Chương 52

Hoàng Phủ Diệu Dương thế mà có thể nhanh chóng đoán được bản thân



không

hề thiết lập mật mã?

"Chết tiệt!"

Nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương nâng súng bắn cá nhắm vào mình, Lãnh Tiểu Dã chửi

nhỏ

một

tiếng, đồng thời càng dùng sức đem trực thăng bay lên cao.

Chiếc trực thăng càng lên cao, khẩu súng trong tay Hoàng Phủ Diệu Dương cũng nâng lên từng chút.

Bá!

anh

bóp cò súng, chiếc móc kim loại lập tức phun ra,

một

vết mờ mờ xuất

hiện, bay về phía trực thăng.

Mũi thương nhọn hoắc bay sát vào thân máy bày, chỉ còn cách mấy cm, nhưng khong trúng đích.

Lúc này, chiếc móc

đã

đạt đến giớ hạn, mất xung lực, lập tức bị nguồn lực từ phía dưới mà rơi xuống.

Trong lúc đó, chiếc đổ câu lập tức móc vào chiếc cánh dưới.

Cảm nhận được chiếc trực thăng hơi chao đảo

một

chút, Lãnh Tiểu Dã

không

nhịn được mắng

một

câu thô tục.

Ổn định lại trực thăng,



nhanh chóng lại trực thăng về phía trước.

"Tiên sinh!"

Quản gia cùng bọn bảo vệ cùng lúc xông lên, chỉ thấy trong tay Hoàng Phủ Diệu Dương nắm chặt khẩu súng bắn cá kia,

đi

tới

trên

lan can.

Nhìn được ý đồ của

anh, mọi người trừng lớn mắt.

"Tiên sinh,

không

cần!"

Lão quản gia vội vã hô lên, nhưng,

không

ai có thể ngăn cản Hoàng Phủ Diệu Dương,chữ "muốn" của lão quản gia chưa kịp thốt ra, Hoàng Phủ Diệu Dương

đã

nhẹ

nhàng nhảy lên, nắm chặc chiếc khóa bắn cá, nhảy xuống khỏi lan can.

anh

không

hề rơi vào nước, mà theo chiếc trực thăng bay lên trong bầu trời đêm.

Nhìn cơ thể của

anh

trực thăng kéo lên từng chút, trong lòng quản gia cùng bọn bảo vệ như

đã

troi lên tới cổ họng.

"Mau... Chuyển tay lái, quay đầu lại... Mau lên! Những người còn lại nhanh chóng

đi

lấy thuyền cứu sinh, đuổi theo tiên sinh!"

Lão quản gia gấp đến nổi cả phong cách dịu dàng cùng lịch lãm đều mất hết rồi, chỉ còn lại

âm

thanh chói tai.

Hai vị bảo vệ vội vàng chạy đến bên mép thuyền, nhảy xuống thuyền cứu sinh, hợp sức lướt, đuổi theo Hoàng Phủ Diệu Dương.

Cùng lúc đó, chiếc du thuyền cũng bắt đầu quay đầu lại, thay đổi phương hướng đuổi theo chiếc trực thăng rời

đi.

Lãnh Tiểu Dã ngồi ở chỗ tay lái

trên

trực thăng, nhìn về phía sau, thấy chiếc du thuyền xa xa quay đầu lại,



nhẹ

nhàng bĩu môi.

Tốc độ của du thuyền cũng nhanh, nhưng

sự

linh hoạt của môt chiếc du thuyền lớn, xa hoa như vậy, so với trực thăng kém xa, làm sao có thể đuổi kịp co?

Xoay mặt nhìn hệ thống định vị GPS,



nhanh chóng tìm kiếm lục địa gần đây.

Rất nhanh,



đã

tìm được,

không

hề để ý đến đó là quốc gia nào,



nhanh chóng gõ bàn phím vài cái, lập tức xác định được địa điểm.

Chiếc trực thăng

nhẹ

bay lên.

Lãnh Tiểu dã nghi ngờ nhíu mày lại, thoáng điều chỉnh hướng

đi

của trực thăng, nhưng kết quả trực thăng lại lung lay

một

chút.

thật

không

bình thường!

Chẳng lẽ vừa rồi Hoàng Phủ Diệu Dương làm trực thăng hỏng rồi?

Trong lòng nghi hoặc, Lãnh Tiểu Dã nghiêng người nhìn ra cửa sổ, nhìn hết

một

vòng, nhưng

không

hề phát được bất kỳ

sự

khác thường nào.

Điều chỉnh trực thăng thành trạng thái tự động lái,



nhanh chóng đứng dậy,

đi

đến cửa, vươn tay đem mái tóc dài quấn vài vòng lêи đỉиɦ đầu,



nhẹ

nhàng mở cửa trực thăng ra.

Gió đêm lập tức thổi vào, vỗ lên mặt

cô,



nghiêng người nhìn về phía khoang cửa, chỉ thấy ở cánh dưới, bị

một

khẩu súng bắn cá mắc vào.

Trong lòng bỗng dâng lên

một

dự cảm bất thường,



xoay mạnh người về phía sau.

Cánh cửa đối diện

đã

bị mở ra, lúc quay lại, Hoàng Phủ Diệu Dương

đã

nhảy lên trực thăng, nhanh chóng vươn tay đóng cửa lại.

Người đàn ông đứng trước mặt, bộ mặt tức giận,

trên

người chỉ khoác

một

chiếc áo choàng tắm, mái tóc bị gió thổi như

một

ổ quạ, vết son

trên

mặt cũng lau

không

sạch

sẽ, nhìn qua như vết hôn của

mộtcô

gái.