thể bào chữa.

Tề Tu Trúc ném túi hạt giống tiên thảo xuống đất, và cả tờ phiếu giá trị ba vạn lượng vàng vào đó, chuẩn bị đốt chúng.

Nhưng khi anh chuẩn bị châm lửa, một ngón tay khẽ đẩy gậy đánh lửa ra.

Tề Tu Trúc nhíu mày, nhìn người vừa đến và hỏi: "Ngươi làm gì?"

Tiêu Khải Dục đáp: "Khi ta ở Ký Châu Thành bắt ngươi, ta đâu thấy ngươi giận dữ như vậy."

Nhớ lại mọi chuyện, hắn cảm thấy sự việc ở Bách Hoa trang viên không phải là ngẫu nhiên.

Họ vừa rời khỏi Ký Châu Thành thì mật thất của Bách Hoa trang viên đã bị phát hiện.

Tề Tu Trúc nói: "Ngươi có phải đã lừa ta hay không?"