Chương 47

Xem ra, tất mọi thứ đều giống nhau, cuối cùng rồi cũng

sẽ

phục từng tiên sinh nhà, bất kể là

một

con ngựa mạnh mẽ, hay

một



gái

ngang tàng.

Xoay người rời

đi,

trên

mặt Lão quản gia còn mang theo ý cười.

Mặc kệ thế nào, dù sao cũng có

một



gái

có thể khiến

anh

động tâm, xem tình hình này, rất nhanh

sẽcó người thừa kế thôi.

Lãnh Tiểu Dã áp lỗ tai lên cửa, lắng nghe

một

chút, rồi lặng lẽ mở cửa ra, nhìn thấy lão quản gia

đã

đixa,



mới

nhẹ

nhàng khóa cửa lại.

một

lần nữa quay trở lại cạnh giường, cầm lọ thuốc

nhỏ

trên

tay,



tùy tiện mổ

một

chút thuốc từ bên trong ra, nghĩ

một

hồi lại chia thành hai nửa, sau đó liền nắm cằm

anh, lấy chiếc váy từ trong miệng

anh, đem

một

nửa viên thuốc màu lam bỏ vào miệng

anh.

Vỗ tay

một

cái,



đặt lọ thuốc

trên

bàn, Lãnh Tiểu Dã cười híp mắt mở miệng.

"Bá tước tiên sinh, hiên tại,

đã

đến lúc Lãnh Tiểu Dã tôi chơi đùa!"

Cầm lấy con dao trong mâm,



không

khách khí đem áo sơ mi cùng quần

anh

xé ra, nhìn

trên

người

anh

chỉ còn lại chiếc qυầи ɭóŧ màu đen,



khẽ nhíu mày.

"Nhìn thứ bẩn thỉu này

không

khéo

sẽ

khiến tôi bị đau mắt hột, nên tôi giữ lại cái này cho

anh

vậy."

Tùy tiện cầm lấy

một

mảnh vải bỏ vào miệng

anh,



xoay người

đi

vào phòng tắm,

một

lát sau,

côbưng ra hai chén nước lạnh.

Đem cái chén nâng lên mặt

anh,



chậm rãi nghiêng tay, nước trong chén lập tức đổ ra, rơi xuống mặt

anh.

Bị nước lạnh kí©h thí©ɧ, Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh chóng tỉnh lại.

Mở to mắt nhìn người ngối xếp bằng bên cạnh

anh, thấy khuôn mặt cười híp mắt của Lãnh Tiểu Dã,

anhvô cùng kinh ngạc.

cô... Vậy mà

không

hề trốn

đi?!

"Bá tước tiên sinh, hoan nghênh ngài

đã

tỉnh lại."

Lãnh Tiểu Dã dùng con dao ăn trong tay

nhẹ

vỗ vào mặt

anh, "hiện

tại,

anh

cảm thấy thế nào?"

Hoàng Phủ Diệu Dương theo bản năng giật tay, nhưng kết quả,

anh

không

thể cử động được,

anhnghiêng người, lập tức hiểu được, nha đầu kia khóa

anh

lại.

"Thả tôi ra..."

anh

giận dữ gầm lên, miệng bị chiếc áo sơ mi của mình che lại, khiến cho

âm

thanh có vẻ mơ hồ

khôngrõ.

Lãnh Tiểu Dã cố ý đem

một

bàn tay để bên lỗ tai, lại gần làm ra vẻ

đang

chờ lắng nghe, "anh

nói

cái, tôi

không

nghe

rõ?"

"Thả tôi ra!"

anh

nâng tay muốn bắt

cô, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng trốn sang bên cạnh, tay

anh

bị chiếc khóa giữ lại

trên

không

trung.

"Ha..." Lãnh Tiểu Dã cười khinh bỉ

một

tiếng, sau đó dùng dao ăn nhịp nhịp vào lòng bàn tay

anh, "Thế nào, sao

không

bắt lại, tới đây, bắt tôi

đi?!"

Hoàng Phủ Diệu Dương tức giận đến nỗi khuôn mặt đen lại, nhưng

không

thể làm gì được.

Tứ chi đều bị



buộc lại,

không

thể cử động được, hơn nữa... Thân thể

anh

có chút kỳ lạ, tim đập nhanh, hô hấp ồ ồ, phần bụng nóng bừng, chỗ nào đó bỗng nhiên bành trướng nhanh chóng.

Lãnh Tiểu Dã nhìn thấy "cái lều

nhỏ" từ

anh

chàng nào đó, lập tức cả khuôn mặt đều nóng bừng, vội thu hồi ánh mắt lại.

Thuốc này hiệu quả

thật, nhanh như vậy

đã

có tác dụng.

Đưa dao ăn qua, dừng trước ngực

anh,



lưu manh mở miệng, "Bá tước đại nhân, sao tim của ngài đập nhanh thế?"

Dùng đầu lưỡi đưa tới mảnh vải, dùng sức đẩy ra ngoài,

anh

tức giận rống lên, "Rột cuộc,



đã

làm gì tôi?"

Giọng

nói

của

anh

mặc dù

không



ràng, nhưng



có thể đoán được ý của

anh, nâng tay lắc lắc bình thuốc trước mặt

anh, cười xấu xa, "Nghe

nói, loại thuốc này rất tốt cho đàn ông, vì vậy tôi mới cho

anhuống vài viên!"