Chương 30

Phương Mạn thăm dò hỏi: "Cậu đưa cậu ấy về nhé?"

Lương Tứ không trả lời, hất cằm: "Cậu đưa cô ấy về đi."

Phố Bình Sơn cấm ô tô, anh đưa cô về đến cuối đường, đến lúc đó Trần Mẫn trông thấy thì Thẩm Sơ Ý lại bị quở trách.

Xem ra tình cũ vẫn chưa nối lại, Phương Mạn nghĩ trong đầu.

Tiêu Tinh Hà đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn hai người đi xa, trêu chọc: "Nếu là trước đây, cậu đâu để người khác có cơ hội đưa cô ấy về."

Lương Tứ liếc anh ấy một cái.

Tiêu Tinh Hà nói: "Tôi nói thật mà, aiz, bây giờ cô ấy đi xem mắt rồi, nói không chừng qua một thời gian ngắn nữa sẽ kết hôn với người khác đấy."

Lương Tứ mặc kệ anh chàng, đi lên xe rời đi.

Tiêu Tinh Hà hít một hơi khói bụi ô tô: "Mẹ kiếp, đúng là nhẫn tâm!"

-

Sau khi Thẩm Sơ Ý lên xe, quỷ say rượu Lý Phi Phi còn gửi tin nhắn thoại tới: "Ý Ý à, nếu tìm được đối tượng xem mắt phù hợp thì nhất định phải bắt lấy! Có điều tốt nhất vẫn đừng đi xem mắt, nhất quyết là đừng!"

"..."

Trong đầu cô hỗn loạn, tựa lưng vào ghế mấy phút, nhớ tới Tôn Hồng lúc ban ngày, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu: "Giờ đi xem mắt đối tượng ngày càng kém à?"

Phương Mạn ăn ngay nói thật: "Đúng vậy."

Cô ấy cảm thấy hơi đau lòng: "Ý Ý, hay là cậu trở về Hải Thành đi? Ở xa rồi, mẹ cậu sẽ không quản được cậu nữa, đạo lý xa thơm gần thối, cậu thỉnh thoảng về biết đâu dì ấy không nỡ quản cậu nữa."

Thẩm Sơ Ý ngẩn người nhìn chằm chằm dòng xe cộ trước mặt.

Người khác có thể đi xa, cô thì không, Trần Mẫn mắc bệnh ở động mạch tim, lại không có ai chăm sóc bà, trừ khi cô thuê được hộ lý.

Hơn năm năm cô không về, Trần Mẫn nhanh như vậy đã lo lắng cho chuyện hôn nhân của cô.

"Nhưng mà Ý Ý này, chuyện xem mắt không thể so sánh được, càng so sánh càng khó chịu." Phương Mạn thở dài: "Hơn nữa, một trăm người cộng lại cũng không bằng một Lương Tứ. "

Nếu cô ấy là Thẩm Sơ Ý, cô ấy cũng sẽ khó chịu.

Đã từng quen với người tốt nhất thì nhìn bất cứ ai khác cũng sẽ vô thức so sánh với người kia.

Phương Mạn dỗ dành cô: "Cậu thấy Lương Tứ ưu tú như vậy, đến bây giờ vẫn còn đang độc thân, chắc hẳn cũng không muốn kết hôn. Mọi người đều giống nhau, cậu không cần phải lo."

Vành tai Thẩm Sơ Ý giật giật.

Nếu là cô lúc tỉnh táo, có lẽ lúc này cô sẽ mím môi cười. Nhưng bây giờ đầu óc cô hơi choáng váng, suy nghĩ cũng chậm chạp theo.

Thẩm Sơ Ý từ tốn hỏi: "Lương Tứ có bị giục cưới không?"

Đúng lúc đến chỗ đèn xanh đèn đỏ, Phương Mạn thấy động tác chậm nửa nhịp của cô, không nhịn được nhéo mặt cô. Ý Ý say cũng đáng yêu quá đi mất, cô ấy thật sự không nhịn được.

Phương Mạn thuận miệng nói liều: "Nói không chừng còn bị giục nhiều hơn cậu nữa đấy."

Thẩm Sơ Ý chớp chớp mắt.

Cô đột nhiên mở WeChat lên, nhìn thấy ảnh đại diện của Lương Tứ, cô nhìn một lúc, lại bấm một hồi lâu, cuối cùng cũng gõ được mấy chữ chính xác.

[Anh muốn kết hôn không?]

Cứ như thể nếu anh không muốn, cô có đủ dũng khí để nói không được vậy.

"Tới rồi, xuống xe thôi."

Đi qua chỗ đèn xanh đèn đỏ là rẽ vào phố Bình Sơn.

Thẩm Sơ Ý bị gió đêm thổi một cái, đầu óc tỉnh táo mấy giây, kịp ý thức được mình vừa gửi cái gì, vội vàng bấm thu hồi.

Giây tiếp theo, đối phương trả lời cô.