Chương 5

Đôi mắt lóe sang,



đen đôi chan

trên

giường buông lỏng xuống đất.

Lãnh Tiểu Dã đè nén ý định muốn đạp bay

anh

xuống, nằm im

một

chỗ

không

nhúc nhích.

Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn qua nét mặt

cô, lần nữa quơ đao.

Rất nhanh,

anh

đã

đem sợi dây thừng trói tay chân



cắt bỏ, khép con dao trong tay lại,

anh

tùy tiện đặt ở bàn bên cạnh.

anh

cởi tây trang, lấy chiếc nơ

trên

cổ xuống, phủ nửa người

trên

cơ thể

cô, cùi đầu xuống, hôn vào đôi môi

cô.

Tầm mắt qua con dao

anh

tùy tiện đặt

trên

bàn, Lãnh Tiểu Dã mạnh mẽ dùng sức xoay người áp

anhdưới thân

cô.

"Đừng vội, còn chưa cởϊ qυầи áo đâu!"



cúi người xuống, dùng răng cắn nút áo

anh, mở ra từng cái

một.

trên

áo sơ mi có

một

mùi hương nhàn nhạt,

không

phải là nước hoa, mà là mùi đàn hương, khiến cho người khác cảm thấy rất dễ chịu.

một

bên



dùng tay đè vai

anh

xuống,

một

bên dùng răng mở từng nút áo.

Đôi bàn tay như nghệ sĩ dương cầm của Lãnh Tiểu Dã, theo cánh tay

anh

lặng lẽ rời

đi, vươn tới con dao ở bàn bên cạnh.

Đáng chết,

anh

cho rằng





một

con cừu non để

anh

làm thịt sao?

Dám có ý đồ với

cô, phải cho

anh

biết trêu chọc



chắc chắn phải trả giá.

Tay của người đàn ông

không

biết từ khi nào

đã

nằm

trên

hông

cô,

không

một

chút

nhẹ

vỗ về, ngược lại động tác của

anh

lại cực kỳ tùy ý, khiến cho môi lưỡi



đều khô ráo.

Dùng sức cắn đầu lưỡi mình, nhắc nhở bản thân mình phải tỉnh táo,



ngước mắt liếc nhìn con dao

trênbàn

một

cái.

Đầu ngón tay của



đã

vươn tới bàn bên cạnh, chỉ còn năm cm nữa là



có thể lấy được con dao đó.

Trong lòng



vô cùng vui vẻ, Lãnh Tiểu Dã duỗi thẳng cơ thể, cánh tay vươn thẳng về phía con dao.

Đầu ngón tay

đã

chạm được vào cán dao, nháy mắt, thân mình



đột nhiên

nhẹ

bẫng

đi, bị

anh

lật từ

trên

người xuống.

Dao

đã

đến tay, thế mà trong nháy mắt

đã

đi

khỏi tầm tay.

Tiếng cười

anh

lần nữa vang lên bên tai

cô.

"hiện

tại, tôi nên giúp em cởi đồ!"

"Xẹt"

một

tiếng, chiếc áo thun của



trực tiếp bị xe thành hai mảnh, thẩn thể Hoàng Phủ Diệu Dương nặng nề đè lên

cô, khiến Lãnh Tiểu Dã chút nữa

đã

nghẹt thở.

Đáng chết!

Lãnh Tiểu Dã vươn cánh tay phải đên gần con dao,

không

khách khi đâm thẳng vào gáy của người đàn ông.

Ở đó có động mạch, đột nhiên bị đâm như vậy nhất định

sẽ

khiến máu huyết

không

thể lưu thông được, sau đó vì đầu óc thiếu màu mà lâm vào tình trạng hôn mệ.

Nhưng

một

bàn tay

đã

nhanh bắt lấy cổ tay

cô,



vùng vẫy tay trái,

anh

lại như cũ bắt lấy.

Lực đạo

anh

rất lơn, chắc chắn

không

phải

một

người tầm thường,



căn bản

không

thể nào thoát khỏi, đành buông tha

không

phí sức phản kháng nữa.

Hoàng Phủ Diệu Dương cười

một

tiếng kéo cánh tay



lên, Lãnh Tiểu Dã ngẩng đầu nhíu mày, chống lại ánh mắt màu làm cùng nụ cười tà mị của

anh.

Tầm mắt hai người đối nhau, rốt cuộc Lãnh Tiểu Dã

đã

biết, người đàn ông này cố ý

không

cho



phản kháng lại mình.

hắn

biết



không

trốn thoát, như

một

con báo rình mồi, sau đó vồ vào bắt lấy

cô, đây chẳng qua là vì

anh

muốn hưởng thụ cảm giác trong quá trình chinh phục mà thôi.

Đôi môi ẩm nóng vừa chạm vào,

anh

lập tức vươn lưỡi liếʍ môi

cô.

Chỉ là

một

động tác vô cùng

nhẹ

nhàng, nhưng vì viên thuốc trong cơ thể



phát tán.

Lãnh Tiểu Dã

không

kìm chế được khẽ rên

một

tiếng,



gần như theo bản năng dâng lên ý muốn được thân mật cung

anh.

"anh

đi

chết

đi!"

Thu chân lại, co dùng hết khí lực trong cơ thể mình, hướng giữa hai chân

anh

đá vào.

Cho

anh

nửa đời sau chỉ được làm thái giám!

Nhưng, tưởng tượng vô cùng phong phú, còn

sự

thật

thì

phũ phàng.

Bởi vì viên thuốc

đang

phát tán, nên sưc lực, tốc độ... của



đã

yếu

đi

rất nhiều.

Người đàn ông này dường nhu

đã

sớm biết được



sử dụng chiêu này, nên nhanh chóng nhấc chân đè lên, đem dùi



chặn lại.

Thân thể hai người cứ như vậy mà dán vào nhau,



có thể cảm giác được



ràng

anh

đang

cởi chiếc áo sơ mi ra, khuôn ngực săn chắc dán chặc vào người

cô, dưới lớp da là cơ bắp mười phần cường tráng.

Người kia, dáng người cũng

không

tệ!

Chết tiệt, sao



lại có ý nghĩ như vậy?!

Lãnh Tiểu Dã

nhẹ

lắc đầu, đôi môi người

đang

ông

đang

tiến đến gần, đặt lên xương quai xanh của

cô.

không

phải là hôn, mà là cắn, như

một

người thợ săn

đang

thưởng thức con mồi của mình, ngang ngược mà cuồng dã, dường như muốn đem



xé nát ra ăn.



không

né tránh cũng

không

kháng cự, dùng lý trí cuối cùng còn sót lại tìm kiếm cơ hội thoát khoie.

anh

hơi nghiêng đầu, lập tức chiếc gáy xinh đẹp xuất hiên trước mặt

cô.

Dưới lớp da thịt, mạch đập

nhẹ

nhàng nhảy lên.

Đó chính là động mạch gáy.

Nhắm đúng vào nơi đó, Lãnh Tiểu Dã ngẩng đầu, dung sức cắn

thật

mạnh.

Con thỏ

một

khi tức giận còn cơ thể giẫm chết

một

con đại bàng cơ mà, huống chi



là Lãnh Tiểu Dã.

Dùng toàn lực cắn

một

cái, nhưng lại

không

thể làm

anh

bị thương được, loại thuốc này

thật

sự

quá lợi hại,



đã

dốc hết sức cắn như vậy, mà chỉ để lại

một

dấu răng ở gáy

anh.

"Xem ra em còn sốt ruột hơn cả tôi!"

Hoàng Phủ Diệu Dương dùng

âm

thanh tà mị đầy mê hoặc,

không

thiếu

sự

mờ ám trong lời

nói

của

anh.

Vật

nhỏ

này, tuy có chút non nớt, nhưng, cũng khá thú vị, còn có chút mê người.

Lúc đầu,

anh

chỉ xem đây là

một

trò chơi, nhưng bây giờ,

anh

không

thể tiếp tục chơi đùa được nữa.

anh

muốn

cô.

Đây là lần đầu tiên,

anh

lại có ham muốn chiếm giữ

một



gái

mãnh liệt đến như vạy.

Cách

một

lớp áo mỏng, Lãnh Tiểu Dã có thể



ràng cảm nhận được

sự

bất thường trong cơ thể

anh, cả người



bỗng chốc nòng bừng lên, như đột nhiên bị quảng vào lửa nóng.



không

còn sưc lực để kháng cự, dục vong trong cơ thể



đang

gào thét, cơ hồ muốn đem



đốt cháy thành tro tàn.