Cảm giác được người đàn ông
đang
muốn cởi chiếc quần bò của mình ra,
cô
liền buông cổ
anh
ra, híp đôi mắt đen láy lại nhìn
anh.
"anh
tên là... Hoàng Phủ Diệu Dương?"
"Đúng vậy, đó là tên của tôi nhớ lấy!"
anh
nhìn chằm chằm vào
cô
nói.
"Hoàng Phủ Diệu Dương,
anh
cũng phải nhớ cho kỹ đây!" Lãnh Tiểu Dã
nhẹ
nâng khuôn mặt mình lên, giọng
nói
đầy kiêu ngạo, "Người hôm nay ngủ cùng
anh
chính là tôi!"
Sau đó,
cô
nâng mặt đến gần
anh, căn lên bờ môi
anh
một
cái.
Mười tám năm giữ mình, người đàn ông này lại dám chiếm tiện nghi của mình, làm thế nào để
khônglàm
anh
thất vọng đây?
Đôi môi bị cắn nát của
anh
lập tức chảy máu, quả là
không
được rắn chắc như ở gáy.
Mùi tanh của máu từ trong răng truyền ra, khiến Lãnh Tiểu Dã mở miệng cười
một
tiếng.
Trong chớp mắt, cái gáy mềm mại của
cô
đã
bị nắm lấy.
Người đàn ông này bá đạo mang theo mùi máu tanh, xông thẳng vào miệng
cô, cũng
không
biết là máu của
anh
hay là
cô.
Đó là
một
nụ hôn vừa cuồng dã vừa bá đạo, nhưng
cô
không
phản kháng, ngược lại càng hôn cuồng dã
anh
hơn.
đã
nói
là
cô
ngủ cùng
anh, tại sao có thể
anh
chiếm tiện nghi được?
Môi, lưỡi hai người dây dưa, quấn quýt nhau, nghĩ mọi cách để có thể hôn, cắn đối phương.
Mãi cho đến khi hai người
không
còn thở được, mới chịu buông tha.
Hoàng Phủ Diệu Dương thở hổn hển, cảm nhận được
sự
mãnh liệt của chính bản thân mình, cùng với
sựkhıêυ khí©h du͙© vọиɠ trong mỗi tấc mạch máu.
Trước đây, chưa từng có
một
cô
gái
nào có thể khiến
anh
điên cuồng đến như vậy, đây là lần đầu tiên.
Con người màu lam nặng nề nhìn chằm vào khuôn mặt
cô, rốt cuộc
anh
cũng mở miệng.
"Mau
nói
cho tôi biết, tên của em!"
Muốn ngủ cùng với
một
cô
gái, ít nhất cũng phải biết được tên của
cô.
Lãnh Tiểu Dã hổn hển
nói, "Ông nội
anh!"
anh
nhíu mày.
"Vật cưng
không
nghe lời
sẽ
bị trừng phạt."
anh
nói
được là làm được.
Cả người
cô
như bị xe rách.
Toàn thân cơ bắp Lãnh Tiểu Dã cứng đờ, hít vào
một
ngụm khí lạnh, tức giận mắng.
"Hoàng Phủ Diệu Dương, tôi muốn thiến
anh!"
Đáy mắt Hoàng Phủ Diệu Dương
hiện
lên
một
tia kinh ngạc,
anh
thật
không
ngờ,
cô
gái
ngang ngược này, lại còn là con
gái.
Nhìn
cô
nhíu mày, tim
anh
dường như cũng
đang
cau
một
cái, nhưng tròng lòng lại dâng lên
một
sự
vui mừng
không
rõ
ràng.
Lãnh Tiểu Dã vốn cho là
anh
sẽ
mạnh mẽ trả thù
cô.
Nhưng,
không
có!
Lần đàu tiên bị
một
cô
gái
uy hϊếp như vậy, nhưng Hoàng Phủ Diệu Dương cũng
không
hề tức giận, ngược lại động tác còn thêm nhu hòa, ôn nhu hôn lên khóe môi
cô.
"Mặc kệ em tên, em là ái,
nói
chung, từ giở trở
đi, người đàn ông duy nhât của em, chính là tôi - Hoàng Phủ Diệu Dương!"
Lãnh Tiểu Dã tráo trở, tức giận cắn lên bờ môi
anh.
Bị
cô
cắn rất đau, nhưng
anh
chỉ khẽ cười
một
tiến, vươn bàn tay qua để sau đầu
cô, mượn cơ hội hôn môi
cô.
Máu của
anh
chảy ra giữa môi và răng hai người,
trên
drap giường máu của
cô
cũng
đang
nở rộ thành
một
đóa hoa chói lóa.