Chương 1
Tên đầy đủ của nàng là Mireille Germain, nhưng không ai ở lâu đài Sackville biết điều đó. Vì vậy, không ai ở nước Anh biết cả. Dùng tên thật của nàng sẽ mang lại nhiều rắc rối không mong muốn. Một cuộc sống khác gắn liền với tên Mireille Germain, một cuộc sống nàng đã tranh đấu để trốn thoát bằng cách rời khỏi tổ quốc mình mãi mãi. Ở Pháp nàng là Mireille. Ở đây nàng là Mira và nàng thích thân phận mới của mình hơn.
Chống khủy tay lên khung cửa sổ tháp pháp, nàng nhìn ra ngoài và tận hưởng làn gió mát và phong cảnh huy hoàng của căn phòng cao ngất dành cho nàng. Mira thấy vui khi ngắm những vị khách viếng thăm của chúa tể Sackville. Giờ nàng đã được dạy những cử chỉ tốt hơn … dù nàng nhận được sự dạy dỗ nghiêm ngặt, nàng vẫn thấy rằng nhiều niềm tin và thái độ trước kia của nàng đã ăn sâu khó có thể thay đổi. Nàng đã trưởng thành ở một thế giới khác xa thế giới này, ở đó những cử chỉ lịch sự của tầng lớp quý tộc bị người ta xem thường.
Một chiếc xe ngựa khác tiến tới lâu đài, đã trải qua một cuộc hành trình dài, một chuyến đi thật cẩn thận từ cổng vào. Màu của chiếc xe ngựa là xanh và đen của quý tộc. Theo như câu chuyện của ngài Sackville về những vị khách sẽ đến tham dự buổi săn bắn của ông thì chiếc xe ngựa màu xanh đen này là của nhà Falkner. Khi một cặp dây cương kéo chiếc xe dừng lại trước hiên, Mira rướn người ra ngoài cửa sổ một chút, đôi mắt màu nâu cà phê của nàng chú ý tới bóng dáng của Alexander Falkner, Công tước xứ Stafford, khi chàng bước vào tầm nhìn của nàng.
Trông chàng trẻ hơn nhiều so với suy nghĩ của nàng, và chàng rất đẹp trai, làn da rám nắng và mái tóc đen được cắt ngắn đến sau gáy. Có một cái gì kiêu ngạo vô thức trong cái cách chàng vuốt thẳng áo khoác và bước tới phía trước xe ngựa. Một người đàn ông thấp bé hơn bước đến có thể là một gã bảnh bao, Mira nghĩ thầm, và chậm rãi mỉm cười khi nàng nhìn chàng. Xung quanh chàng có một luồng khí đầy sức sống và khỏe mạnh và nàng thấy rất cuốn hút. Mốt bây giờ nam giới được chấp nhận trông xanh xao lãng mạn và chính Byron làm điều đó quá phổ biến. Hầu hết những người phụ nữ trẻ hợp thời cố gắng trông không đau đớn và u sầu, như thể họ không còn hi vọng gì cả… mà ở đây chỉ có một người dường như không hề giả vờ như vậy.
Mira chống cằm khi quan sát chàng đưa bàn tay nâu sẫm đến bên một con ngựa và vuốt ve cổ nó dường như quên hết mọi thứ. Chàng cười khi người đánh xe nói gì đó, răng chàng sáng bóng phản chiếu nước da của chàng. Có phải công tước Falker thật sự là người đã đau đớn rất nhiều sau cái chết của cậu em họ đấy không? Dường như không phải vậy. Trông chàng không giống như một người mới chịu tang, Sackville đã nói rằng Falkner đã đau khổ trong khoảng thời gian dài vì cái chết của người em họ, nhưng Mira cho rằng đó chắc chỉ là một trong những lời nói quá điển hình của Sackville thôi. Trong cuộc đời ngắn ngủi của mình nàng thường chứng kiến sự chết chóc và những bóng ma của nó, nhưng chẳng có dấu hiệu đau buồn nào trên gương mặt công tước Falkner.
Hai người hầu của Sackville xuất hiện với tất cả vẻ cao ngạo, mạnh mẽ, hào hứng, và hoạt bát, cúi đầu chào Falkner và mở cửa cho chàng. Sau khi chàng đi vào trong lâu đài, nhiều xe ngựa nữa đến để dỡ hàng là những người lạ mặt giàu có, nhưng Mira chỉ để ý một chút, tâm trí nàng vẫn tràn ngập ý nghĩ về người lạ tóc đen đó.
Alec bước vào thư viện thấy William Sackville đang đợi chàng cùng một ly rượu và một nụ cười hài lòng. Thái độ vui sướиɠ và hài hước lặng lẽ là thứ mà Sackville thường khoác lên mình… và sao lại không chứ? Trừ bỏ một bà vợ và những người thừa kế mang tên ông, ông có tất cả những gì mà một người đàn ông muốn: Một gia đình được vận hành tốt, nhiều bạn bè, tài chính ổn định, và sự kính trọng của tất cả những người biết tới ông. Những sở thích chính của ông, chính trị và săn bắn, thì bạn bè ông ai cũng biết cả. Những sở thích ấy thường theo mùa: Mùa xuân thì đến Luân Đôn và đại diện cho Hampshire trong các cuộc họp nội các, và mùa thu thì đến khu đất của nhà Sackville để săn bắn. Không cần phải hỏi cũng biết ông còn tài trí hơn những người cùng thế hệ.
Sackville có được tài năng chính trị, có thể giữ mình không phạm bất cứ điều cấm kỵ gì với bất cứ một nhà quý tộc nào. Không ai biết ông sẽ đứng về phía nào khi thảo luận một vấn đề, nhưng mọi người đều biết rằng ông sẽ xoay xở được để luôn xuất hiện ở phe thắng cuộc. Sống với ông hơn hai năm, Mira đã khám phá ra sự thật đơn giản của Sackville mà những người bạn thân thiết nhất của ông chỉ có thể đoán: Ông rất sợ bị cười nhạo. Hình ảnh và danh tiếng của ông cao hơn tất thảy những thứ khác, và nỗi lo sợ bị phê bình thi thoảng khiến ông cực đoan.
Tổ tiên của Sackviell trên cha ông đều không được biết tới: ông đã phải trả tiền để có một phả hệ đặc biệt tạo ra để che đi tất cả những yếu tố ít được ngưỡng mộ hơn của lịch sử gia tộc. Niềm tự tôn đã cướp đi tính hài hước của ông, vì dù Sackvielle thích trêu chọc bạn bè và thân thiết chạm vào họ, ông cũng không nhận được những thái độ như vậy từ những người bạn lúc họ hào hứng.
Và dường như sự tự tôn cũng đã ngăn chặn cuộc sống lãng mạn của ông. Người ta đồn rằng lý do ông không bao giờ kết hôn là vì ông chưa tìm thấy người phụ nữ nào phù hợp với những chuẩn mực cao vυ"t mà ông muốn có ở một bà vợ.
“Cậu ở đây sớm hơn thường lệ đó Falkner,” ông nhận xét, rót cho Alec một ly brandy và bảo chàng ngồi xuống bên chiếc bàn gụ. Đôi mắt xanh của ông nháy nháy. “Khao khát được săn bắn năm nay à?”
“Chán với Luân Đôn rồi,” Alec đáp lại, vòng tay quanh cổ bức tượng bán thân của tổ tiên nhà Sackville và thích thú nhấp một ngụm rượu brandy. “Trà và sự thông cảm luôn khiến tôi mệt mỏi, nhưng chưa bao giờ khiến tôi chán nhiều bằng một vài tháng qua.”
“Ồ… phải rồi,” Sackville đáp. “Nhưng cần phải độ lượng, cậu trai trẻ ạ, vì những người muốn làm cậu thoải mái và cả những người cảm thấy mất mát nhiều như cậu..”
“Không ai cảm thấy mất mát nhiều như tôi,” Alec thẳng thắn ngắt lời, “dù có xu hướng giả vờ như vậy.” Gương mặt chàng vô cảm, nhưng có gì đó trong mắt chàng khiến Sackville tin rằng câu nói ấy không phải tự thương hại mà là mỉa mai.
“Holt là một người đáng quý,” Sackville lặng lẽ nói. “Tôi đã tính tới việc hủy bỏ buổi săn bắn năm nay vì sợ rằng nó sẽ khiến cậu nhớ tới những ký ức về cậu ấy trong lần tụ tập gần nhất vào tháng Chín năm ngoái.”
“Không cần phải lo ngại đâu. Hãy cho cuộc tụ tập khác biệt này một vài chai…” Alec dừng lời và uống thêm một ngụm brandy, “… Một vài trang sức, một chút nhạc, và một hay điệu nhảy – họ sẽ sớm quên cậu ấy thôi.”
“Falkner,” Sackville nói, gương mặt thanh tú căng lên lo lắng, “Tôi không thích nghe điều đó đâu. Thực tế, cậu chưa từng từng là một người có trái tim dịu hiền nhất, nhưng tôi cũng không muốn cậu trở thành một người sắt đá.”
“Ngài nghĩ tôi nên làm sao?” Alec mỉa mai hỏi lại. “Say xỉn khóc lóc sao?”
“Tôi không phải người có thể nói cậu cần phải làm gì vì Chúa biết được rằng cậu sẽ làm điều ngược lại ngay. Nhưng đã hơn nửa năm rồi, Falkner, và những người bạn của cậu sẽ không còn bào chữa sự lạnh lùng của cậu vì Holt và bắt đầu đi quá đà. Ồ, cậu sẽ vẫn còn có vài kẻ xu nịnh … những gã sẽ làm vì tiền của cậu và tất cả những gì cậu có thể làm cho chúng… Nhưng một khi những người bạn thật sự cảu cậu bắt đầu rời xa, thật khó có thể đưa họ quay lại.”
Alec lặng lẽ nhìn ông, bí hiểm, rồi mỉm cười.
“Thế này không giống với ngài Sackvillee – một giảng viên trước khi tôi kịp nói tiếng “xin chào” và “ngài khỏe không.’”
“Tôi chỉ răn dạy cậu khi tôi biết cậu cần có nó.”
“Đó chính là điều khiến ngài trở thành một người bạn đáng quý,” Alec đáp lại, đưa tay lên đặt lên đầu bức tượng khỏa thân, và gõ gõ ngón tay lên miếng cẩm thạch mịn. “Ồ, rồi…lên lớp nhiều hơn, nếu ngài muốn. Hãy nói cho tôi cách chữa bệnh hoài nghi. Hãy nói cho tôi biết làm thế nào có thể nhận ra vẻ ngờ nghệch, thiếu chân thân và đạo đức giả – vì, Chúa giúp tôi, đó là tất cả những gì tôi nhìn thấy ở mọi gương mặt.”
“Thay đổi bối cảnh,” Sackville gợi ý. “Đó là tất cả những gì cậu cần. Ý, Pháp –“
“Tôi đã thử qua rồi. Cũng những gương mặt ấy, những bức tranh vậy, thức ăn như vậy… buồn chán như vậy.”
“Một con ngựa mới –“
“Tôi đã có nhiều ngựa lắm rồi.”
“Có lẽ,” Sackville nói tràn đầy hi vọng, “cậu có thể thử tìm niềm vui khi có một người thân làm bạn đồng hành.”
Alec cười, lắc đầu. “Tôi đã có quá nhiều người thân. Và ít nhất một trong số họ không thể được tha thứ.”
“Vậy hãy có một người đàn bà.”
“Tôi có-“
“Không phải một trong những cô nhân tình được trả tiền của câu,” Sackville ngắt lời. “Một người đàn bà thật sự. Một người trong ít nhất một vài tháng. Ai đó cậu thấy thoải mái khi ở bên, ai đó biết cậu thích uống gì và làm thế nào thắt ca vát cho cậu. Nhờ Chúa, cậu đã từng thử có một người đàn bà ổn định chứ? Điều đó thật tuyệt vời, và tôi thật sự muốn nhắc tới điều đó.”
“Ngài thật hào hứng với chuyện đó đúng không?” Alec nghĩ ngợi. “Thái độ này có phải là vì những tin đồn tôi được nghe thấy về ngài không? Có thật ngài đang có một cô tình nhân sống cùng ngài ở đây trong dinh thự này phải không?”
Sackville cười lớn. “Một người đẹp nhất mà cậu sẽ nhìn thấy,” ông thừa nhận. “Ấm áp, biết yêu thương… cô ấy đã lấp đầy cuộc sống trống rỗng của tôi và biến nó thành thiên đàng.”
“Chúa ơi.” Alec nhìn ông, khóe miệng anh hơi méo mó.
“Làm thế nào ngài có thể xử lý tất cả những chuyện… này cùng với cô ấy ở đây?”
“Cậu muốn nói cuộc săn bắn à?” Sackville hỏi lại, xua tay từ chối. “Cô ấy sẽ ở ngoài tầm ngắm mọi lúc, đọc sách và thấy thư thái trong phòng cô ấy. Cô ấy không thích xã giao với kiểu đám đông như vậy. Cô ấy thích … ờ…”
“Cô ấy thích một thứ và có lẽ làm khá tốt,” Alec nói hết giùm ông, buồn bã mỉm cười. “Cô ấy có chị em gái nào không?”
“Tôi e rằng là không. Cô ấy chỉ có một, Falkner… và tôi không muốn chia sẻ.”
Cuộc nói chuyện thân mật của họ tiếp tục khi họ rời khỏi thư viện và đi lên lầu, nơi người hầu đã chuẩn bị phòng cho khách. Họ luôn luôn có nhiều chuyện để thảo luận, bất chấp sự khác biệt về tuổi tác Alec 28 tuổi và Sackville thì hơn chàng 30 tuổi, họ có nhiều điểm chung. Mỗi người thừa kế một tước vị và tài sản khi vẫn còn đang đi học, và tất cả những vấn đề liên quan tới việc có quá nhiều quyền lực khi còn quá trẻ.
Nơi nào đó trong tâm trí Alec luôn ngầm oán hận vì buộc phải chịu trách nhiệu cảm gia đình, đất đai, nông nô khi chàng vẫn còn ở tuổi vị thành niên. Cái chết của cha chàng đã buộc Alec trở thành người đàn ông sau một đêm, cướp đi của chàng sự bất cẩn và tính bông đùa mà bạn bè chàng đang tận hưởng. Chàng đã phải dựa vào người em họ để có thể vui chơi và cười đùa. Một Holt hoang dại táo bạo đã thu hút chàng vào nhiều cuộc phiêu lưu mạo hiểm, chưa từng thất bại khi phá vỡ sự đơn điệu về trách nhiệm và công việc. Lén đưa đàn bà lên phòng Alec và để họ lại đó như một điều bất ngờ… gửi những tin nhắn vào nửa đêm để nằng nặc đòi chàng đến một quán ba không có tiếng tăm gì… Holter bướng bỉnh hoạt bát, đã yêu rùi chia tay một lần một tuần và nịnh chàng cùng uống với cậu với hàng tá đàn bà. “Anh cần em bên cạnh đấy,” Holt thường nói với chàng như vậy, “vì người khác sẽ thật nghiêm túc với anh.” Giờ thì Holt đã đi thật xa, Alec chỉ biết chuyện đó đúng đến mức nào.
Sau khi gặp chàng trong phòng, Sackville ra ngoài và chào đón những vị khách khác. Alec đi vô định, lại tự làm quen với tòa lâu đài. Đồ nội thất trong lâu đài Sackville mang lại cảm giác thoải mái giống như những trang trí lộng lẫy bên ngoài. Phòng nào cũng có lò sưởi, một số tác phẩm nghệ thuật, một ít sách để đọc, nhiều chiếc ghế tựa thoải mái, những chiếc giường êm ái. Trong những bữa tiệc săn bắn hàng năm của Sackville, một trong số những chiếc giường hoa lệ ấy được sử dụng thường xuyên hơn những cái còn lại, vì đây là một dịp để thể hiện niềm đam mê lớn trong nhiều lĩnh vực.
Phía ngoài lâu đài khá rậm rạp và tươi tốt, tuy nhiên đẹp tới mức mà con ngươi của ta nhảy hết chỗ nào qua chỗ khác vì thích thú. Những bức tường và mái nhà có những lỗ nhỏ ở phía mép và đầu hồi được tô điểm nổi bất, tạo ra hình dáng của một tòa lâu đài uy nghiêm. Một điểm đặc biệt là những tháp vuông cao ở mỗi góc tòa nhà, vì chúng xuất hiện như thể những chiếc tháp mà những nàng công chúa trong truyện cổ tích bị giam giữ ở đó.
Căn phòng của Alec nằm ở cuối hành lang, gần lối đi tới
một trong những chiếc tháp vuông ấy. Chàng dừng chân ở chỗ cầu thang, dựa người vào tường và ngẫm nghĩ xem thứ gì có lẽ được để ở trong chiếc tháp này. Có lẽ nó được dùng như một gác xép của một vài người hầu. Bỗng nhiên niềm vui của chàng bị xen ngang vì tiếng bước chân nhỏ ở phía cầu thang.
Mira đi từ phòng ngủ tới nhà bếp. Đầu bếp và bà quản gia đang bận rộn chuẩn bị bữa ăn cho khách và Mira biết rằng họ sẽ cảm kích sự giúp đỡ của nàng. Ngài Sackville thấy tức giận bất cứ khi nào ông nghe nói nàng động tay giúp đỡ, nhưng Mira không lạ lẫm gì với công việc. Nàng thích cảm giác thấy mình có ích, và với khả năng hiện tại nàng cảm thấy như thể nàng chẳng có cơ hội nào khác để giúp đỡ ai đó. Nàng dừng chân ở bậc thứ hai từ dưới lên khi nàng nhận ra có một người đang đứng trước mặt, một người đàn ông rất cao. Nàng nhận ra mái tóc đen như than của chàng ngay tức thì và không giấu nổi tò mò nhìn chằm chằm vào chàng.
Mắt chàng có màu xám của nước mưa, kết tinh và được bao bọc bằng đôi lông mi đen tinh tế. Lông mày của chàng, nhíu lại và hơi nghiêng, đen như nhung. Chính là một sức hút đáng sợ khi… những đôi mắt xám thông minh thành công hiện lên trên gương mặt tối, hơi nheo lại như thể chàng có thể nhìn ra tất cả những bí mật trong tim nàng. Miệng chàng rộng và gợi cảm, một khóe môi chỉ cong lên đủ để lộ ra rằng có một bản năng châm biếm nằm sau vè đẹp trai đến gợi cảm ấy. Ngay tức thì nàng muốn lùi lại vài bước. Chính sức mạnh vô hình của cơ thể nàng cảm nhận được từ xa đang tiến đến gần áp chế nàng. Mọi đường nét trên cơ thể chàng thật hoàn hảo, từ đôi chân rắn chắc trong chiếc quần tây màu da bò tới đôi vai rộng và cơ thể cường tráng trong chiếc áo khoác xanh và chiếc áo ghi lê kẻ sọc.
“Xin chào,” Alec nói, gương mặt chàng không hề có biểu cảm gì khi chàng nhìn nàng. Sau đó mắt chàng cố tình nheo lại, dường như thưởng thức tất cả chi tiết của ngoại hình của nàng. Chàng để ý thấy ngón tay nàng bám vào vạt vát. “Ta hi vọng mình không làm nàng sững sờ,” chàng nói, giọng trầm và điềm tĩnh tới kì quoặc.
“Ồ, không có đâu,” Mira đáp lại, đôi lông mi dài nhìn quét xuống hai gò má. Sau đó nàng dám mỉm cười với chàng, và Alec bị mê hoặc bởi ánh cười trong mắt nàng. “Ngài là Ngài Falkner phải không?” Chàng gật đầu, nhìn lên xuống hành lang trước khi trả lời. Đã tới lúc cho người đi kèm cẩn trọng đến để thi hành bổn phận của mình, vì một cô gái với vẻ ngoài như nàng sẽ không được phép ở một mình mà không được bảo vệ quá lâu. Khi nàng hiểu chính xác ánh mắt của chàng, nụ cười của Mira mờ dần.
“Tôi chỉ đang trên đường đến – “ nàng bắt đầu nói, và bước lên phía trước một bước mà không nhớ rằng nàng vẫn đang ở trên cầu thang. Lao người về phía trước, nàng đưa tay ra bản năng để giữ lấy chính mình, dự đoán sự chấn động khi cơ thể chạm phải sàn nhà. Theo phản xạ nhanh Alec rướn người ra và giữ lấy nàng, nắm lấy đà rơi của nàng khi nàng trượt chân ngã hoàn toàn vào chàng. Cánh tay chàng ôm lấy nàng, mạnh mẽ, bền chặt và chiếm hữu.
Sững sờ trong giây lát, Mira ngước nhìn anh, tim nàng đập thình thịch và dường như có xu hướng tăng lên trong ngực. Một mùi hương dễ chịu bám lấy chàng, một hỗn hợp tinh tế của làn da nam giới, chiếc khăn tay sạch sẽ, và tác dụng nhẹ nhất của rượu. Đôi mắt xám của chàng rất gần khi chúng nhìn vào mắt nàng và nàng không thể không nhận ra chúng đẹp tới nhường nào.
“Ôi, tôi mới vụng về làm sao,” nàng nói không thành tiếng, giọng nàng bị bóp nghẹt bên áo khoác của chàng.
“Không, không có gì. Ai cũng có thể-“
“Tôi thật may vì ngài quá nhanh, hoặc có lẽ tôi đã-“
“ – vâng, sàn nhà rất –“
“ – tôi không biết cảm ơn ngài thế nào…” Khi nàng ngước nhìn lên, cả hai đều bất động. Chàng vẫn đang ôm nàng thật gần, quá gần với cơ thể chàng, và Mira phần nào biết được rằng chàng nhận thức rõ được nàng như thể nàng là của chàng… nhưng một người đàn ông như chàng là điều cấm kỵ với nàng, và sẽ luôn luôn là điều cấm kỵ. “Ngài… ngài nên thả tôi ra lúc này,” nàng miễn cưỡng nói.
Cánh tay anh không hề lỏng ra. “Nàng đã đứng vững chưa?” Chàng dịu dàng hỏi.
“Vâng, tôi nghĩ thế.”
“Nàng nên cẩn thận hơn nữa,” chàng thì thầm, vẫn giữ lấy nàng. “Ta không muốn nàng bị thương.” Cơ thể nàng quá mềm mại và yếu ớt bên cơ thể chàng nên Alec thấy mình không sẵn lòng thả nàng ra. Hàng tá câu hỏi đang lướt qua đầu chàng. Chàng đang tự hỏi chết tiệt nàng là ai thế, tại sao chàng chưa từng gặp nàng… chàng tự hỏi tại sao nàng lại nhìn chằm chằm vào chàng quá không thoải mái như vậy và liệu nàng sẽ làm gì nếu chàng hôn nàng. Nàng mới quyến rũ làm sao! Đôi mắt nâu mượt mà của nàng đen và huyền bí, và dường như nàng quá háo hức để được bay ra khỏi vòng tay của chàng đang giữ chặt lấy nàng. “Tên nàng là gì?” Chàng hỏi, đầu hơi cúi xuống.
“Xin ngài.” Nàng kéo người ra khỏi chàng, chuyển động khá bất ngờ.
Alec miễn cưỡng thả nàng ra, bắt đầu mỉm cười khi nàng đỏ mặt và tránh ánh mắt chàng.
“Ta xin lỗi,”chàng nói, ánh mắt sáng lên vì niềm vui đầy ấm áp. “Dường như cả hai chúng ta đều bước sai đường. Ta thường cư xử tốt hơn nhiều.”
“Và tôi thường đi rất vững,” Nàng nói.
“Ta tin điều đó.”
“Cám ơn vì… đã giữ lấy tôi. Chắc hẳn tôi sẽ ngã xuống cầu thang –“
“Đợi đã,” chàng nói, bốc đồng như thể định nắm lấy tay nàng, và rồi tay chàng thả lỏng bên chàng. “Tên nàng là gì? Có phải nàng là một trong số các vị khách của Sackville?”
Mira muốn thu nhỏ mình lại trước chàng vì kinh ngạc tột độ. Vậy chàng không biết nàng là ai. Nàng biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng sự tự tôn sẽ không để nàng chạy trốn chàng.
“Tên tôi là Mira,” nàng nói cứng nhắc. “Vâng, tôi là một trong số các vị khách của ngài Sackville, nhiều hơn hoặc kém hơn một người khách vĩnh viễn. Tôi sống ở đây, trong tháp pháo.”
Ban đầu Alec không thể tin vào tai mình. Nàng là tình nhân của Sackville sao? Ánh mắt xám bạc của chàng chuyển sang lạnh băng khi nó nhìn nàng từ đầu tới chân, nhận thấy mái tóc mượt mà của nàng và chiếc váy xinh đẹp nàng mặc, thân hình đẹp như khắc của cơ thể nàng và vẻ xanh xao nhợt nhạt của làn da.
“Ta vừa mới nói chuyện với ông ấy về nàng,” chàng nói giọng nói lạnh lùng hơn một cách đáng chú ý. “Ta đã tưởng tượng phần nào rằng nàng có lẽ già hơn.”
“Dường như ngài đã nhầm.”
“Dường như ta rất nhầm,” chàng nói nhẹ nhàng.
“Tôi phải đi rồi,” nàng quay người đi, tận đến khi tiếng nói của chàng ngăn nàng lại.
“Ta đã nghe nói rằng nàng định trốn lên đó,”
“Vâng,” nàng trả lời mà không nhìn chàng.
“Tại sao?”
“Vì tôi thích ở một mình.”
Nàng có thể cảm nhận được đôi mắt chàng dính chặt vào chiếc cổ váy hình thuyền và bờ ngực mềm mại của nàng. Ánh mắt chàng trước đó đã có hơi hướng của sự ngưỡng mộ, giờ thí nó bao hàm sự xấc lược héo úa.
“Ta không thể không băn khoăn một chuyện,” chàng thì thầm. “Trước kia nàng là ai?”
“Trước kia ư?” Nàng chán nản nhắc lại.
“Trước khi nàng trở thành tình nhân của Sackville. Một cô gái nông thôn sẵn lòng bán mình vì những bộ váy áo đẹp và một căn phòng trong một dinh thự sao? Hay một người con gái của một lão thương gia bốc đồng, hi vọng lừa Sackville lấy nàng nhưng kết cục lại làm –“
“Đều không đúng,” Mira ngắt lời, ban cho chàng một nụ cười khinh khỉnh. Vậy là dường như Falkner cũng giống như những người khác thôi, mong muốn phán xét những người khác, khinh bỉ những người ở tầng lớp thấp hơn… chắc chắn rằng bản thân chàng luôn đứng trên sự khiển trách. “Làm ơn thứ lỗi cho tôi, thưa ngài. Tôi sẽ không chiếm dụng sự hiện diện đáng kính của ngài với vai trò làm bạn đồng hành của tôi được nữa.”
Nàng bỏ chàng ở đó trong khi chàng nhìn chằm chằm theo nàng, miệng chàng cứng lại và gương mặt đẹp trai lạnh lùng.
Alec khoác lên mình cái mặt nạ quyến rũ và dễ chịu đêm đó khi chàng và những vị khách ở độ tuổi 60 của ngài Sackville ngồi tại một cái bàn rất to ở phòng ăn. Tâm trạng của chàng chỉ là sự dễ chịu giả tạo vì trong lòng chàng vẫn nghiền ngẫm về cô gái trong chiếc váy màu hồng … Mira… và chàng trở nên đáng kinh tởm hơn với toàn bộ tình huống khi chàng nghĩ tới nó. Làm thế nào nàng lại đồng ý trở thành tình nhân của Sackville, một người đàn ông gấp đôi tuổi nàng? Nàng có thể thật sự trân trọng một cảm giác dễ chịu nào đó vì người đàn ông già cả đó, hay đó hoàn toàn là một sự sắp xếp tài chính? Chắc hẳn là vì tiền, chàng tàn nhẫn nhận định, nhớ tới cái giá đắt đó của chiếc váy của nàng và những đường may tính tế của thân áo và tay áo. Đúng, nàng là kẻ hám lợi, như tất cả những người phụ nữ khác.
Mặc dù ý định của chàng là thưởng thức bữa ăn, chàng nhai và nuốt mà không hề chú ý nhiều tới hương vị tinh tế của nó. Với chàng những con gà nướng nhồi nấm thật vô vị, cá hồi sông tươi được nấu chính bằng rượu Bordeaux dường như thật nhàm chán. Bên trái chàng quý bà Clara Ellesmere, người tình tuyệt vời nhất ở Luân Đôn. Bên phải, quý cô Caroline Lamb, hoạt bát và chênh vênh một cách mơ hồ. Alec khó có thể đợi được chuyến đi săn bắt đầu vào ngày mai, hay ít nhất điều đó thể kéo cuộc sống tới những điều khoản cơ bản và ít phức tạp hơn – kẻ đi săn và con mồi, trốn chạy và chiến thắng. Chàng thích săn bắn vì nó đòi hỏi phải nhanh, và trên cánh đồng chàng có thể quên đi những vấn đề vô nghĩa dai dẳng như Sackville và người đàn bà của ông ta.
Khó khăn của chuyến đi săn trên điền trang của Sackville là số lượng các khu bị chia nhỏ, số lượng lớn hàng rào buộc những người cưỡi ngựa phải nhảy qua khiến môn thể thao này nguy hiểm hơn nhưng còn sôi động hơn. Để cứu những con ngữa khỏi những cuộc chạy rượt kéo dài, mỗi người cưỡi ngựa sở hữu hai con hoặc nhiều hơn, chúng được thay đổi thường xuyên như có thể. Alec đã mang theo ba con ngựa, con ngựa yêu thích của chàng màu hạt dẻ tên là Sovereign, một con vật đỏm dáng và hăng hái đòi hỏi một cuộc cưỡi ngựa khó khăn trước khi sự kiện chính bắt đầu vào tầm gần trưa.
Một giờ hay có lẽ sau khi mặt trời mọc, Alec cưỡi con Sovereign đi một mình. Sau đó chàng sẽ phải đổi sang trang phục đi săn thích hợp, bao gồm một chiếc mũ cao và chiếc áo khoác đỏ. Vì giờ chàng mặc như thường lệ với chiếc áo sơ mi trắng dài tay, chiếc quần màu da, và đôi giày ống. Hơi lạnh sáng sớm bám vào quần áo chàng và đọng lên mái tóc đen như than của chàng thành những chỗ ẩm ướt sáng lên khi chàng cưỡi ngựa xuyên qua rừng. Con ngựa còn hồi hộp hơn thường lệ và Alec cười khi chàng quyết định cho nó chút tự do hơn nữa.
“Được rồi, chàng trai, chúng ta sẽ lấy một phần sức lực của mi,” chàng nói, chạm gót giày mềm vào bên con vật, và chúng chạy xuyên rừng với tốc độ có thể gãy cổ. Không khí trong lành tràn vào phổi chàng, làm đầy cảm giác của chàng bằng niềm hứng khởi. Trong những giây phút thế này Alec ý thức được cảm giác được sống hoàn toàn. Có được tự do không phải nghĩ gì, để cho sức mạnh cơ bắp, chuyển động, và phản xạ mang chàng đi. Họ nhảy qua một hàng rào, sự thôi thúc cấp bách phi nước đại đến lần hai họ thấy nhẹ bỗng như làn gió. Sau đó những cái vó ngựa sắc nhọn đào xuống đất một lần nữa và cơn bay điên cuồng tiếp diễn. Một cái hàng rào nữa, nhưng chỉ sau khi nhảy lên, Alec nhìn thấy một cái hàng rào khác ngay trước mặt. Đã quá muộn để dừng việc nhảy lên và họ không đủ nhanh để bỏ nó đi. Chàng không có thời gian phản ứng trước khi vó trước của con ngựa va vào hàng sắt trên cùng.
Mira nhàn nhã đi bộ xuyên rừng, đong đưa chiếc túi vải khi nàng cẩn thận bước trên đường. Nàng mất một phần lớn mỗi buổi sáng ở ngoài trời, chọn cây thuốc và đào rễ cây để nghiền thành bột và thuốc mỡ. Váy nàng đã cũ và khá đơn giản, màu xanh nhạt của nó bị phai dần sau những lần giặt mạnh tay thành màu xám khó nhận biết. Đường viền của váy tụ lại một điểm giữa đùi và mắt cá chân, cao lên đến tận quần chẽn, để lộ chân hơn bất cứ một quý cô đáng kính nào. Nàng biết rằng chẳng ai có thể nhìn thấy nàng trong bộ đồ te tua này. Nó giúp cho việc vận động dễ dàng hơn, không giữ chặt lấy chân nàng như những chiếc váy.
Dừng lại trước cơn sấm sét của những chiếc móng vuốt, nàng lắng nghe cho tới khi âm thanh đột ngột dừng lại, và nàng tự hỏi liệu có ai bị ngã văng ra không. Cân nhắc đến bộ dáng của mình khiến nàng không lập tức chạy tới hướng có tiếng vó ngựa. Nàng không mong muốn đưa đến những lời nhạo báng hay thậm chí còn những chú ý còn tệ hơn từ bất cứ ai bị ngã. Nhưng dù là ai đều không thể làm nàng lờ đi khả năng rằng ai đó đang bị đau. Sau khi đi bộ vài phút, Mira đến chỗ con ngựa không còn người cưỡi, mắt nó hoang dại và mí mắt rung lên. Những mạch máu trong sống mũi và cổ nó sưng lên và đập điên cuồng. Con ngựa đứng đó khi nàng tiến đến với bộ dạng dịu dàng và giọng nói nhẹ nhàng.
“Con vật đáng thương… con vật đáng thương của chị, chị sẽ không làm em đau đâu. Có chuyện gì thế?” Theo bản năng nàng lại nói tiếng Pháp, vì nó trôi chảy hơn và bình tĩnh hơn so với những âm nối của tiếng Anh. “Chủ mày là ai?”Nàng cẩn thận với lấy dây cương và quấn nó quanh một cành cây trước khi chuyển nó sang hướng con ngựa vừa đi qua.
Alec lê mình dựa vào thẩn cây mỏng manh, thở hổn hển. Cánh tay chàng, cong lại thành một góc, hoặc đã bị vỡ hoặc bị sai khớp. Chàng cảm thấy như thể một bàn tay khổng lồ đã giật mạch bó cơ từ trong vai chàng. Cơn đau khủng khϊếp của nó khiến mắt chàng nổ đom đóm, và Alec bắt đầu mơ hồ tự hỏi liệu chàng có nên cho phép mình ngất đi không. Chàng cố giữ lại một sợi dây yếu ớt của sự nhận thức, nhìn vào chỗ hàng rào bị hỏng đó qua đôi mắt muốn díp lại. Chàng chầm chậm ý thức được một người đang đi tới. Chính là nàng… Mira. Mira mặc một cái váy lạ, mái tóc nàng được buộc lại dài xuống tận eo, biểu hiện của nàng còn pha trộn với một cảm xúc khác mà chàng không thể nhận ra. Làm thế nào và tại sao nàng lại ở đây, chàng không thể không băn khoăn.
“Đến…cứu một người…” Alec thở gấp, mồ hôi chảy tràn qua lông mày vào mắt chàng.
“Cánh tay của ngài-“
“Ta nghĩ nó bị trật khớt…Nó sẽ được đặt lại… chết tiệt, đi đi!” Chàng không thể chịu nổi cơn đau này lâu hơn nữa, và bụng chàng gào thét đau đớn muốn đốt xương về đúng vị trí. Anh đã nhìn thấy những người đàn ông la ó trước quá trình ấy, và giờ chàng biết chính xác là họ đã la ó vì điều gì.
Mira bước đến phía chàng, mắt nàng nhìn nhanh đánh giá.
“Tôi nghĩ tôi có thể giúp được ngài. Quanh đây họ đều tới tìm tôi để chữa trị -“
“Ta đã bảo nàng đi đi mà,” chàng cằn nhằn.
“Ngài có thể cử động ngón tay được không?” Nàng lặng lẽ kiên trì, và Alec dựa đầu vào thân cây, đánh giá nàng bằng đôi mắt đυ.c.
“Nếu nàng nghĩ tới chuyện… trả đũa ta … vì chuyện hôm qua,” anh thì thào, “thì hãy quên chuyện ấy đi. Ta vẫn có khả năng…” Chàng khó khăn chớp mắt khi cố nhìn nàng. “Ta vẫn có thể -“
“Tôi hiểu mà,” Mira buồn bã nói, cảm nhận được sự thông cảm không mong muốn giành cho chàng, một gã nóng tính. “Nhưng tôi khẳng định với ngài, tôi không để ý gì tới chuyện ngài nói hôm qua đâu.” Nàng bắt đầu tiến lại gần chàng hơn, vẫn giữ giọng nói nhỏ và dịu dàng. “Tất nhiên tôi sẽ đi kiếm ai đó, như ngài đã bảo. Chàng chỉ thấy đau ở vai phải không? Nếu ngài cho phép tôi giúp ngài thấy thoải mái hơn…” Nàng lại dịch đến gần chàng hơn, tự hỏi liệu có phải Falkner đã ngất phải không, vì mắt chàng nhắm lại và gương mặt tái đi.
Nàng tiến đủ gần để nhận thấy những dải tóc ướt dính vào trán chàng, những cơ bắp ở hàm chàng căng cứng. Đôi mi đen nhướng lên khi chàng nhìn nàng, và ánh mắt chàng khiến lòng nàng thấy rối bời. Mặc dù nàng không thể giúp gì trước tình trạng của chàng nhưng lại có thể cảm nhận được sức mạnh thể chất đáng kể của chàng. Việc khôn ngoan nhất nên làm lúc này là bỏ chàng ở đó và quay lại lâu đài – dù có lẽ chàng đã nghĩ tới một hai lần về việc nàng có thể gây hại cho chàng thế nào, nàng cũng nghĩ như thế nhưng theo chiều ngược lại.
Nhưng không có ai có thể giúp chàng như nàng. Bác sĩ địa phương là gã dớ dẩn, vụng về và say xỉn. Và dù trên thế gian này chẳng có lý do gì khiến nàng nên thấy thương cảm với Alec Falkner, nàng cũng không thích nghĩ đến việc chàng bị thương bất lực ở đây. Quỳ gối xuống bên cạnh chàng, Mira vuốt tóc trên trán chàng.
“Hãy để tôi giúp ngài thấy dễ chịu hơn,” nàng nói và trước khi Alec có thể nói được tiếng nào, ngón tay nàng đã vuốt ve bả vai bị thương của chàng. “À… Tôi biết nó bị sao rồi. Không đến nỗi tệ đâu… Tôi không nghĩ nó bị gẫy đâu.”
Bàn tay còn cử động được của Alec đưa lên eo Mira, cấu cô khiến cho nàng co rúm lại.
“Đừng chạm vào nó –“ Chàng nói, và nàng dùng một bàn tay giữ lấy vai chàng, tay còn lại thì giữ cẳng tay chàng.
“Hãy để tôi.”
“Không… không phải…”
“Im nào – tôi biết phải làm gì.”
“Chết tiệt, đừng chạm vào…”
Sự chống đối của Alec tiêu tan, và chàng thở hổn hển khi cảm nhận được nhẹ nhàng giúp cánh tay chàng trở lại đúng vị trí, bàn tay nàng dường như có được kiến thức phức tạp về cơ, xương và dây thần kinh tất cả được kết hợp lại. Chàng co người lại, ngón tay đưa lên không trung khi vai được xoay về đúng vị trí. Cơn đau, cơn buồn bôn đột nhiên giảm bớt nhanh chóng. Mắt chàng chậm rãi mở ra, con ngươi giãn ra cho tới khi màu xám gần như được thay thế bằng màu đen. Alec nhìn chằm chằm vào gương mặt hài lòng ở quá gần chàng, môi chàng mấp máy ngạc nhiên. Đầu tiên chàng điếng người đi… rồi cảm giác xuất hiện trở lại nơi cánh tay. Cơn run rẩy xuyên suốt cơ thể chàng trước cảm giác nhẹ lòng mạnh mẽ.
“Hãy thư giãn đã,” Mira nói, tay nàng trượt qua cái cổ áo để ngỏ của chàng tới chỗ da hơi căng lên trên vai chàng. “Ngài vẫn có thể bị đau nếu di chuyển.” Đầu ngón tay nàng tìm kiếm chỗ cơ bắp căng lên tận sâu trong cơ thể chàng, tự tin mát xa, vuốt ve chúng. Chàng không ngờ đôi tay nhỏ bé của nàng lại mạnh đến thế. Thở dài, Alec thả lòng bàn tay và để nó trên lưng nàng. Mắt chàng nhắm lại.
“Thế nào mà nàng biết làm thế?” Chàng thì thầm, cơn sóng mệt mỏi lướt qua chàng.
“Tôi luôn luôn giỏi với việc kiểu này,” Mira nói, tiếp tục làm việc hăng say trên bờ vai của chàng. Da chàng rất mịn, hơi căng lên trên cơ thể cơ bắp. Chỗ lông đen bao phủ lên ngực chàng quá mức, y như chiếc áo lông đắt tiền vậy. Nàng thầm nghĩ, giờ thì ta đã biết có cảm giác thế nào khi nhổ gai trên chân sư tử … trong tình huống như thế này, lòng từ bi của con người bị đè nặng bởi những nghi ngờ về sự khôn ngoan của người ấy. “ Tốt hơn vì tính cần thiết vượt lên tài năng thực sự, nhưng tôi chắc có-“
“Theo như ngài Sackville thì nàng có tài năng lớn,” chàng cắt ngang. “Dù lúc ấy chúng tôi không thảo luận tới nghệ thuật cứu người.” Ngón tay nàng thả lòng, và cánh tay chàng siết chặt lấy eo nàng. Ngay lập tức giọng chàng trở nên vui thú hơn. “Không… đừng dừng lại.”
“Với một người cần sự giúp đỡ của tôi, thì ngài rất kiêu ngạo,” Mira quan sát, tiếp tục việc mát xa của nàng.
“Nàng sẽ nhận được những lời cảm tạ của ta khi ta đứng dậy được luôn một lần,” Alec nói, mắt chàng vẫn vui vẻ nhắm lại. Tay chàng vừa với eo nàng đến mức quá tự nhiên. Hơi ấm của hơi thở nàng vuốt ve má chàng khi nàng cúi xuống gần hơn, mái tóc dài mượt mà của nàng lướt trên chỗ ngực bị phanh ra của chàng. Tại sao nàng phải cảm thấy quá tốt chứ? Tại sao nàng có đôi tay đầy ma thuật trên da chàng vậy? Tại sao chàng lại muốn nàng khi chàng biết sẽ không thể có được nàng? Nàng là người tình của Sackville, Alec cố tự nhắc nhở mình… nàng thuộc về một người đàn ông khác… nàng – không phải của ta. “Giọng nàng…” chàng thì thầm. “Chất giọng của nàng, có một phần nào lạ -“
“Giọng Pháp đó,” nàng nói, và như thể một điểm cá nhân cũng không khiến nàng hoảng sợ hay tức giận, nàng hơi dịch ra xa một chút.
“Tôi nghĩ giờ ngài thấy ổn rồi.”
Đôi mắt Alec mở ra, sắc màu nhợt nhạt của chúng khiến Mira bất ngờ.
“Chưa đâu. Cổ ta vẫn sưng.”
“Ở đây à?” Ngón tay nàng di chuyển lên trên vai chàng.
“Không, hơi dịch ra phía sau… ngay trên…Ồ. Đùng rồi.” Alec vui mừng với cái thước đo không tính được ấy. Đột ngột chàng thấy giống như một con mèo bắt sóng, và Mira cảm thấy không thoải mái khi tay chàng đặt lên lưng nàng.
“Đua xuyên rừng giống như thế này đó,” cô nói, “không có gì lạ khi ngài bị ném xuống. Thật ngạc nhiên là tôi không phải chạy quanh rừng nhặt lại những phần thiếu của ngài và một phần lớn ở đây.”
“Chỉ khi cô nhặt được tất cả những phần thiết yếu.”
“Ngài không tận dụng tốt cái đầu trên vai ngài sao, thưa công tước… không phải nếu ngài biết quá ít đến mức cưỡi ngựa giống như con quỷ xuyên qua –“
“Giờ thì cánh tay ta tốt hơn rồi,” Alec ngắt lời lờ đi lời chế nhạo của nàng, “Nàng có biết làm gì với cơn đau đầu không?”
Mira cười nhẹ, đầu ngón tay nàng vô tình xuyên qua mái tóc đen dày dưới gáy chàng. “Không. Thật ra, tôi không phải là một phù thủy, thưa công tước Falkner. Tôi không thể rút ra một cây đũa và làm một vài phép thuật để khiến cơn đau đầu biến mất.”
“Tay nàng làm được phép màu,” Alec nói giọng ngọt ngào.
Chuyển động của ngón tay nàng đột nhiên dừng lại khi Mira nhận ra sự bối rối nhầm lẫn khi chàng quấn mái tóc dài của nàng quanh cổ tay và chàng khiến đầu nàng gần với chàng hơn.
“Hãy để tôi đi,” nàng nói, căng thẳng và lạnh lùng. Chàng ngưng việc kéo nàng về phía trước nhưng không thả tóc nàng ra. Môi họ chỉ cách nhau vài phân. Mira không thể làm dịu cơn run rẩy bao trùm lấy nàng. Nàng cảm thấy bị bao vây bởi chàng, thống trị bởi chàng.
Alec nuốt khan, cảm nhận ngọt ngào của nàng trong vòng tay chàng quá cám dỗ tới mức chàng khó có thể cưỡng lại việc kéo nàng vào vòng tay chàng. Việc tự nhiên và mất ít công sức nhất là hôn nàng. Chàng bị sao vậy? Chàng không thể hôn nàng, chàng không thể để nàng đi. Mùi hương nữ tính của nàng là thứ kí©ɧ ɖụ© mạnh, khiến chàng đáp lại giống như con bò đang nóng lên, và chàng hoặc phải có nàng hoặc phải tìm ra cách nào ấy xóa bỏ ham muốn của chàng với nàng.
“Tôi cho là,” chàng nói nhỏ, “nàng thích được trả ơn vì điều đó trước tiên.”
Mắt Mira mở to. Sau đó nàng tát chàng, lập tức lấy lại được tự do khi nàng để lại một tia lửa đỏ bên má chàng. Đầu chàng quay đi trước cái tát của nàng, và rồi ánh mắt chàng quay lại nhìn nàng.
“Cách thể hiện lòng biết ơn của ngài quá lớn để có thể được mong muốn đó công tước.” Nàng đứng lên và quay người không nhìn chàng.
Alec cười cay đắng khi chàng nhớ tới nàng. Gương mặt xinh đẹp của nàng đỏ ửng, đôi mắt nàng long lanh một ánh lửa đen. Nó sẽ thế nào khi Sackville làʍ t̠ìиɦ với nàng?
“Ta không đặc biệt mong muốn có cảm giác biết ơn với nàng.” Chàng độp lại. “Và việc thể hiện lòng tốt quá mức của nàng sáng nay không thay đổi được việc nàng là ai và ta nghĩ gì về nàng.”
Nàng nhìn chàng không thể tin nổi, rồi xoay người chạy trốn nụ cười mỉa mia của chàng, đôi chân thanh mảnh lấp lánh đáng yêu khi nàng chạy.
Alec mất hết tập trung để có thể lịch sự với Sackville, người này đã để ý tới có chuyện gì xảy ra nhưng không hỏi. May là đám chó săn riêng của Sackville tiếp tục đuổi con mồi nhanh và tích cực, cướp đi tính cần thiết của những cuộc nói chuyện giữa những thợ săn. Vai Alec hơi đau nhưng anh không thấy khó khăn thực sự nào. Cứ khi nào chàng ý thức được nó, chàng không thể không nghĩ tới đôi tay Mira đã trượt vào dưới áo chàng, và những suy nghĩ về nàng đe dọa đến sự tỉnh táo của chàng.
Hôm nay không có người đàn bà nào quyết định đi săn, tình thế may mắn trong một cuộc săn đuổi ngoạn mục sẽ pha trộn với những chiếc áo choàng nữ tính hay những lọn tóc bay phất phới. Bất cứ khi nào một người đàn bà theo cùng, thì dù người đàn ông có giỏi thới đâu, thú vui đi săn của nam giới bị phát hủy khi nhận thấy nàng và quan tâm tới sự an toàn của nàng. Các quý bà quay lại cung điện chuẩn bị cho chuyến đi thăm nông thôn hay đi thăm viếng những điền trang lân cận. Họ tán gẫu và chơi bài, chia thành nhiều nhóm đảm bảo mọi thành viên không bị ở ngoài cuộc chơi. Một vài nhóm tích cực hơn, nghịch vài trò với nhau và nói xấu những người không thể xuất hiện để chống lại họ. Những nhóm khác thì lặng lẽ nói về sách và thơ, và một chút thông tin về chính trị. Số khác lại nói về thời trang, những chuyến phiêu lưu, những vở kịch lãng mạn. Bữa tiệc đi săn, giờ có tới 90 người, tất cả tập hợp lại, và lại gặp nhau vào bữa tối. Sau đó họ sẽ khiêu vũ, mặc những chiếc váy trang trí họa tiết nhỏ, hát hay chơi nhạc, và tụm vào nhau chơi trò chơi như đố chữ, cờ vua, hay chơi bài. Và quá trình này được lặp lại suốt ba tuần, cho tới khi đàn ông mệt vì săn bắn và đàn bà thấy chán sự đơn điệu, và họ sẽ tách ra để tìm kiếm những bữa tiệc và hoạt động mới.
Mira giỏi giữ mình tách biệt với tất cả mọi người ngoại trừ những người phục vụ của lâu đài. Nàng đã thành công khi tìm cách làm bạn với những cô hầu, người đầu bếp, quản gia, người đánh ngựa và thậm chí cả những cậu bé chăn ngựa. Tất cả họ đều biết nàng tới lâu đài Sackville hai năm trơcs, và nàng nghi ngờ là họ tốt bụng với nàng bởi vì họ nghi ngờ những lý do thực sự với vị trí tình nhân Sackville của nàng.
Những vị khách của bữa tiệc săn bắn và những người phục vụ họ đưa tới đây không quá tốt. Nàng biết rằng ngài Sackville có tán gẫu về nàng thường xuyên, chắc chắn rằng mọi người đều biết vị trí của nàng trong lâu đài. Ông không để ý tới việc nàng hiếm khi xuất hiện trước mặt mọi người, chuyện bí ẩn về nàng chỉ khiến những người phụ nữ hoài nghi và khiến đám đàn ông ghen tị hơn. Và Mira không để ý tới những cuộc tán gẫu của Sackville, vì đó là một phần trong thỏa thuận của họ. Một phần hài lòng của ông với nàng là hình ảnh nàng tạo ra sự xuất hiện của mình trong nhà ông ta.
Nàng thích sống nhiều giờ cô độc trong ngôi nhà. Mira đọc rất nhiều sách trong thư viện. Nàng có giành một khoảng thời gian khá lớn mỗi ngày để tắm nước hoa và chăm chút việc ăn mặc. Sackville đã nằng nặng muốn nàng mặc những bộ đồ xa hoa, nhượng bộ duy nhất với việc tự nàng sẽ chọn các mẫu thiết kế và vải vóc. Mira đã không để ý tới kiểu dáng thời trang của chiếc váy, phấn màu và màu lạnh là tất cả những màu hoa oải hương, xám, vàng, hồng. Thay vì chọn những sắc màu sống động, nổi bật phù hợp với sở thích của cô và màu đỏ sặc sỡ, màu xanh, màu ngọc bích, màu violet, và thậm chí chiếc váy ngủ màu nhung đen tô điểm cho đôi mắt đen của nàng và những đặc điểm khác nổi bật của nàng. Nàng cưỡi ngựa và đi dạo một mình, thường đi cùng với Sackville tới làng và làm ông cười với hàng tá những cuộc phiêu lưu của nàng ở Pháp.
Hầu hết các bữa ăn của nàng được mang tới phòng riêng, nơi quá thoáng đãng và được trang trí đẹp mắt khiến nhiều lúc nàng cảm thấy như thể nàng đang sống giữa những đám mây. Nàng thấy hạnh phúc suốt hai năm qua, với cả niềm tự tôn bị hủy hoại bởi cái mác người đàn bà của Sackville. Cho đến bây giờ.
Mira nghĩ suy, có lẽ mình đã để bản thân quá mềm yếu. Có lẽ ta không có ý tìm kiếm hạnh phúc ở một nơi quá lâu. Cả đời nàng đã muốn mình thuộc về nơi nào đó. Cuộc sống đã liên tục thay đổi, liên tục vận động. Nàng chưa từng sống thật lâu ở đâu cả. Nhưng giờ nàng đã ở đây trong một khoảng thời gian ổn định dài nhất. Có được niềm vui khi quen thuộc với một nơi nào đó và những người xung quanh. Có được cảm giác bình yên khi hành thành những thói quen, biết được khi nào nàng có thể ăn và ngủ, và được bảo vệ. Tất nhiên, nàng không hoàn toàn hạnh phúc – Mira không thể chối bỏ sự thật thi thoảng cô thấy cô đơn. Và hôm nay, sau khi Alec Falkner ném những từ ngữ khinh miệt vào nàng, nàng thấy bị quấy rầy không mong đợi. Nhưng không phải an toàn luôn có một cái giá sao? Và sự quyến rũ của một người đàn ông không bằng sự an toàn khi làm người tình của Sackville đúng không? Việc mà ta đã làm, nàng bối rối tự vấn bản thân, có làm cho Falkner ghét nàng không?
Bối rối và tức giận, Mira đi xuống lầu tới phòng nhạc và nhận ra rằng không có ai. Nhẹ nhàng đóng cửa lại, nàng ngồi xuống trước chiếc dương cầm và bắt đầu chơi nhạc. Trong hai năm qua nàng đã học đủ để có thể đánh được một vài bản nhạc đơn giản. Những ngón tay di chuyển nhịp nhàng trên bàn khím khi cô lặng lẽ hát. Bài hát của vùng Touraine, một trong những nơi yêu thích của nàng ở Pháp, và nó thường khiến tâm trạng nàng tốt hơn sau khi nàng chơi những nốt đầu tiên. Nhưng hôm nay nó không khiến nàng vui thích. Nàng không biết rằng khi nàng đang đánh đàn thì cánh cửa mở ra, hay tất cả buổi biểu diễn của nàng đều bị dõi theo.
“Thật hay làm sao,” một giọng phụ nữ vang lên trong phòng, và Mira quay lại nhìn thấy một người đứng ở ngưỡng cửa. Náng ấy rất đẹp, mái tóc vàng nhạt và làn da trắng, có lẽ tầm 25 đến 30 tuổi. Người phụ nữ ấy mặc chiếc váy lụa bạc hà, một chiếc váy tinh xảo rất hợp với nàng ấy. “Vậy thì ra cô là… kho báu nhỏ của Sackville. Tất cả những gì chồng tôi nói về cô ngày và đêm qua là câu chuyện mà Sackville đã nói về cô, cô gái yêu quý.” Giọng bà ngọt ngào và có hơi cao.
“Tôi rất tiếc,” Mira nói, đứng lên và bước lùi lại vài bước như thể muốn chạy trốn. Không có cách nào ra khỏi phòng trừ khi đi qua cánh cửa người đàn bà ấy đang đứng. “Tôi không định quấy rầy ai cả. Tôi nghĩ không ai nghe thấy giữa tất cả -“
“Hãy chơi nốt đi, làm ơn. Giữa những câu chuyện tán gẫu sao?” Người phụ nữ tóc vàng hỏi, và cười ngọt ngào. “Cô không quấy rầy ai cả. Tôi đi ngang qua và nghe thấy bản nhạc của cô. Tôi là quý bà Ellesmere, cô gái yêu quý, và tôi chỉ bị cô bỏ bùa mê thôi. Tôi có thể chắc chắn biết được lý do tại sao Sackville bị cô cưa đổ.”
Mira không thích sự so sánh lạ lùng giữa câu nói có ý tốt của quý bà Ellesmere và đôi mắt vui vẻ.
“Tôi phải đi rồi,” nàng nói, tiến gần đến bên cửa và không nhìn gương mặt xinh đẹp ấy nữa.
“Nhưng tại sao?” Clara Ellesmere hỏi, quay lại với nụ cười mỉa mai khi nhìn Mira trượt ra khỏi cửa. Nụ cười nhỏ của nàng ta như đốt cháy cả tai Mira. “Cô có nghĩ là cô quá tốt để làm bạn của tôi không? Hay quá bối rối vì mối quan hệ giữa cô với Sackville? Cô không nên … cô quá may khi vớ được ông ta. Làm thế nào cô tóm được ông ta thế? Chắc hẳn cô là một cô gái rất thông minh.”
Mira chạy khi tiếng cười của người đàn bà ấy vẫn vang vọng theo sau cô nơi hành lang, má cô đỏ lên vì xấu hổ. Giọng nói của Ellesmere chứa đầy nhạo báng. Đáng nhẽ nó không khiến Mira đau lòng được, nhưng nó đã làm được. Không hiểu sao gương mặt đẹp trai đầy vẻ nhạo báng của Falkner hiện lên trong tâm trí cô, và cô cảm thấy nước mắt như muốn trào ra.
“Và kết thúc những giây phút theo đuổi cuộc săn bắn khoa học quý tộc,” Sackville nói, vỗ lưng Alec.
“Khoa học quý tộc,” Alec nhắc lại cộc lốc. “Giống một cách hiệu quả tìm ra một con ngựa tốt hơn.”
“Cậu vẫn đang nghĩ tới ngọn núi Stamford à? Ồ hãy viết nó là một cuộc cưỡi ngựa quá khích – -“
“Tính quá khích chỉ là một chuyện, còn vô trách nhiệm lại là chuyện khác. Ông ấy nên đổi ngựa thường xuyên hơn.”
“Cậu nên nói năng với ông ấy từ tốn hơn Falkner –“
“Vậy ông ta có từ tốn với con ngựa chết tiệt ấy không?” Alec phản bác. “Ông ta cưỡi ngựa tới khi nó khụy xuống.”
Im lặng một lát.
“Giờ ông ấy biết rồi. Cố gắng quên chuyện ấy đi, chàng trai. Cậu biết trong cuộc săn bắt nào cũng có tai nạn mà.”
Alec thở dài. “Tôi biết chứ.”
“Hôm nay câu im lặng tới khác thường,” Sackville nói, nở một nụ cười giảng hòa. “Mệt à? Đúng là luôn có tính hai mặt, hôm nay là một ngày dài đúng không.”
“Đúng thế.”
Alec khoác lên mình vẻ buồn buồn khi chàng cởi chiếc áo khoác đỏ và tiến tới lan can cầu thang để về phòng. Vì lý do nào đó mà Sackville bám theo anh, tiếp tục nói.
“Chúng tôi sẽ bắt một bầy cáo vào cuối tuần nếu may mắn… nhưng đợi tới khi Berkeley đến với bầy chó của ông ta. Những con chó săn cáo tốt nhất trong vùng, và mọi người đều biết điều đó.”
“Berkeley sẽ đến sao?”
“Vào tuần thứ ba.”
Sự thích thú của Alec bị khuấy động bất chấp tâm trạng của chàng. Bá tước Berkeley và vợ anh ta, Rosalie sống ở Warwick, không xa vùng đất của anh ở Staffordshire cho lắm. Cặp đôi này khá nổi tiếng, vì trí tuệ luôn sẵn sàng của bá tước kết hợp cùng sự quyến rũ của vợ anh, và sự xuất hiện của họ sẽ khiến cuộc tụ tập ở lâu đài Sackville sôi động đáng kể.
“Quý bà Berkely,” Alec chậm rãi nói, đôi mắt xám nheo lại cân nhắc khi họ bước lên cầu thang. “Giờ là một người phụ nữ lý tưởng. Xinh đẹp, gợi cảm và trên tất cả là một quý bà.” Anh nghĩ tới Mira rồi giận dữ khi nói tiếp. “Một người vợ chung thủy. Nuôi dậy con nhẹ nhàng và –“
“Nhiều người chúng ta sẽ thấy biết ơn nếu quý cô ấy bớt chung thủy hơn một chút,” Sackville ngắt lời, cười khúc khích.
“Tôi sẽ không nghĩ là ngài sẽ có bất cứ lý do nào tìm kiếm bên ngoài lâu đài Sackville để vui vẻ.”
“Đúng, đúng thế,” Sackville thừa nhận, nụ cười ngày càng rộng. “Mira là tất cả những gì tôi ham muốn ở một người đàn bà.”
Khi họ đi lên lầu, Sackville không chú ý tới ánh mắt nhìn lâu đánh giá Alec giành cho ông. Lần đầu tiên Alec để ý tới cái bụng nhỏ và mái tóc đỏ hơi mỏng của người bạn già của mình. Sackville không ở trong thời kỳ đỉnh cao, và cũng không còn sở hữu sức sống của tuổi trẻ nữa. Không nghi ngờ gì ông hào phóng và nồng nhiệt với người tình của ông, nhưng ông thật sự có thể hài lòng khi có nàng trên giường sao? Dù Alec hơi kinh tởm với bước chuyển hướng trong suy nghĩ của mình, chàng vẫn không thể tiếp tục đặt ra những câu hỏi thầm lặng. Làn da của Sackville mềm và hơi nheo lại vì độ tuổi cuối trung niên của ông, cơ thể ông ta đã mất đi sự rắn chắc và sức mạnh từng có. Không phải Mira một người con gái 20 tuổi sẽ thích một người đàn ông tầm tuổi nàng sao? Không phải cô thích một người đàn ông tràn đầy nhựa sống và đam mê, một người đàn ông thông minh biết chiều lòng đàn bà sao?
Ngay lập tức một hình ảnh hiện lên trong đầu Alec, hình ảnh cơ thể thanh mảnh khỏa thân của nàng oằn lên dưới cơ thể chàng, môi nàng tìm kiếm môi chàng, đùi nàng tách ra trước bàn tay chàng, mông nàng cong lên với tới chàng. Tóc nàng, một mái tóc nâu đen dày, nhẹ nhàng phủ lên cơ thể chàng, giọng nói ngọt ngào của nàng vang lên trong tai chàng khi chàng đưa nàng tới khoái lạc hết lần này tới lần khác.
“Chết tiệt,” chàng thở hắt ra, tức giận với chính mình khi chàng phải tranh đấu để vượt qua hơi nóng đang tăng lên trong người chàng. Nàng đã cho chàng một lời nguyền, một lời nguyền chàng phải quyết tâm mới có thể chống lại. Nhưng cuộc đi săn còn kéo dài ba tuần nữa mà. Chàng có thể chịu đựng nổi ba tuần thèm muốn nàng, biết nàng đang ở gần, biết rằng chàng sẽ không thể có được nàng không?
“Cậu vừa nói gì à?” Sackville hỏi.
“Tôi… không, tôi không nói gì cả.” Họ đi đến phòng chàng, và Alec cố gượng cười với người bạn. “Ồ, cho tới bữa điểm tâm tối…”
“Tôi sẽ gặp cậu sau,” Sackville đáp lời, gương mặt bầu của ông sáng lên niềm vui hứng khởi. Khi Alec nhìn ra, Sackville bắt đầu bước theo cầu thang lên căn phòng trên cùng của tòa lâu đài. Để tới thăm Mira. “Tôi đã cố không đến muộn,” người đàn ông lớn tuổi tự tin nói, và nhảy mắt trước khi tiếp tục bước tới phòng Mira.
Alec đi vào trong phòng ngủ và ném mình vào chiếc giường có che màn, đôi tay chàng gối sau đầu khi chàng nhìn chằm chằm vào đồng hồ. Ở một mình với những suy nghĩ đang suy ngẫm, chàng đợi, phát ra hàng loạt những câu chửi thề nhỏ có ý nghĩ cứ 15 phút trôi qua. Cuối cùng một giờ cũng trôi qua, và rồi Alec nghe thấy tiếng bước chân của Sackville trên cầu thang của tòa tháp.
Một giờ, chàng bực bội nghĩ. Ông ta đã ở cùng nàng một giờ. Chàng tự hỏi giờ nàng trông thế nào. Có lẽ đang nằm cuộn mình trong chăn. Tóc nàng làn da hồng hào bị đánh dấu bởi những cái vuốt ve của một người đàn ông khác, mái tóc nào xõa xuống trên gối. Mắt nàng có phải đầy mãn nguyện không? Nàng đã muốn được ôm sau khi làʍ t̠ìиɦ, nàng muốn được vuốt ve và hôn hít phải không? Chàng nghĩ xem nàng cảm thấy thế nào sáng nay trong vòng tay chàng, run rẩy, ngại ngùng, tức giận. Chàng muốn ôm nàng lần nữa.
Cảm nhận được nhu cầu cần có bạn đồng hành, Mira ăn bữa tối ở dưới lầu tối đó, ở bàn ăn của nhừng người phục vụ cao cấp. Các thành viên quan trọng nhất của nhà Sackville ngồi ở bàn ăn đó, người quản gia làm chủ tọa bữa ăn. Dù bầu không khí có ấm hơn và thích hợp hơn so với bầu không khí ở ngoài phòng ăn chính, bữa tối ở bàn ăn của những người phục vụ cấp cao hội tụ tất cả những nguyên tắc và hàng loạt những cư xử phù hợp. Người đầu bếp, người hầu nhà bếp, người hầu phòng, và những người phục vụ nam ngồi theo cấp bậc, trong khi bà Daniel, người quản gia ngồi ở đầu bàn. Mira ngồi bên phải bà Daniel, mái tóc nâu của cô tò mò nhìn ra ngưỡng cửa khi âm thanh náo nhiệt hơn của tất cả mọi người trong phòng ăn của người hầu lan khắp phòng. Hầu hết khách của ngài Sackville đã mang tới người hầu của riêng họ, và không có người hầu nào của Sackville đặc biệt thích như một sự xâm chiếm.
“Một đống kẻ ngang ngược, chỉ là giúp đỡ cho cuộc viếng thăm,” Bà Daniel chỉ ra, đưa ánh mắt xanh lấp ánh tức giận nhìn lên trên. Gương mặt đầy đặn vui vẻ hồng lên nhờ sức khỏe tốt và tâm trạng tốt. “Tạ ơn Chúa, chúng ta không phải dùng chung bàn với họ.”
“Vâng, tôi rất zui,” Joshep, người giữ ngựa thô lỗ đáp lời. “Bộ lễ phục ngài Công tước Bedford mang … giống trung sĩ hải quân hơn nhiều mà các người chưa từng thấy, tôi dám ắc ấy.”
Tất cả họ đều cười khúc khích, cùng vui sướиɠ háo hức chia sẻ bữa ăn nóng hổi. Có thịt bò nướng, thịt gà, rau củ, bánh hấp hình tròn, và những lát bánh mì dày. Mira nâng ly rượu lên môi, thắc mắc nhìn qua ly khi một trong những người giữ ngựa quay đầu khó nhọc ho. Đó là Pauly, một người cao khoàng 35 tuổi, người này đã bị nhiễm lạnh khá lâu.
“Pauly, tôi không biết là anh vẫn bị ho,” Mira nói, đặt ly xuống và quan tâm nhìn anh ta. “Loại thảo dược chữa ho không có công hiệu gì sao?”
“Nó có hương vị ngon nhất mà tôi từng nếm qua.” Pauly đáp lời, dừng lại vì một cơn ho khác. “Thật vô ích khi lo lắng về tôi, cơn ho sẽ đi như khi nó tới thôi, và không sớm hơn được đâu.”
“Lẽ ra tôi phải khiến chúng có tác dụng mạnh hơn.” Mira nói, thở dài và nhìn anh thông cảm. “Thuốc đắng dã tật mà.”
“Tôi sẽ nhanh chóng lấy thuốc của cô trước bác sĩ Mira ạ,” Bà Daniel nói, và có những tiếng xì xào tán thành quanh bàn ăn. Không có ai trong số họ lại không thấy cách chữa bệnh của Mira có hiệu quả, họ tới chỗ cô bất cứ khi nào bị đau ốm. Cô nổi tiếng hơn cả bác sĩ địa phương, một lang băm nằng nằng xem việc dùng những liều thuốc lộn xộn và khiến bệnh nhân chảy máu như một phương thuốc chữa cho mọi bệnh từ bị ong đốt tới bị sốt. Lòng nhân từ của Mira và khả năng tự nhiên của cô giúp đỡ những người ấy trị bệnh là những lý do khiến họ dần chấp nhận cô vào cộng đồng nhỏ bé của họ. Thông thường người tình nhân của ông chủ chẳng nhận được gì ngoài sự khinh biệt của họ.
“Tôi sẽ làm giúp anh ít trà rau phong luân sau bữa tối Pauly ạ và nó sẽ giúp chữa khỏi ho chứ không phải bất cứ thứ gì khác.”
Anh ta gật đầu cám ơn, gương mặt đỏ lên khi cố gắng giữ cơn ho không quầy rầy cuộc nói chuyện thêm nữa.
“Cái rét của tháng Chín tới rồi,” Percy người hầu phòng của ông Sackville nói. Percy, một quý ông già cả với mái tóc bạc phía trên trán luôn luôn cư xử dịu dàng và tốt bụng với Mira một cách lạ thường. Cô biết rằng ông hiểu mối quan hệ giữa cô và Sackville, và dù ông không hoàn toàn tán thành nó, Percy vẫn kính trọng cô, sự kính trọng thường chỉ giành cho những quý bà danh giá nhất. “Mùa đông đang tiến dần tới chúng ta.”
“Một mùa đông nữa,” Bà Comfit buồn rầu nói. “Tôi khó có thể chịu nổi ý nghĩ ấy, không thể khi mùa xuân thì quá dài và mùa hè thì quá ngắn.”
“Mùa đông thứ ba của tôi ở đây,” Mira nói, đặt miếng bánh mỳ xuống. Ba mùa đông ở lâu đài Sackville. Một buổi sáng nào đó cô sẽ thức dậy và nhận ra rằng cô đã 25, hay 30 tuổi rồi. Những mùa tiếp theo sẽ trôi qua nhanh hơn những mùa đã qua có phải không? Mira nhìn quanh bàn thấy những gương mặt thân quen, thấy hoang mang vì cảm giác cô đơn đột nhiên chiếm lấy cô. Tại sao cô lại thấy không vui khi tất cả bọn họ dường như đều rất hài lòng với cuộc sống? Có lẽ mình nên kê cho mình vài đơn thuốc, cô buồn bã đùa cợt với chính mình. Với tất cả số dược thảo trong túi – cỏ confrey, rau mùi, hạt lanh, húng quế, và những thứ khác – cô không có thứ gì chữa cho căn bệnh không tên này đúng không?