Chương 20

Có người lớn ở đây, Thẩm Sơ Ý cũng không tiện không trả lời câu nào. Tôn Hồng nói cái gì, cô cũng chỉ đáp lại mấy câu qua loa.

Cô tranh thủ cầu cứu Phương Mạn, kêu cô ấy gọi điện thoại cho mình giả vờ là đồng nghiệp của mình.

Cuộc gọi của Phương Mạn đến rất kịp thời, chẳng những vậy, cô ấy còn cố ý giả giọng: “Bác sĩ Thẩm, cô có thể đến bệnh viện bây giờ không?”

Thẩm Sơ Ý đè tay lên di động, như trút được gánh nặng: “Mẹ, dì Chu, đồng nghiệp của con nói bệnh viện có việc gấp, hai người cứ ăn từ từ đi nhé.”

Dì Chu dùng ánh mắt ra hiệu cho con trai, Tôn Hồng lập tức đứng dậy: “Để tôi đưa cô ra ngoài.”

Thẩm Sơ Ý: “…”

Cô muốn rời xa họ, sao có thể đồng ý. Tiếc rằng cô từ chối bằng cách nào cũng vô ích, anh ta chỉ xem như cô ngượng ngùng, bèn cùng cô rời khỏi nhà hàng.

Khi thật sự đứng dậy, Thẩm Sơ Ý mới phát hiện Tôn Hồng chỉ cao hơn mình chút xíu, rõ ràng lúc nãy trên bàn cơm anh ta nói mình cao một mét tám. Cô nghi ngờ anh ta chỉ tầm một mét bảy mà thôi.

Tôn Hồng là bác sĩ, có nhà riêng xe riêng, với điều kiện như vậy, từ trước đến nay chỉ toàn là anh ta chọn người khác. Lần này anh ta coi trọng Thẩm Sơ Ý, không cho rằng cô có thể xem mắt một người khác tốt hơn anh ta.

Thẩm Sơ Ý nói: “Tôi tự bắt taxi là được.”

Tôn Hồng cười ha ha: “Lãng phí tiền làm gì, mẹ tôi kêu tôi nhất định phải đưa cô đến nơi. Hơn nữa nếu tôi không đưa cô thì tôi cũng không biết nên nói thế nào với dì.”

Thẩm Sơ Ý lắc lư di động: “Tôi đã gọi xe, sắp đến nơi rồi.”

Tôn Hồng nói: “Có thể hủy chuyến được mà.”

Anh ta lấy chìa khóa xe ra bấm nút: “Tôi mới mua xe, hay là cô hủy chuyến đi, đặt chuyến khác, tôi nhận đơn.”

“…”

“Người kia chẳng phải là bác sĩ xinh đẹp nhà hàng xóm sao?”

Mạnh Văn híp mắt nhìn sang bên kia đường: “Bác sĩ Thẩm có bạn trai à? Sếp, cậu có biết chuyện này không?”

Lương Tứ quay đầu nhìn lướt qua.

Bên kia đường, Thẩm Sơ Ý mặc một bộ váy liền áo, người đàn ông đeo kính bên cạnh đang nói gì đó, mở cửa ra kêu cô lên xe.

Không biết nói câu nào mà anh ta muốn bắt lấy cánh tay của cô, lại bị cô né tránh.

Mạnh Văn lắc đầu: “Ánh mắt của bác sĩ Thẩm…”

Lương Tứ ngắt lời anh ta: “Quẹo sang.”



Cuối tuần trên đường có không ít xe cộ. Chiếc xe mà Thẩm Sơ Ý đặt còn đang chở một vị khách hàng, phải chờ năm phút nữa mới đến đón cô.

Thấy cô không lên xe, Tôn Hồng vươn tay kéo cô: “Đừng thẹn thùng nữa em Ý Ý, mẹ anh với mẹ em thân quen đến thế, chẳng lẽ em còn sợ anh sẽ ăn thịt em chắc?”

“Đừng gọi tôi kiểu đó…” Thẩm Sơ Ý né tránh tay anh ta, nhanh chóng dịch chuyển sang bên trái mấy bước. Thấy một chiếc xe taxi quẹo sang từ ngã rẽ, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Cô vừa vươn tay ra thì phát hiện chiếc xe taxi trước mặt mình cực kỳ quen thuộc.

Mãi đến khi chiếc xe đỗ trước mặt mình, cửa kính xe hạ xuống, gương mặt tuấn tú của Lương Tứ đập vào mắt Thẩm Sơ Ý, khí thế kinh người giống hệt chiếc xe của anh: “Thẩm Sơ Ý.”

Anh vừa xuống xe, Tiểu Ngũ lập tức nhảy xuống, chạy đến bên chân Thẩm Sơ Ý, thân thể to lớn của nó khiến Tôn Hồng sợ đến mức lùi về sau một bước.

Lương Tứ cầm cổ tay Thẩm Sơ Ý, kéo cô ra sau lưng.

Anh liếc Tôn Hồng: “Bạn trai mới của em hả?”

Giọng điệu của người đàn ông rất bình tĩnh nhưng Thẩm Sơ Ý lại nghe thấy một tia lạnh lùng trào phúng, vội giải thích theo phản xạ: “… Không phải, mới quen biết, con trai của đồng nghiệp cũ của mẹ tôi.”

“Nếu không quen thì đi thôi.” Khóe môi Lương Tứ nhếch lên, xoay người đè tay lên vai cô, đổi bước chân của cô sang hướng khác.