Chương 39

Editor: Cò lười

Beta: lily58

Lâm Nhiên bị An Diệc Tĩnh hôn bất ngờ, nhẹ nhàng cười một tiếng, An Diệc Tĩnh nghe thấy vậy buông ra

nhìn chằm chằm Lâm Nhiên hỏi: "Cười cái gì?"

Lâm Nhiên nắm thật

chặt cánh tay để cho hai người dựa gần nhau hơn, lúc này mới không nhanh không chậm cười nói: "Rốt cuộc là ai nói muốn tạm thời giữ khoảng

cách?"

An Diệc Tĩnh vừa nghe vậy cố ý dùng ngực cọ xát vào ngực

đối phương, cười khẽ một tiếng, cố ý trêu nói: "Sắc đẹp trước mặt, anh

bảo em nhịn thế nào?"

"Hả? Thì ra nữ thần quốc dân là người như vậy?" Lâm Nhiên trừng phạt An Diệc Tĩnh bằng cách lấy một tay búng nhẹ vào mũi cô.

"Nữ thần quốc dân cũng là người bình thường, cũng là con người có nhu cầu

sinh lý không phải sao?" Lời nói này khiến ngay cả An Diệc Tĩnh nghe

thấy cũng cảm thấy có đạo lý.

"Thật sao?"

"Dĩ nhiên."

Lời này vừa nói ra, Lâm Nhiên nhìn An Diệc Tĩnh thật sâu không nói lời nào, đôi mắt kia quá mức sâu thẳm khiến cho cả người An Diệc Tĩnh dựng lông

mao, cuối cùng từ bỏ nhìn qua chỗ khác.

Nhìn thấy dáng vẻ của An

Diệc Tĩnh vào lúc này, bỗng nhiên Lâm Nhiên cười, trong lời nói mang

theo vẻ cưng chiều, "Em đó, lúc yêu rất mạnh mẽ không hề chịu thua."

"Em mới không cần thiết cậy mạnh, em là nhà bác học thật sự." An Diệc Tĩnh hơi híp mắt nở nụ cười xấu xa.

"Vậy sau này có cơ hội thì sẽ để cho em thực hành thật sự." Lời này Lâm

Nhiên nói nghe có vẻ bình thường nhưng trên thực tế lại có một tầng ý

nghĩa sâu hơn mà hai người đều biết.

An Diệc Tĩnh khẽ gật đầu cười một tiếng, nhìn về phía Lâm Nhiên: "Được, tìm một ngày khác."

"Ngàn vạn lần đừng cầu xin tha." Lâm Nhiên cười.

"Lời này là em nói cho anh nghe mới đúng." An Diệc Tĩnh cau mày.

Cho đến không lâu về sau An Diệc Tĩnh hối hận vô cùng vì lúc đó đã mạnh

miệng, nói về chuyện giở trò lưu manh thì cô cũng là vui vẻ nhất thời

nên lỡ miệng, mà Lâm Nhiên tuyệt đối là loại người nói được làm được,

lúc khi cô nằm lì ở trên giường không thể động đậy lại nghĩ lại khoảnh

khắc đứng ở bên hồ nói những lời này, thật là vả mặt, biết vậy chẳng

làm.

Đây là nói sau.

Mà còn một người nói được làm được đó chính là Tần Tử Việt, lời nói ngày hôm nay thì sau này anh ta cũng thực hiện được, một màn trước mắt cũng khiến cho hiệu trưởng Ngũ Tát cũng

cảm thấy bất đắc dĩ và im lặng, cũng không có cách nào.

An Diệc

Tĩnh cũng không để ý tới màn tìm người của anh ta, trêu đùa Lâm Nhiên

xong thì phải lên lớp liên tục hai tiết, mới vừa tan lớp chuẩn bị đưa

bọn trẻ đi ăn cơm chiều thì Tang Diệp vội vã chạy vào kéo ra ngoài.

"Chị Tĩnh, tự chị nhìn đi."

An Diệc Tĩnh đứng trên hành lang ở lầu hai nhìn về nơi xa, không thể nín

được cười, vừa nhìn bãi tập vừa hỏi: "Kia là lấy lều vải để nấu cơm dã

ngoại hay là du lịch mùa thu?"

"Chị Tĩnh, chị vẫn chưa hiểu sao, đó là Tần tiên sinh." Tang Diệp cũng không nghĩ tới Tần Tử Việt lại làm theo kiểu Pháp.

"Xem ra Tần Tử Việt đã chuẩn bị trước."

Hai tay An Diệc Tĩnh ôm ngực liếc nhìn sân thể dục, trên sân thể dục có một cái ô lớn, phía dưới ô là một chiếc ghế, Tần Tử Việt ngồi trên ghế đưa

lưng về phía bọn họ, nhàn nhã uống trà, cảm giác giống như đang đi du

lịch.

Tang Diệp nói với An Diệc Tĩnh: "Tần tiên sinh luôn luôn

nói chuyện cởi mở vui đùa, nhưng lần này anh ta thật sự làm như vậy

sao?"

"Thích làm sao thì xử lý thế ấy?" An Diệc Tĩnh nhìn cũng

lười nhìn, xoay người đi về phía phòng học, thấy Tang Diệp vẫn còn theo

bên cạnh muốn nói: "Diệp Tử, em là người của chị, đừng tính toán nói

những lời không nên nói."

"Tại sao em lại nói những lời không nên nói? Em cảm thấy nhóm chị Thanh và Tần tiên sinh khua chiêng gióng

trống như vậy có ảnh hưởng rất lớn tới trường học." Tang Diệp lại nói

thêm: "Ít nhất chiếm sân thể dục là rõ ràng, vậy còn tiết thể dục, tập

luyện như thế nào, còn hoạt động ngoài trời nữa."

An Diệc Tĩnh

dừng bước xoay người vỗ vai Tang Diệp, nói với cô: "Yên tâm, với tính

tình của đại thiếu gia Tần Tử Việt này thì ngày mai anh ta sẽ cuốn gói

đi, nếu anh ta còn tiếp tục ở lại thì ba chữ An Diệc Tĩnh sẽ bị đọc

ngược."

Tang Diệp nửa tin nửa ngờ liếc nhìn An Diệc Tĩnh, hỏi: "Có thật không?"

"Tin tưởng chị." An Diệc Tĩnh vỗ ngực bảo đảm.

Nhưng sự thật chứng minh cần phải đọc ngược ba chữ An Diệc Tĩnh, tuy nhiên

Tần Tử Việt thật sự thích mặt nóng đi dán mông lạnh, nếu càng bị áp chế

thì càng bùng nổ mạnh, chẳng những không bị thực tế đánh bại mà ngược

lại lại còn chạy đến trường học làm trợ giảng cho An Diệc Tĩnh, một tiết học đang tốt lại bởi vì một người tự xưng là thầy giáo Tần khiến cho

không khí trở nên ngột ngạt, không giải thích được.

An Diệc Tĩnh

đoán chắc Tần Tử Việt chỉ chịu được ba ngày, nhưng một cái chớp mắt đã

qua ba ngày, Tần Tử Việt vẫn còn ở lại, ngay cả Thẩm Thanh cũng thủ vững trận địa.

Hiệu trưởng Ngũ Tát đã tìm An Diệc Tĩnh nói chuyện

nhiều lần, vừa mới bắt đầu còn ám chỉ, sau lại trực tiếp nói rất rõ ràng mỗi ngày nhóm người này ăn ngủ ở chỗ này thật sự rất ảnh hưởng đến trật tự của trường học, hơn nữa có nhiều nhân viên ở khắp mọi nơi cũng không tốt lắm, không nói một lời đã chiếm lấy bãi tập, sắp xếp nhóm cho bọn

nhỏ cũng khó khăn, nếu tiếp tục như vậy thì sau này sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa?

Sau đó vừa ý vị sâu xa: "Cô giáo An, thật ra thì mọi

người chúng ta cũng không tiếp thu được cô, bây giờ tình huống rõ ràng

như vậy thì đành phải bắt cô trở về, nếu không cô đi về trước đi, sau

này muốn tới lúc nào cũng được, cô nói có đúng hay không?"

An

Diệc Tĩnh cũng ý thức được vấn đề này, thật ra thì Tần Tử Việt và Thẩm

Thanh làm như vậy cũng là muốn ép buộc cô, đưa cô trở về, mà tính tình

cô cũng không thích chịu đựng ủy khuất, ngược lại có chút muốn làm phản, chính là anh ta càng muốn cô làm như thế nào thì cô càng muốn làm ngược lại.

Chỉ là sau khi cô đi ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng Ngũ Tát thì bắt đầu suy nghĩ những vấn đề này, thật ra thì Thẩm Thanh

đã chuẩn bị xong hết mọi việc, hiện tại Tần Tử Việt lại gây rối, lại

đúng vào thời điểm cô trở lại trước mặt công chúng, nhưng cô vừa mới ở

chung một chỗ với Lâm Nhiên, sẽ phải có ngăn cách về địa lý khiến cô

không từ bỏ được.

Bây giờ đi không được mà không đi cũng không được.

"Lại bị hiệu trưởng gọi vào sao?" Không biết Thẩm Thanh chạy đến trước mặt An Diệc Tĩnh lúc nào.

Vốn trong lòng An Diệc Tĩnh có chút phiền lòng, lạnh lùng nhìn lướt qua

Thẩm Thanh, nói: "Có ý gì? Vì sao lại đến trường học gây rối bắt em trở

về."

Thẩm Thanh lại bình tĩnh cười một tiếng, rồi mới nói với An Diệc Tĩnh: "Đây gọi là gây rối sao?"

"Chẳng lẽ không đúng?" An Diệc Tĩnh cau mày.

"Đã như vậy thì em còn do dự điều gì? Tại sao không muốn trở về?"

Thẩm Thanh vẫn rất buồn bực, vấn đề này vẫn luôn quanh quẩn rất lâu trong

lòng không có đáp án, ban đầu có nói đến khô nước bọt thì An Diệc Tĩnh

vẫn luôn thờ ơ hờ hững, nhưng sau đó cô ấy đồng ý khiến cô sợ hết hồn,

nhưng hù dọa thì hù dọa, nhưng vẫn là chuyện tốt, cho nên cũng không có

xem xét điều gì mà sắp xếp luôn, sau đó An Diệc Tĩnh nghe điện thoại

xong thì giọng điệu lại dường như không đồng ý, lúc ấy cô đang suy nghĩ

có thể bởi vì vấn đề hoàn cảnh và thói quen của cô ấy, cho nên cố ý nói

là đã sắp xếp xong tất cả mọi thứ rồi không thể thay đổi, bảo cô ấy làm

thế nào cũng phải kiên trì một tháng.

Vốn tưởng rằng một tháng trôi qua, An Diệc Tĩnh nhất định sẽ bay trở về, ai biết tất cả mọi thứ lại thay đổi.

Trong mắt cô là vẻ lười biếng tùy tiện, đối với sự thay đổi An Diệc Tĩnh cũng không hề để ý, thế nhưng thật sự đã coi mình là nhà giáo, vô cùng có

trách nhiệm.

Mà lúc cô tính toán muốn tự mình đi mời An Diệc Tĩnh trở lại thì quả thật không có nghĩ đến chuyện Tần Tử Việt sẽ đến gây

rối, Tần Tử Việt là ai? Đó là người chỉ cần phất tay một cái là có thể

khiến cho người khác không thể lăn lộn trong giới giải trí được nữa, đắc tội không nổi, ở trước mặt anh ta không thể nói bậy, cho nên lúc hỏi

chuyện của An Diệc Tĩnh chỉ có thể thành thật khai báo, thật không ngờ

Tần Tử Việt dẫn theo một nhóm người đi với cô đến trường học Tha Lặc.

Mà bây giờ bỗng nhiên cô phát hiện Tần Tử Việt tới thật đúng lúc, An đại minh tinh tùy hứng làm bậy sắp không kiềm nén được rồi.

An Diệc Tĩnh liếc mắt nhìn Thẩm Thanh, nói: "Em nói em sẽ trở về."

"Bao lâu?"

"Thẩm Thanh, chị đừng ép buộc em."

"Em đừng ép buộc chị mới đúng, đại minh tinh của chị."

Hai tay An Diệc Tĩnh nhét vào túi, khóe miệng khẽ nhếch lên nhưng không

phải nụ cười: "Chị biết rõ em không muốn Tần Tử Việt nhúng tay, nhưng

hết lần này đến lần khác lại đi tìm anh ta, còn đưa đến đây, chị cảm

thấy em sẽ trở về cùng với anh ta sao?"

Cuối cùng hai người kết

thúc cuộc hội thoại như đánh thái cực, An Diệc Tĩnh đi về phía bãi tập

nhìn những thứ giống như nhà bạt này, quả thật nhức đầu.

Mỗi ngày Tần Tử Việt chỉ làm ba chuyện, uống trà, ăn cơm, quấn lấy cô, bây giờ anh ta đang ngồi ở bên kia uống trà.

An Diệc Tĩnh đi tới, kéo cái ghế cạnh bàn, ngồi xuống, mở miệng: "Tần Tử

Việt, có phải anh rất rảnh rỗi không, đường đường là tổng giám đốc của

một công ty thị trường lại chạy tới chỗ này uống trà."

Tần Tử Việt đặt ly trà xuống nhìn về phía An Diệc Tĩnh: "Vậy em theo tôi trở về, tôi lập tức dọn dẹp chỗ này."

"Anh cho rằng đây là trò chơi hay sao? Không cảm thấy nhàm chán?" Giọng nói

An Diệc Tĩnh lạnh nhạt lại xen kẽ vẻ châm chọc khıêυ khí©h.

"Diệc Tĩnh." Đôi mắt Tần Tử Việt chứa đựng nét đẹp, dừng một chút nói tiếp:

"Em nên biết đối với em, bất cứ chuyện gì cũng không thấy nhàm chán."

An Diệc Tĩnh quay đầu nhìn về phía Tần Tử Việt, cười lạnh: "Vậy tôi cũng nói lại, hai chúng ta tuyệt đối không có khả năng."

"Tại sao?"

An Diệc Tĩnh ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Nhiên trở lại từ bên ngoài, khóe

miệng nở nụ cười nhẹ, nói: "Tình yêu là tình cảm đến từ hai phía, không

phải một mình muốn làm thế nào thì làm thế đó."

Tần Tử Việt tiếp

tục cười, anh ta rất kiên nhẫn đối với An Diệc Tĩnh, bất luận cô nói thế nào thì anh ta cũng không sao cả: "Diệc Tĩnh, có câu nói chân thành sở chí kiên định*, một ngày nào đó em sẽ chấp nhận tôi thôi."

*)Chân thành sở chí kiên định: lòng thành có ngày sẽ dịch chuyển được núi

"Sẽ không." An Diệc Tĩnh đứng dậy nhìn xuống Tần Tử Việt: "Mang theo người của anh rời khỏi đi."

An Diệc Tĩnh nói xong bước những bước lớn rời khỏi, Tần Tử Việt nhìn bóng

lưng của cô, cười nói: "Vẫn có cá tính như vậy, là Diệc Tĩnh mà tôi

biết."

Cho nên An Diệc Tĩnh nói nhiều như vậy nhưng Tần Tử Việt

vẫn không có rời khỏi, buổi tối trên bãi tập đèn sáng rực rỡ, An Diệc

Tĩnh đứng ở cửa phòng từ xa nhìn lại, không khỏi cau mày.

"Ngày mai theo chân bọn họ trở về." Giọng nói Lâm Nhiên vang lên bên tai.

An Diệc Tĩnh quay đầu nhìn lại thấy Lâm Nhiên đứng ở cửa phòng mình nhìn cô.

An Diệc Tĩnh bĩu môi, đi tới, đứng song song với Lâm Nhiên, nói: "Thật sự yên tâm để em đi?"

"Thật ra thì chính em cũng có quyết định, anh chỉ giúp em chắc chắn với quyết định của mình." Lâm Nhiên nói.

"Đã nhìn ra?" An Diệc Tĩnh ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Nhiên.

Lâm Nhiên dịu dàng cười một tiếng, ngẩng đầu vuốt lên mái tóc dài của An

Diệc Tĩnh, nói với cô: "Đến lúc đó chúng ta gặp nhau ở Dung."

An Diệc Tĩnh vừa nghe, trong mắt bỗng dưng sáng lên: "Hả? Anh trở về thành phố Dung?"

"Ừ." Lâm Nhiên khe khẽ gật đầu.