May mà đúng lúc này Phương Mạn gọi điện tới cứu vớt cô kịp thời.
Hay tin Thẩm Sơ Ý đã thoát khỏi hang cọp, Phương Mạn thở phào nhẹ nhõm: “Dì cũng thật là, cậu mới về nhà mà đã bắt cậu đi xem mắt rồi.”
Thẩm Sơ Ý đáp: “Chủ yếu là mẹ không nói trước với tớ một tiếng.”
Đến tận nơi mới biết, nếu bà nói trước thì ít ra cô còn biết cách đối phó.
Phương Mạn: “Bởi vì nói trước cho cậu biết thì chắc chắn cậu sẽ không đi chứ sao.”
Thẩm Sơ Ý cụp mi mắt, trong lòng muộn phiền, ngẩng đầu lên khẽ nói: “Cho tôi xuống ở ngã tư đằng trước là được, tôi tự đặt xe đến bệnh viện.”
Về nhà còn không bằng đến bệnh viện ngồi.
Mạnh Văn cao giọng: “Chúng tôi cũng đang về công ty đây, tiện đường, đúng không sếp?”
Thẩm Sơ Ý nghe thấy Lương Tứ “ừ” một tiếng.
Cô thả lỏng thân thể, khom lưng xoa dưới chân.
Ánh mắt của Lương Tứ dừng lại trên mắt cá chân bóng loáng của cô, hỏi: “Chân em bị thương à?”
Thẩm Sơ Ý thu tay lại, lắc đầu: “Không có gì, chẳng qua là không quen đi giày cao gót thôi.”
Công việc của cô đa phần làm ở bệnh viện, trên cơ bản đều mang giày đế bằng. Bởi vì Trần Mẫn yêu cầu nên hôm nay cô đi một đôi giày cao gót mới mua, quai giày hơi ma sát với da chân.
Người đàn ông bên cạnh không đáp lại.
Cô hơi hụt hẫng, đồng thời lại cảm thấy phản ứng này của anh mới gọi là bình thường.
Đoạn đường kế tiếp rất yên tĩnh, Thẩm Sơ Ý chỉ coi như mình là chim cút. Mấy phút sau, Lương Tứ bỗng ra lệnh cho Mạnh Văn đỗ xe ven đường.
Mạnh Văn thắc mắc: “Chuyện gì vậy?”
Đậu má, không phải là định đuổi người ta xuống xe đấy chứ?
Anh ta còn chưa nhận được câu trả lời thì cửa kính xe ghế sau chậm rãi hạ xuống. Một người phụ nữ mặc đồ công sở đã chờ ven đường từ lâu, nhanh chóng đưa một chiếc túi đựng quà vào trong xe: “Thưa anh Lương, món đồ mà anh cần đây, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của anh, đây là mẫu hàng được công nhận là êm chân nhất của nhãn hiệu chúng tôi.”
Lương Tứ gật đầu: “Cảm ơn.”
Người phụ nữ đáp lại ngay lập tức: “Không có gì.”
Mãi đến khi cửa kính xe đóng lại, Thẩm Sơ Ý vẫn không rõ rốt cuộc Lương Tứ vừa mua thứ gì nhưng rồi bỗng thấy người đàn ông quay sang nhìn mình, giọng nói ôn hòa: “Giơ chân lên.”
Theo bản năng, cô làm theo lời anh.
Lương Tứ cúi đầu, nâng gót chân của cô đặt lên đùi của mình, vừa cởi giày cho cô vừa nói bằng chất giọng hơi trầm: “Đã không quen mà còn mang.”
Rõ ràng là lời trách cứ nhưng lại càng giống như đang dỗ dành cô.
Ngón tay của anh thon dài mạnh mẽ, chạm vào làn da của Thẩm Sơ Ý lại mềm mại, khiến cô thấy ngứa ngáy cứ như được một chú cún dụi đầu.