“Giáo chủ, xin ngài hãy mau chóng đi thăm tiểu hầu gia! Nếu cứ không ăn không uống như thế này thì dù là thân thể bằng sắt cũng sẽ bị đói chết!”
Một thanh niên da ngăm đen bước vội vào, trang sức bằng bạc trên thân va vào đao dính đầy bùn đất phát ra những tiếng leng keng thanh thuý nhưng cũng không át nổi giọng nói to lớn của hắn.
“Giáo chủ, theo ta quan sát thì tiểu hầu gia gần đây gầy đi rất nhiều!”
Tề Tu Trúc nhắm mắt lại, xoa xoa đầu mà cố gắng tiếp thu cốt truyện của thế giới này.
Hắn là "pháo hôi" quen thuộc trong giới xuyên thư. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ pháo hôi trong mỗi thế giới, nếu có thể bảo toàn mạng sống, hắn sẽ có cơ hội tận hưởng cuộc sống thảnh thơi trong thế giới xuyên thư, trồng trọt, ngắm hoa, bình dị mà trôi qua.
Thông tin về thế giới này đã tải xong…
[Tên thế giới: Con vợ lẽ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế]
[Nhiệm vụ của ký chủ: Cống hiến cổ trùng giúp vai chính thụ hồi phục sức khỏe]
Hắn xuyên vào một tiểu thuyết tranh đoạt ngôi vị hoàng đế. Vai chính công là tiểu hầu gia nổi tiếng kinh thành, văn võ song toàn, dung mạo xuất chúng, là chàng trai trong mơ của biết bao tiểu thư khuê nữ, thậm chí cả một số công tử tuấn tú cũng ngưỡng mộ.
Vai chính thụ, thất hoàng tử không được sủng ái, từ nhỏ ốm yếu bệnh tật, nếu không được lão tướng quân quan tâm, dạy dỗ võ nghệ rèn luyện sức khỏe thì e rằng không thể sống qua mười tuổi. Sau khi theo lão tướng quân, vai chính thụ hàng năm theo quân chinh chiến, lập được nhiều chiến công, dần dần có tiếng nói trong triều đình.
Bất kể chiến công nào cũng phải đổi bằng máu và nước mắt, thất hoàng tử cũng không ngoại lệ. Năm 17 tuổi, hắn bị thương lâm bệnh nặng đang thoi thóp.
Vai chính công vì muốn cứu người trong lòng đã liều lĩnh xông vào Miêu trại, mục đích là cướp đoạt cổ trùng của giáo chủ Ngũ Độc giáo. Đây là vị thuốc dẫn duy nhất có thể cứu mạng vai chính thụ.
Theo cốt truyện gốc, Tề Tu Trúc vì sắc đẹp mà nảy lòng tham liền bắt giữ tiểu hầu gia và ép hắn trở thành áp trại phu nhân. Tuy nhiên, tiểu hầu gia cũng chỉ là giả vờ nghe theo.
Sau khi nhận được cổ trùng của Tề Tu Trúc, tiểu hầu gia ôm mối hận trong lòng, không chỉ gϊếŧ Tề Tu Trúc mà còn thiêu rụi Miêu trại bằng một trận hỏa hoạn.
Nguyên chủ chỉ là một pháo hôi, cốt truyện bắt đầu từ khi hắn chết.
Vì vậy, Tề Tu Trúc tiếp nhận thân phận của nguyên chủ nhưng hiểu biết về cốt truyện tiếp theo khá mơ hồ. Hắn chỉ biết đại khái rằng tiểu hầu gia sau này sẽ giúp đỡ thất hoàng tử đoạt được ngôi vị hoàng đế mà thất hoàng tử cũng sẽ tuyên bố tình yêu của mình với tiểu hầu gia trước thiên hạ. Hai người trở thành đôi uyên ương khiến người ta ngưỡng mộ, trải qua nhiều gian nan nhưng có kết cục viên mãn.
Tuy nhiên, tất cả những điều đó đều không liên quan gì đến hắn.
Hắn chỉ là pháo hôi phải hiến thân ngay từ đầu câu chuyện.
Lại cẩn thận xem lại cốt truyện pháo hôi này một lần nữa, thực sự là quá thảm thương, chết một cách thê thảm.
Đúng là hương vị quen thuộc của pháo hôi!
Vì vậy, nhiệm vụ của hắn chỉ cần giao nộp cổ trùng là được rồi. Vậy thì chỉ cần tìm được cách phù hợp thì có lẽ có thể giữ được mạng sống nhỏ nhoi này rồi an yên mà dưỡng lão trong cốt truyện này.
Nghĩ đến đây, Tề Tu Trúc xoa xoa đôi mắt, nhìn về phía thanh niên da ngăm đen đang chờ đợi từ lâu: "Tiểu Hắc, dẫn ta đi gặp hầu gia."
Thanh niên lộ ra vẻ mặt xấu hổ, cẩn thận nói: "Thuộc hạ không tên là Tiểu Hắc, mà là Liêu Ban Lan."
Liếc nhìn làn da ngăm đen kín mít của đối phương, Tề Tu Trúc thắc mắc trong lòng: Ngươi có chỗ nào sặc sỡ? (Ban Lan nghĩa là sặc sỡ, loang lổ)
"Ừm, Liêu... Liêu Tiểu Hắc," Tề Tu Trúc đứng dậy khỏi ghế, "Đi, dẫn ta đi thăm tiểu hầu gia."
Tự dưng được gọi bằng một cái tên mới, Tiểu Hắc khóc không ra nước mắt nhưng lại không thể phản bác. Ai bảo người ta là giáo chủ đâu, hắn chỉ có thể tuân mệnh mà dẫn đường.
Tiểu Hắc lẳng lặng đi theo sau Tề Tu Trúc, "Giáo chủ, theo như thuộc hạ tìm hiểu thì vị tiểu hầu gia này có thân phận không tầm thường."
Ngụ ý là không thể đắc tội.
"Hắn là một nhân vật nổi tiếng ở kinh thành, tổ tiên có công hộ giá nên được thừa kế tước vị hầu gia. Đáng tiếc lão hầu gia qua đời sớm, tiểu hầu gia sớm phải nhận tước vị, Hoàng Thượng thương xót vì hắn còn nhỏ tuổi đã bị mất cả cha lẫn mẹ nên thường mang theo bên mình. Do vậy tiểu hầu gia có chút tình thân với Hoàng Thượng. Nếu như việc bắt cóc tiểu hầu gia bị bại lộ thì hậu quả không thể lường trước được."
“Giáo chủ, thuộc hạ biết ngài thích những thứ đẹp đẽ, nhưng tiểu hầu gia rốt cuộc cũng không phải là đồ vật!”
“Ta thấy ngươi nói có lý,” Tề Tu Trúc đột ngột dừng bước, “Ta sẽ ghi nhớ lời nhắc nhở này.”
“Ái da!”
Tiểu Hắc không kịp đề phòng đâm sầm vào lưng Tề Tu Trúc, mũi liền bị va đập mạnh bởi chiếc thắt lưng bạc của giáo chủ.
Khi ngẩng đầu lên, giáo chủ đã biến mất, “Ôi… Giáo chủ có nhiều góc cạnh quá, có thể đã làm trầy xước da thịt non mịn của tiểu hầu gia.”
Dưới sự dẫn dắt của Tiểu Hắc, Tề Tu Trúc bước vào “Phượng Hoàng Lâu” - căn phòng tinh xảo nhất trong trại.
Nơi đây vốn là phòng ngủ của hắn, nhưng giờ đây lại là nhà tù giam giữ vai chính công - Tiêu Khải Dục.
Tề Tu Trúc ung dung bước vào, thấy một nam tử mặc hoa phục bị trói trên giường, miệng còn bị nhét một cục vải bông.
Nam tử nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt, không rõ là ngất đi hay đang ngủ.
Dù trong tình trạng ốm yếu, vẻ đẹp của tiểu hầu gia vẫn không thể che giấu.
Hắn quả thật là một lang quân tuấn tú phong lưu, chẳng trách khiến bao người đẹp kinh thành say mê.
Khuôn mặt nam tử trước mắt như tạc từ ngọc, đường nét sắc sảo, mũi cao thanh tú, vóc dáng như được điêu khắc tinh xảo, quả là dung mạo phi phàm.
Lúc này, dù nhắm chặt mắt, không nhìn thấy ánh mắt, nhưng dáng vẻ kiên cường, hàng mi cong vυ"t của hắn cũng khiến người ta không thể rời mắt.
Đúng là nam chính!
Tề Tu Trúc thu hồi ánh mắt thưởng thức, khẽ nhún mũi, ngửi thấy một mùi hương lạ lùng trong phòng: Giống như… một loại mê hương được pha chế từ mười loại thảo dược quý hiếm.
Tề Tu Trúc nhíu mày, nhìn về phía Tiểu Hắc bên cạnh: "Hắc, trong phòng có thả mê hương à?"
Tiểu Hắc nghi ngờ đáp: "Là giáo chủ ngài điều chế mê hương mà."
Tề Tu Trúc rùng mình một cái, lo lắng trong lòng tăng cao. Với tính cách lấy thù tất báo của Tiêu Khải Dục, cho dù hắn đưa cổ trùng cho anh thì cũng không chắc sẽ giữ lại mạng sống cho hắn.
Tề Tu Trúc nhìn xung quanh: "Để ở đâu?"
Tiểu Hắc cầm lấy mấy túi hương trên giường, bừng tỉnh ngộ: "Giáo chủ, có thể nào là liều lượng mê hương quá lớn, tiểu hầu gia ngửi lâu rồi nên không muốn ăn uống?"
Tuy Tề Tu Trúc không thông thạo độc dược như nguyên chủ, nhưng hắn cũng có kiến thức nhất định sau nhiều năm nghiên cứu.
"Nhanh đem túi hương ném đi rồi cho hắn ăn chút giải dược."
Tiểu Hắc nhận lấy túi hương, lại do dự nói: "Giáo chủ, tiểu hầu gia thân thủ không tồi, dùng túi hương cũng là phòng ngừa vạn nhất."
Tề Tu Trúc khụ một tiếng: "Trong hôn nhân cần coi trọng hai bên tình nguyện."
Tiểu Hắc như suy tư điều gì, "À" một tiếng rồi hỏi tiếp: "Vậy có nên cởi trói cho tiểu hầu gia không?"
Tề Tu Trúc nhìn Tiêu Khải Dục trước mắt. Tuy sắc mặt hắn tái nhợt, nhưng dù là đầu hay thân thể đều to lớn hơn hắn.
Hơn nữa...
Hắn là tiểu hầu gia nổi tiếng kinh thành, văn võ song toàn. Liệu hắn có thể đánh bại được hắn với chút võ mèo ba chân này?
"Tạm thời không cần," Tề Tu Trúc bình tĩnh nói, "Hai bên tình nguyện cũng cần thời gian vun đắp."
Nhìn ánh mắt mơ hồ của Tiểu Hắc, Tề Tu Trúc nói: "Đi lấy giải dược trước."
Tiểu Hắc: "Đây là mê hương do chính giáo chủ ngài điều chế."
Trên thực tế, mê hương này là do nguyên chủ điều chế. Hiện giờ Tề Tu Trúc không có thời gian để nghiên cứu giải dược, nhưng làm sao hắn có thể thừa nhận điều đó?
Tề Tu Trúc khụ một tiếng: "Ta chỉ đang khảo nghiệm ngươi."
Đôi mắt Tiểu Hắc bỗng sáng rực, vui mừng nói: "Giáo chủ muốn bồi dưỡng ta?"
Tề Tu Trúc: "Đương nhiên."
Được sự ủng hộ, không lâu sau, Tiểu Hắc hớn hở mang giải dược vào, còn kể cho Tề Tu Trúc cách hắn phát hiện ra nguyên liệu trong túi hương, cùng quá trình điều chế.
Tề Tu Trúc thuận miệng khen ngợi: "Rất tốt."
Hắn đưa giải dược cho Tiêu Khải Dục nuốt, sau đó quay sang hỏi Tiểu Hắc: "Bao lâu thì có hiệu quả?"
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Tiểu Hắc, Tề Tu Trúc bổ sung: "Đây cũng là một phần trong bài kiểm tra."
Tiểu Hắc lập tức đáp: "Mười lăm phút."
Sau khi đuổi Tiểu Hắc đi, Tề Tu Trúc lấy hộp đựng cổ trùng ra.
Đây là thứ Tiêu Khải Dục muốn?
Tề Tu Trúc mở hộp ra, một con nhện ngũ sắc sặc sỡ nằm bên trong.
Tề Tu Trúc: "..."
Một tia sáng lọt vào, con nhện khẽ nhúc nhích một chân.
Tề Tu Trúc "Rầm" một cái đóng hộp lại.
Thật đáng sợ!
Vừa mới ngước mắt lên, hắn đã bất ngờ nhìn thấy đôi mắt đen sắc bén trước mặt, cả người hoảng hốt ngã lăn xuống từ trên giường.
Tiêu Khải Dục khẽ mở mắt, đôi mắt đen láy như mực nhìn chằm chằm vào hắn.
Dù không nói lời nào, nhưng bị nhìn chằm chằm như vậy cũng khiến hắn hoảng sợ.
Chẳng phải nói là mười lăm phút?! Sao giờ đã tỉnh rồi!
"Ngươi tỉnh rồi?" Tề Tu Trúc lúng túng bên mép giường, đầu óc rối bời, không biết phải làm gì, chỉ có thể nơm nớp lo sợ hỏi: "Ngươi bây giờ cảm thấy thế nào?"
Đôi mắt như chứa đựng băng giá ấy lướt qua hắn một cách hờ hững, khiến Tề Tu Trúc rùng mình, không tự chủ nuốt nước miếng.
"Ực ——"
Ôi không, nuốt nước miếng quá to.
Tiêu Khải Dục nhếch môi cười khẩy, đầy vẻ châm chọc.
Tề Tu Trúc thầm thở dài, sao lúc tính tình không tốt mà cũng đẹp như vậy. Nguyên chủ quả là bị sắc đẹp làm mờ lý trí.
Để che giấu lời nói dối, Tề Tu Trúc bỗng nảy ra ý tưởng: "Vì quá nhớ ngươi nên nuốt nước miếng không trôi."
Đôi mắt Tiêu Khải Dục tối sầm lại, môi mỏng mím chặt, đầy vẻ ghét bỏ và chán ghét.
Tề Tu Trúc nhắm mắt lại, đã đến nước này rồi thì chẳng còn gì để mất, hắn điều chỉnh cảm xúc, "Ta thực sự thích ngươi, từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi đã rất thích ngươi, ta cũng muốn ngươi tự nguyện gả cho ta. Vì ngươi, ta có thể làm mọi thứ."
Tiêu Khải Dục nhìn hắn chằm chằm, "Mọi thứ?"
Tề Tu Trúc gật đầu, "Ừm": "Ta biết ngươi muốn gì."
Để diễn xuất thêm một chút, Tề Tu Trúc rướn người lên, cứng nhắc hôn Tiêu Khải Dục một cái.
Tiêu Khải Dục: "..."
Tề Tu Trúc trong đầu suy nghĩ hàng ngàn ý tưởng, muốn nói gì đó để Tiêu Khải Dục sau khi lấy được cổ trùng sẽ tha mạng cho hắn.
Bán thảm?
Tề Tu Trúc giả vờ ủy khuất: "Ta thật sự không hiểu, ta lớn lên cũng không tệ, so với thất điện hạ thì ta cũng không kém đến vậy, tại sao lại ghét ta? Tuy rằng trói ngươi lại là ta sai, "
Lời nói của Tề Tu Trúc có vài phần xuất phát từ lòng chân thành.
Tuy là pháo hôi, nhưng Tề Tu Trúc ở mỗi thế giới đều cố gắng giữ gìn vẻ đẹp của mình. Dung mạo của hắn được công nhận là đẹp, không đến mức khiến người ta ghét bỏ.
Khi bước vào cốt truyện, để hòa nhập với cốt truyện thì nguyên chủ cũng sẽ được thiết lập một số giả thiết giống với bản thân hắn bao gồm cả tên lẫn ngoại hình.
Nhưng Tiêu Khải Dục hiện tại nhìn hắn với ánh mắt đầy ghét bỏ, như nhìn một con sâu bọ.
“Phốc ——”
Câu hỏi chân thành của Tề Tu Trúc lại khiến Tiêu Khải Dục bật cười.
Tiêu Khải Dục vốn có đôi mắt đào hoa đầy sức hút, khi nở nụ cười, một phần khí chất lạnh lùng của hắn cũng tan biến.
Lại càng thêm đẹp trai.
Tề Tu Trúc thầm tiếc trong lòng, không biết bao giờ mới có thể thoát khỏi vai pháo hôi, sở hữu một nam chính đẹp trai như vậy.
Tề Tu Trúc "Hừ" một tiếng, quyết định cởi trói cho Tiêu Khải Dục.
Tiêu Khải Dục: “?”
Tề Tu Trúc: “Chúng ta là người của Ngũ Độc giáo, cả người đều có độc, thả ngươi ra cũng không sao.”
Thực tế trong lòng hắn nghĩ: Dù sao không lấy được hộp cổ trùng ngươi cũng sẽ không đi.
Nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của Tiêu Khải Dục, Tề Tu Trúc nảy ra ý đồ xấu, vươn tay véo nhẹ cằm Tiêu Khải Dục: “Chuyện tình cảm cần hai bên tự nguyện, trói buộc ngươi như vậy sao có thể cùng nhau vui vẻ.”