Chương 49

Editor: Lily58

Beta: Huyền Thiên Tiểu Tử

An Diệc Tĩnh chỉ cần

nhìn qua nội thất bên trong cũng biết giá chiếc xe này, nếu là lúc trước chưa biết gì thì cô nhất định sẽ ngạc nhiên, nhưng bây giờ cô hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc, thử hỏi một nhà toán học nổi tiếng thế giới

như thế lại không mua mổi chiếc xe đó sao?

"Lên xe." Lâm Nhiên thò đầu ra nói với An Diệc Tĩnh.

An Diệc Tĩnh khẽ nhếch khoé miệng cười nhạt với Lâm Nhiên, xoay người tiếp tục đi về phía trước, hoàn toàn không để ý tới chiếc xe dừng sát đường, cùng với người ngồi trong xe.

Lâm Nhiên thấy An Diệc Tĩnh không

quan tâm tới anh, kết luận nha đầu này vẫn còn chưa hết tức giận, bất

đắc dĩ không thể làm gì khác là lái xe đi bên cạnh cô, vừa đi từ từ vừa

bấm còi, nào ngờ người ta căn bản không nhìn anh lấy một cái, tiếp tục

đi đường của mình.

Thời điểm này giao thông hết sức phức tạp,

Lâm Nhiên thấy An Diệc Tĩnh quay người về hướng khác, đi đến cầu thang,

lối đó dành cho người đi bộ, xe hơi không thể nào đi được, anh không có

cách nào đi theo cô, hơn nữa bây giờ tình hình giao thông không thích

hợp để đi theo, anh nhìn bóng lưng của An Diệc Tĩnh, bất đắc dĩ đạp chân ga hoà vào dòng xe cộ qua lại.

An Diệc Tĩnh đi một lúc xoay

người nhìn lại, không nhìn thấy chiếc Land Rover của Lâm Nhiên ở đâu,

sắc mặt cô âm trầm xoay người tiếp tục đi, vừa đi vừa nghĩ đến chuyện

xảy ra lúc nãy.

Ghi hình buổi chiều xong, trong lúc An Diệc Tĩnh

ngồi một bên nghỉ ngơi, vô tình nghe được cách đó không xa hai nữ cảnh

sát đi ngang qua đang bàn luận về Lâm Nhiên.

Nữ cảnh sát Giáp:

"Nghe nói giáo sư Lâm cũng tới đây, haiz, cả ngày tôi đều ở bên ngoài

này mà không thấy giáo sư Lâm, thật đáng tiếc."

Nữ cảnh sát Ất:

"Giáo sư Lâm là ai vậy? Hôm nay tôi nghe không ít người đang bình luận

về anh ấy, là ai vậy, rất lợi hại phải không?"

Nữ cảnh sát Giáp:

"Cô vừa tới không biết, giáo sư Lâm chính là một vị thần, chỉ cần có anh thì không có vụ án nào không thể phá được."

Nữ cảnh sát Ất: "Chẳng lẽ giáo sư Lâm là chuyên gia phân tích tâm lý tội phạm, đặc biệt nghiên cứu phác hoạ chân dung tội phạm?"

Nữ cảnh sát Giáp: "Dĩ nhiên không phải."

Nữ cảnh sát Ất: "Ai da, cô cũng đừng thừa nước đυ.c thả câu."

Nữ cảnh sát Giáp: "Giáo sư Lâm là nhà toán học trẻ tuổi nhất trên thế

giới, giải được không ít các vấn đề khó trong lĩnh vực toán học, đạt

được vô số giải thưởng, quan trọng nhất ngoại hình vô cùng đẹp trai, so

với những tiểu thịt tươi mà cô thích còn đẹp hơn không biết bao nhiêu

lần, rõ ràng vừa có giá trị nhan sắc vừa có tài hoa, hoàn toàn chính là

cực phẩm nhân gian."

Nữ cảnh sát Ất: "Có khoa trương như vậy

không, hơn nữa, cô nói anh ấy là nhà toán học, vậy làm sao có thể giúp

đội hình sự phá án được, dùng toán học à?"

Nữ cảnh sát Giáp:

"Không sai, tuyệt vời ở chỗ đấy, giáo sư Lâm chẳng những lợi hại về toán học, mà hoá học, vật lý đều vượt xa người bình thường, lúc tôi còn ở

trường học có nghe nói qua, mấy năm trước Merlin có vụ án gϊếŧ người

hàng loạt, chính anh ấy dùng toán học cùng vật lý tính toán phác hoạ cơ

bản ra chân dung cùng với đường tẩu thoát của hung thủ, một phát có thể

bắt ngay được tên hung thủ biếи ŧɦái, ngạo mạn làm cảnh sát nhức đầu

nhiều năm."

Nữ cảnh sát Ất: "Oa, lợi hại như vậy, chỉ dùng tính toán là có thể bắt được hung thủ."

Nữ cảnh sát Giáp: "Đương nhiên, sau này anh ấy còn giúp đội hình sự phá

mấy vụ án lớn, cùng với đội trưởng đội hình sự song kiếm hợp bích, quan

trọng là cô biết tính cách của đội trưởng Nhậm, ai cũng không quản được

chỉ phục mình giáo sư Lâm, bọn tôi vẫn cảm thấy hai người họ rất xứng

đôi, nói không chừng đã sớm ở cùng một chỗ."

Nữ cảnh sát Ất: "Đừng nói nữa.... Đi xem một chút, không chừng có thể nhìn thấy Lâm giáo sư?"

Hai nữ cảnh sát trẻ cười nói đi tới mới phát hiện hiện trường quay phim,

lại nhìn thấy một đôi mắt sáng, ánh mắt sáng rực của An Diệc Tĩnh đều

chiếu về đây.

Hai người thừa dịp người khác không chú ý chạy tới bên cạnh An Diệc Tĩnh: "Chị là An Diệc Tĩnh?"

"Có chuyện gì sao?" An Diệc Tĩnh nghe lén được không ít chuyện về Lâm Nhiên mà cô không biết, trong lòng cảm thấy khó chịu, nói chuyện càng trở nên cứng rắn.

Một người trong bọn họ cười tươi nhìn An Diệc Tĩnh

nói: "Chào chị, chào chị, em rất thích những vai diễn của chị, có thể

cho em xin chữ ký được không ạ?"

An Diệc Tĩnh nghe ra giọng này

chính là cô gái thao thao bất tuyệt tán dương Lâm Nhiên, nữ cảnh sát

Giáp, vì vậy cô ngước đầu lên nhìn cô ấy, nói: "Có thể, nhưng tôi có một vấn đề."

Nữ cảnh sát Giáp gật đầu như giã tỏi: "Chị nói đi."

"Lúc này vừa vặn nghe qua các cô bàn luận về giáo sư Lâm, rốt cuộc anh ta là ai?"

"Cô An không biết giáo sư Lâm à?" Nữ cảnh sát Giáp có chút bối rối nhìn An

Diệc Tĩnh, suy nghĩ một chút bỗng cười một tiếng: "Cũng đúng cũng đúng,

cô An là nữ thần quốc dân, làm gì có thời gian để đi tìm hiểu người

khác."

An Diệc Tĩnh nhẹ nhàng ừ một tiếng, cười cười với hai người không lên tiếng.

Nữ cảnh sát Giáp cũng cười theo, vừa cười vừa nói: "Thật ra thì chỉ cần

lên mạng tìm hai chữ Lâm Nhiên sẽ nhìn thấy tất cả mọi thứ, giáo sư Lâm

chính là...."

"Được rồi, tôi biết rồi." An Diệc Tĩnh nghe

xong đưa tay cắt ngang lời hai người, sau đó nhìn về phía họ nói: "Ký

tên chỗ nào vậy?"

Hai nữ cảnh sát trẻ cầm chữ ký của An Diệc Tĩnh vui vẻ rời đi, An Diệc Tĩnh mở điện thoại, vào Baidu gõ hai chữ Lâm

Nhiên, quả nhiên tất cả tư liệu về Lâm Nhiên đều xuất hiện ở trước mắt.

"Thiên tài toán học 20 tuổi, nhà toán học trẻ tuổi nhất thế giới."

"Lâm Nhiên dễ dàng phá giải được các vấn đề toán học còn sót lại trong một thế kỉ."

"Năm 21 tuổi Lâm Nhiên nhậm chức giáo sư tại Trường đại học và công nghệ F, có một vạn người tham gia buổi học đầu tiên."

"Giáo sư Lâm Nhiên kết hợp với cảnh sát hình sự thành phố Dung bắt được sát thủ liên hoàn đang lẩn trốn."

"Giáo sư Lâm Nhiên trở thành giáo viên dạy toán, lên vùng núi dạy học....."

An Diệc Tĩnh kéo xuống một đường, tin tức về vị thiên tài toán học này

nhiều không kể xiết, thứ duy nhất không xuất hiện trên công cụ tìm kiếm

chính là ảnh của anh, gần như không có một tấm ảnh nào của anh trên

internet, dù có cũng chỉ là ảnh nghiêng mặt hoặc bóng lưng.

Cũng đủ làm cho người khác mơ mộng.

Cô để điện thoại di động xuống, cười tự giễu, An Diệc Tĩnh cô từ trước tới nay luôn cho rằng Lâm Nhiên chỉ là một giáo viên bình thường, là một

người bình thường, chỗ nào cũng suy nghĩ cho anh, chỉ sợ Cẩu tử moi ra,

bới móc đến tận cùng, tìm ra người nhà anh, làm phiền bọn họ, càng sợ

hơn là tổn thương đến lòng tự trọng của anh, sợ bị người khác nói lời

khó nghe, cô vẫn luôn cho rằng mình cần bảo vệ Lâm Nhiên.

Thì ra

tất cả chỉ là suy nghĩ của cô, tất cả có phải đang bị Lâm Nhiên xem như

trò cười, cảm thấy mình bị lừa chẳng hề hay biết gì rất khá, cực kỳ có

hứng thú?

An Diệc Tĩnh im lặng đi xuống cầu thang, trong đầu còn

đang suy nghĩ tìm Lâm Nhiên ở đâu, đi đến bậc thang cuối cùng, quay

người lại liền bị một người cao lớn cản lại, tay bị kéo, không cự tuyệt

được bị kéo đi.

Lâm Nhiên không lên tiếng, kéo An Diệc Tĩnh đi

về phía xe đang dừng ở bên đường, nhấn mở khóa, mở của ghế trước ra

không nói hai lời đẩy An Diệc Tĩnh vào, sau đó nhanh chóng vòng qua đầu

xe mở cửa ghế lái ngồi vào.

"Thắt dây an toàn." Lâm Nhiên thấy An Diệc Tĩnh u oán nhìn mình, mở miệng nói với cô.

An Diệc Tĩnh nặng nề kéo dây an toàn thắt vào, nói: "Quả nhiên là nhà toán học, ngay cả thời đểm em đến bên kia cầu cũng tính toán chính xác không sai một ly."

Lâm Nhiên nổ máy lái xe đi, lúc này mới nói chuyện: "Đừng gây sự nữa được không?"

"Ai gây sự với anh chứ?" An Diệc Tĩnh cười nhạt.

"Anh không nói với em về thân phận của mình, là bởi vì anh nghĩ những danh hiệu hư ảo đó không đáng nhắc tới."

"Cần thiết hay không là một chuyện, anh có nguyện ý nói với em hay không lại là một chuyện khác."

Lâm Nhiên cười bất đắc dĩ, anh không rành dỗ phụ nữ, hơn nữa cô gái này

không giống những người phụ nữ khác: "Bắt đầu từ bây giờ, em hỏi, anh

nhất định sẽ trả lời hết."

"Hiện tại em không còn hứng thú." Thật ra những điều nên biết đều đã biết, cũng không có vấn đề gì để hỏi nữa.

"Hôm qua không nói với em rằng anh sẽ hỗ trợ cảnh sát phá án là muốn cho em

một sự ngạc nhiên, anh tưởng rằng em nhìn thấy anh sẽ vui mừng." Lâm

Nhiên nhìn An Diệc Tĩnh, nha đầu xinh đẹp trên mặt vẫn là sự lạnh lùng.

An Diệc Tĩnh nhìn về phía trước, miệng vẫn đùa cợt: "Vui mừng thì không thấy, ngược lại kinh sợ không ít."

"Lỗi của anh."

Giọng của Lâm Nhiên mang theo sự trịnh trọng cùng thành khẩn, vốn là một bụng tức, tại sao sau khi anh nói ba chữ đó thì không còn tức giận nữa chứ?

An Diệc Tĩnh dùng điệu bộ của Tang Diệp, cắn môi một cái, hỏi: "Bây giờ đi đâu đây?"

"Lấy công chuộc tội." Lâm Nhiên nhìn về phía An Diệc Tĩnh, cười lấy lòng.

An Diệc Tĩnh liếc Lâm Nhiên một cái, lưu manh.

Cái gọi là lấy công chuộc tội chính là Lâm Nhiên đưa An Diệc Tĩnh về nhà

anh, bảo cô ở nhà chờ, anh đi siêu thị mua thức ăn, tự mình xuống bếp

làm đồ ăn bồi tội.

Sau khi Lâm Nhiên rời đi, An Diệc Tinh quanh

quẩn trong phòng, căn phòng buồn tẻ giống như chủ nhân của nó, tông màu

nhạt lạnh lẽo, được dọn dẹp cẩn thận, tất cả đồ đạc, đồ gia dụng đều

được sắp xếp cân đối, bước vào căn phòng này hoàn toàn có thể chữa khỏi

chứng rối loạn cưỡng chế.

Phòng ngủ đơn giản sạch sẽ, thư phòng

chỉnh tề, trên kệ sát tường bày toàn bộ văn bằng và cúp, cô âm thầm đếm, so với cúp của cô còn nhiều hơn, người đàn ông này thật không phải là

người.

Lúc Lâm Nhiên trở lại, An Diệc Tĩnh đang ngồi trên ghế sa lon xem phim, thấy anh trở lại, ngẩng đầu hỏi: "Mua cái gì vậy?"

"Một lát nữa em sẽ biết." Lâm Nhiên đóng cửa lại xách theo túi đồ vào phòng bếp.

Tiếng nước chảy trong phòng bếp vang lên, An Diệc Tĩnh nhìn về phía phòng

bếp, sau đó tiếp tục xem phim, nhưng xem không vào, nên quyết định đứng

dậy đi vào bếp.

Cô nghiêng người dựa vào kệ ly, tiện tay cầm lấy

quả cà chua chơi đùa, ánh mắt nhìn về bóng lưng bận rộn của Lâm Nhiên,

hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây, vai rộng eo thon,

mười phần cấm dục, tay áo xắn đến cùi chỏ, cánh tay nhỏ lưu loát chuyển

động trong nước, thỉnh thoảng lộ ra gân xanh quyến rũ.

Cô cười nhạt, những tức giận lúc trước không biết từ lúc nào tan thành mây khói.

"Sao vậy?" Lâm Nhiên rửa sạch rau quay lại đã thấy An Diệc Tĩnh đứng nhìn anh.

"Em giúp anh nha!" An Diệc Tĩnh để quả cà chua xuống, chuẩn bị xắn tay áo.

Lâm Nhiên khẽ mỉm cười, nhìn về phía An Diệc Tĩnh: "Không cần, em càng giúp càng rối."

"Có thể đừng nói thật như thế được không?" An Diệc Tĩnh trừng mắt liếc Lâm Nhiên, phòng bếp quả thật là kẻ thù của cô.

"An tâm chờ ăn." Lâm Nhiên lại xoay người lấy thịt bít tết.

An Diệc Tĩnh ngồi lên một chiếc ghế đẩu cao, chống cằm nhìn Lâm Nhiên, hỏi: "Sao trong nhà anh không có ảnh của người nhà?"

"Không có sở thích này." Anh khác chị anh ở chỗ là không thích đem ảnh người nhà treo lên, mà Lâm Tâm lại cực kỳ thích việc đó.

"Ồ." An Diệc Tĩnh mím môi.

Lâm Nhiên đột nhiên hỏi lại cô: "Em thì sao? Anh cũng không thấy ảnh người thân trong nhà em?"

"Em cũng không có sở thích đó." An Diệc Tĩnh trả lời.

Mặc dù hai người giống nhau điểm này nhưng thật ra ý nghĩa lại không hề

giống nhau, Lâm Nhiên đơn thuần chỉ là không thích treo ảnh, còn An Diệc Tĩnh không phải như thế, rào cản trong lòng vĩnh viễn chưa vượt qua

được.