Editor: cò lười
Beta: lily58
"Tôi nằm mơ thấy những thứ
ấy, nhưng cụ thể chỗ đó là chỗ nào thì tôi không biết." An Diệc Tĩnh nói tất cả những điều mà cô nằm mơ tối hôm qua ra.
Dưới bóng cây, ba người hai cái bóng đứng sừng sững ở đó nhìn nhau, rơi vào trầm tư một lúc lâu.
"Em thật không nhớ một chút nào sao?" Lâm Nhiên nhìn về phía Nhĩ Giáp.
Nhĩ Giáp lắc đầu một cái rồi cúi xuống, rõ ràng là mình mất mạng nhưng lại
không nhớ rõ mình chết như thế nào, phải từ miệng người khác mới biết
được, cũng vì vậy mà giọng nói của cậu bé trở nên nặng nề hơn: "Mỗi một
lần suy nghĩ là cả người đau đớn giống như bị xé rách ra, thế nào cũng
không nhớ nổi, một chút cũng không nghĩ ra."
"Đừng gấp gáp, Nhĩ
Giáp, nhất định sẽ tìm được." An Diệc Tĩnh thấy dáng vẻ của Nhĩ Giáp vào giờ phút này, lộ vẻ xúc động, một người ngay cả bản thân chết như thế
nào cũng không biết thật là bi ai và đáng thương.
"Đúng vậy, em
yên tâm, có lúc nào anh Lâm Nhiên khiến em thất vọng chưa?" Lâm Nhiên nở nụ cười hiếm thấy, nụ cười trấn an này An Diệc Tĩnh nhìn thấy cảm giác
có chút khó chịu.
Nhĩ Giáp cố nặn ra nụ cười, nhìn nhìn Lâm Nhiên một chút rồi lại nhìn An Diệc Tĩnh một chút, nói: "Vâng, em tin tưởng,
bây giờ còn có cô giáo An trợ giúp, nhất định sẽ nhớ lại."
Ánh
mắt An Diệc Tĩnh nhìn về phía Lâm Nhiên, Lâm Nhiên cũng đang quay đầu
liếc nhìn cô, hai người đều nhìn thấy nhau trong đôi mắt bởi vì công
việc của người nào đó giống nhau nên đều có ánh mắt bình tĩnh tín nhiệm, không cần bất kỳ ngôn ngữ, chỉ cần một ánh mắt liền hiểu rõ lòng nhau.
"Cảm ơn." Lâm Nhiên nhàn nhạt nói ra hai chữ này, không nói đùa, rất là chân thành.
Bỗng nhiên An Diệc Tĩnh cười, trong nháy mắt tâm tình thay đổi, cảm xúc
thuyết bất thanh đạo bất minh*, tóm lại là cảm xúc tốt, cô trả lời anh:
"Chờ giúp đỡ Nhĩ Giáp nhập thổ vi an(xuống mồ) xong rồi cảm ơn tôi cũng
không muộn."
*) Thuyết bất thanh đạo bất minh(说不清道不明): nói không
rõ đạo bất minh | không biết như thế nào để trình bày vấn đề; khó nói rõ ràng | tình cảm, quan hệ không rõ ràng
Lâm Nhiên nhìn An Diệc
Tĩnh nhàn nhạt cười, đôi mắt như nước nhẹ nhàng chớp chớp, lông mi cong
cong cũng theo động tác của đôi mắt mà chớp theo, nói thật, quả thật rất đẹp.
"Anh Lâm Nhiên?"
"......" Không có ai trả lời.
"Anh Lâm Nhiên?" Nhĩ Giáp đề cao giọng nói.
Lúc này Lâm Nhiên mới hồi phục tinh thần nhìn về phía Nhĩ Giáp: "Hả?"
"Tại sao anh cứ nhìn chằm chằm cô giáo An vậy?" Nhĩ Giáp không rõ nguyên do.
"Khụ khụ khụ......" Lâm Nhiên không khống chế được ho khan mấy cái,
thấy An Diệc Tĩnh cũng nhìn về phía anh, dường như đang chờ anh trả lời, anh hắng giọng nghiêm chỉnh nghiêm túc nhìn về nơi nào đó nói: "Tốt
lắm, trở lại chuyện chính, tất cả mọi người suy nghĩ cẩn thận xem còn
sót chi tiết nào không, hả?"
Nhĩ Giáp và An Diệc Tĩnh đồng thời gật đầu một cái.
Lâm Nhiên rất hài lòng với phản ứng đồng nhất của hai người, suy nghĩ một
chút nhìn về phía An Diệc Tĩnh hỏi cô: "Cô có thể chạm vào Nhĩ Giáp nhìn thêm một chút được không?"
"Không biết có được hay không." An Diệc Tĩnh đi về phía Nhĩ Giáp vươn tay, nói tiếp: "Thử một chút."
Nhĩ Giáp nhìn Lâm Nhiên rồi lại nhìn An Diệc Tĩnh, từ từ vươn tay, khi tay
cậu bé tiếp xúc với tay An Diệc Tĩnh thì tất cả mọi người thấy tay Nhĩ
Giáp lướt qua tay An Diệc Tĩnh, hoàn toàn không chạm được.
An Diệc Tĩnh thu tay lại, bất đắc dĩ nhún nhún va: "Xem ra tối hôm qua thật sự là ngoài ý muốn."
"An Diệc Tĩnh." Lâm Nhiên đột nhiên gọi cô.
An Diệc Tĩnh không lên tiếng nhìn về phía Lâm Nhiên.
"Về đi ngủ."
"Bây giờ?" An Diệc Tĩnh chỉ chỉ mặt trời chói chang.
Lâm Nhiên gật đầu một cái: "Ừ."
"Tôi không ngủ được." Giấc ngủ của An Diệc Tĩnh luôn rất ít, giấc ngủ ít thì giữa ban ngày thế này làm sao cô ngủ được?
"Không phải cô nói sẽ giúp Nhĩ Giáp sao?" Thế nhưng Lâm Nhiên lại coi An Diệc Tĩnh là quân bài.
Nhưng An Diệc Tĩnh lại không có cách nào phản bác, hơn nữa cô nhìn thấy ánh
mắt mong đợi của Nhĩ Giáp nhìn cô, cô càng không biết nói gì.
"Được thôi được thôi, mọi người đừng nhìn tôi như vậy, tôi đi ngủ, đi ngủ là
được chứ gì?" An Diệc Tĩnh nói xong thiếu chút nữa nổi giận, có thể ngủ
sao? Có thể sao?
......
Sự thật quả nhiên như thế, An Diệc Tĩnh nằm trên giường nửa tiếng đồng hồ, mắt mở lớn không thể lớn
hơn, liếc nhìn màn màu trắng trên đỉnh đầu không hề thấy buồn ngủ.
"Nhĩ Giáp, cậu cứ nhìn tôi chằm chằm làm tôi không ngủ được." Giọng nói An Diệc Tĩnh mang theo sự bất đắc dĩ.
Nhĩ Giáp đứng ở bên giường không nhúc nhích nhìn An Diệc Tĩnh, hình tượng
này thật quỷ dị, một con ma nhìn chằm chằm một người đang mở to mắt, rõ
ràng là phim kịnh dị mà cứ thế biến thành phim hài.
"Cô giáo An, chị mở to mắt đương nhiên là không ngủ được."
An Diệc Tĩnh từ từ ngồi dậy, gác chân nhìn Nhĩ Giáp, gương mặt bất đắc dĩ, "Tôi nhắm hai mắt cũng không ngủ được."
Nhĩ Giáp nhìn An Diệc Tĩnh một chút lại nhìn ra cửa một, nói: "Vậy em đi hỏi anh Lâm Nhiên một chút."
Nói xong, Nhĩ Giáp liền biến mất, An Diệc Tĩnh cau mày, cắm đầu ngã quỵ ở trên gối, chính là không ngủ được!
Lâm Nhiên đứng ở cửa phòng An Diệc Tĩnh, Nhĩ Giáp đột nhiên xuất hiện, anh cũng đã quen rồi mở miệng hỏi: "Đã ngủ chưa?"
Nhĩ Giáp lắc đầu.
Lâm Nhiên thở dài, xoay người gõ cửa, An Diệc Tĩnh mở cửa nhìn về phía Lâm
Nhiên, lại nhìn Nhĩ Giáp, miễn cưỡng nói: "Tôi biết ngay tiểu tử này lại tìm anh tố cáo."
"Cô cũng đã uống thuốc ngủ, tại sao vẫn không
ngủ được?" Trên mặt Lâm Nhiên không có biểu cảm gì, cứ như vậy thản
nhiên nhìn An Diệc Tĩnh.
"Hiện tại các người mang dáng vẻ như muốn tôi sinh con, đều đợi tôi, không được a..., tôi thật sự không được...!"
Lâm Nhiên liếc nhìn An Diệc Tĩnh, lướt qua cô liếc nhìn phòng cô, cuối cùng dừng ở nơi nào đó, nói: "Đưa cái đó cho tôi."
An Diệc Tĩnh xoay người nhìn lại, Lâm Nhiên nói thì ra là đàn ghi – ta, cô ù ù cạc cạc đi tới lấy xuống đưa cho Lâm Nhiên, hỏi: "Anh lấy đàn
ghi-ta làm gì"
Lâm Nhiên nhận lấy đàn ghi-ta, liếc cô một cái, giọng nói bình đạm, nghe có sự bất đắc dĩ nhưng cũng dịu dàng: "Dỗ cô ngủ."
"Cái gì?" An Diệc Tĩnh nghi ngờ mình nghe lầm.
"Lên giường, nằm." Lâm Nhiên phân phó.
"Ừm." An Diệc Tĩnh đóng cửa xoay người, nghe lời lên giường nằm.
Chỉ chốc lát sau, tiếng đàn ghi-ta xuyên qua bức tường truyền đến, cô lật
người, ánh mắt nhìn vách tường lạnh lẽo mà cứng rắn, khóe miệng nở nụ
cười.
Sát vách, Lâm Nhiên ngồi ở trên giường đánh lên bản nhạc êm dịu, nhẹ nhàng nhu hòa, giống như là đang tường thuật lại một câu
chuyện tình yêu xinh đẹp động lòng người.
Bị tiếng đàn ghi-ta hấp dẫn mà đến, thầy trò rối rít thò đầu ra từ ký túc xá.
"Người nào đang đánh đàn ghi-ta vậy?" Thầy giáo Ngô Kị đang chấm bài tập, để
bút xuống đi ra, nhìn thấy bọn nhỏ đều không ngủ trưa giữ đầu lung la
lung lay, không khỏi hỏi.
Cô giáo Mục ra ngoài sớm nhất, chỉ chỉ tầng dưới, nói: "Hình như là truyền ra từ phòng thầy Lâm."
Ngô Kị vừa nghe thì lại càng khó hiểu không khỏi cười ha ha: "Từ lúc nào mà thầy Lâm lại có thể nhàn hạ thoải mái như vậy?"
"Đúng vậy, gần đây tôi phát hiện thầy Lâm không còn lạnh lùng như trước,
dường như biết cười rồi, cười lên thật là đẹp mắt, đặc biệt đẹp trai."
Cô giáo Mục bắt đầu si mê.
Tang Diệp nghe cô giáo Mục nói như
vậy, trong lòng âm thầm lo lắng, chẳng lẽ là chị Tĩnh làm thầy Lâm lạnh
lùng thay đổi, bọn họ sẽ không thật sự có cái gì chứ? Trời ạ, nhưng chị
Tĩnh nhà cô còn gai mắt Liên thái tử gia, tại sao lại coi trọng một thầy giáo dạy học?
Kết bạn với tiếng đàn, An Diệc Tĩnh dần dần tiến vào mộng đẹp.
Nhĩ Giáp vẫn luôn bảo vệ An Diệc Tĩnh nhìn thấy vẻ mặt cô nặng nề, nhíu thật chặt lông mày, trong lòng không khỏi khẩn trương.
Đột nhiên An Diệc Tĩnh mở mắt yên lặng nhìn phía trên không nhúc nhích.
"Cô giáo An?"
"......"
"Cô giáo An?"
"......"
Đang thời điểm Nhĩ Giáp chuẩn bị gọi cô, An Diệc Tĩnh ngồi dậy, ánh mắt cô ngấn lệ nhìn Nhĩ Giáp.
"Cô giáo An, chị làm sao vậy?" Nhĩ Giáp thấy vẻ mặt của cô không đúng lắm, nhưng cậu bé lại không chạm vào cô được.
Đột nhiên An Diệc Tĩnh cười nhìn về phía Nhĩ Giáp, nói: "Tôi nhìn thấy tên của con sông kia."
Nhĩ Giáp nghe xong bắt đầu kích động: "Có thật không? Cô giáo An, chị thật sự nhìn thấy?"
An Diệc Tĩnh cũng sắp khóc, cô gật đầu thật mạnh: "Thật sự Nhĩ Giáp."
"Chúng ta đi tìm anh Lâm Nhiên?" Nhĩ Giáp nói.
An Diệc Tĩnh vội vàng mang giày, mở cửa đi ra ngoài.
Cửa phòng Lâm Nhiên đang mở nhưng anh đang xem bản đồ, vừa ngẩng đầu đã
nhìn thấy khuôn mặt phấn khích của An Diệc Tĩnh đang đi về phía anh, anh liền đứng dậy.
"Tôi đã thấy được, Lâm Nhiên, tôi thấy được rồi." An Diệc Tĩnh đi tới lẳng lặng nắm tay Lâm Nhiên, vừa lắc tay vừa ngẩng
đầu nhìn anh nói không ngừng.
Lâm Nhiên hỏi cô: "Thấy cái gì?"
"Trên tảng đá kia có khắc sông Vân Cống."
"Sông Vân Cống?" Lâm Nhiên chưa từng nghe nói đến con sông này, anh xác định lại hỏi: "Cô nhìn rõ chứ?"
"Rất rõ ràng." An Diệc Tĩnh gật đầu: "Ở Vân Miến tiếp giáp rừng rậm nguyên thủy."
"Được, tôi biết rồi."
An Diệc Tĩnh gật đầu một cái, lúc này mới phát hiện ra tay của mình nắm
chặt tay Lâm Nhiên, bỗng nhiên cô buông ra nhét tay vào trong túi áo,
khôi phục cảm xúc: "Thật xin lỗi, quá kích động."
"Không sao." Hình như dáng vẻ của Lâm Nhiên hoàn toàn không để ý.
"Ừm."
Nhĩ Giáp đứng ở một bên nhìn hai người không quất rầy, chỉ là đang cười.
......
Bởi vì đầu mối của Lâm Nhiên nên cảnh sát rất nhanh tìm được con sông Vân
Cống trong giấc mơ của An Diệc Tĩnh, quá trình vớt quả nhiên phát hiện
có hòm sắt chìm ở dưới đáy sông, trải qua kiểm tra DNA và tra tìm tài
liệu, trong đó có rất nhiều người mất tích vào nhiều năm trước, có con
nít, có thiếu nữ, cũng có Nhĩ Giáp.
Mặc dù đều chỉ là bộ xương trắng nhưng cuối cùng cũng phá được án người mất tích.
Trong điện thoại, giọng nói tức giận của cô gái truyền đến: "Những người buôn bán ma túy này thật là chuyện phạm pháp gì cũng dám làm, tôi hận không
thể một phát bắn chết bọn họ......"
"Bình tĩnh." Lâm Nhiên nghe xong những lời oán trách, yên lặng cười một tiếng.
"Em còn cười?" Cô gái bên kia dừng lại một chút, nghi ngờ hỏi: "Ah, chị
phát hiện gần đây nói chuyện với em, tâm trạng không tệ, còn có thể
cười."
"Tìm được hài cốt của Nhĩ Giáp, em có thể không vui sao?"
"Không đúng, chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy."
Lâm Nhiên đổi tay, nói: "Tùy chị nghĩ sao cũng được, đúng rồi, lúc nào thì có thể nhận hài cốt của Nhĩ Giáp?"
"Nhanh thôi, nộp báo cáo lên trên, làm thủ tục là có thể nhận." Bên kia suy
nghĩ một chút, lại hỏi: "Nghe nói Nhĩ Giáp chỉ có một người em trai,
đang đi học tiểu học ở chỗ em dạy, em định nói như thế nào?"
"Chuyện này, cậu bé sớm muộn cũng sẽ biết." Đây cũng là một chuyện khiến Lâm Nhiên đau đầu.
"Được rồi, làm xong chị sẽ thông báo cho em."
"Cảm ơn."
Cúp điện thoại, Lâm Nhiên xoay người, An Diệc Tĩnh và Nhĩ Giáp đứng sau
lưng anh cách đó không xa nhìn về phía anh, mà anh nhìn lướt qua bọn họ
nhìn về phía sau bọn họ.
Anh ta ôm bóng rổ chạy về phía bọn họ: "Thầy Lâm, cô giáo An, thầy Ngô bảo tôi đi gọi mọi người qua chơi bóng rổ."