"Tôi cho em ăn, em nhất định phải ăn!"
Ánh mắt Hoàng Phủ Diệu Dương che giấu
sự
đắc ý,
anh
dùng ngón tay lau vụn nước trái cây còn vươn lại
trên
môi
cô.
Nhìn vẻ mặt của
anh, Lãnh Tiểu Dã
không
biết nên
nói
anh
là bá đạo, hay là ngây thơ nữa.
Chẳng qua đổ
một
ngụm nước trái cây vào miệng
cô, như vậy cũng đắc ý được?
cô
nâng tay muốn lau môi, "Nhàm chán!"
anh
lại cầm cái ly lên, đem ngụm thứ hai đổ vào miệng, chuẩ bị nắm lấy chiếc cằm của
cô.
Lần này
cô
đã
có đề phòng, làm sao có thể để
anh
đạt được mục đích,
cô
vươn tay hất tay
anh
ra.
Hoàng phủ Diệu Dương nhanh chóng bắt lấy cổ tay
cô, Lãnh Tiểu Dã xoay đầu né tránh, sau đó dừng lại.
Lúc
cô
ngừng lại,
anh
lập tức bắt được.
Thuận thế đè lên
trên
người
cô, môi của
anh
lần nữa hạ xuống môi
cô.
cô
cắn chặt răng,
không
cho
anh
cơ hội, tay trái lén lút sờ vào chiếc hoa tai.
Nhưng, vừa mới đυ.ng vào vành tai,
đã
bị tay
anh
bắt lấy.
Hai tay đều bị
anh
cầm, Lãnh Tiểu Dã liền mở miệng ra, Hoàng Phủ Diệu Dương đâu biết là
cô
cố ý, lập tức đem nước trái cây đổ vào miệng
cô, đầu lưỡi chạm vào lưỡi
cô, dường như, theo bản năng
anh
hôn
cô.
Lưỡi
cô
mềm mại, còn mang theo mùi nước trái cây chua ngọt, nụ hôn bỗng nhiên ngọt ngào hơn.
Người dưới thân
không
còn phản kháng nữa, thậm chí còn đáp lại
anh.
Hoàng Phủ Diệu Dương giật mình, sau đó lại điên cuồng hôn
cô, Lãnh Tiểu
đã
cũng hôn trả
anh.
Ngoại trừ đêm hôm đó bị tác dụng của thuốc,
thì
đây là lần đầu tiên
cô
hôn lại
anh, nụ hôn này đói với
anh
mà
nói, là
một
sự
kinh hỉ, nhưng cũng là
một
loại hấp dẫn khó cưỡng lại.
Hôn
cô, hô hấp
anh
ngày càng ồ ồ, bàn tay cầm lấy cổ tay
cô
cũng buông ra, dừng ở eo
cô, sau đó theo đường cong mê người trượt thẳng xuống hông, hơi dùng lực
một
chút,
anh
đem chiếc váy
cô
kéo lên.
Trong đầu Lãnh Tiểu Dã "ong"
một
tiếng, cảm nhận
rõ
ràng tim mình đập nhanh hơn, nhưng vẫn
khôngđẩy
anh
ra.
Thậm chí còn đưa tay qua, ôm lấy gáy
anh, trong miệng nửa
thật
nửa giả, r
ên ra
một
tiếng mê người.
Mọi chuyện, đều rất kỳ quái.
Vừa nãy
cô
còn giận
anh
như vậy, sao bây giờ lại phối hợp?!
Trong lòng Hoàng Phủ Diệu Dương có chút kinh ngạc, nhưng tình hinh trước mắt
thật
sự
đẹp đến mê người, chỉ sợ có thể là cạm bẫy, nhưng
anh
vẫn
không
khống chế được nhảy vào, tìm kiếm kết quả.
anh
hôn càng sâu, bàn tay cũng
không
khách sáo đặt lên nơi mềm mại của
cô.
Đầu ngón tay Lãnh Tiểu Dã run run chạm vào hoa tai,
một
chút nữa
đã
không
tới được.
Bình tĩnh, bình tĩnh,
một
chút nữa thôi...
cô
tự nhủ trong lòng, nắm lấy chiếc hoa tai, nhanh chóng đẩy chiếc cài ở dưới lên.
Cuối cùng, chiếc cài bung ra, chiếc hoa tai nho
nhỏ
đã
nằm yên trong tay
cô.
Ngực
cô
tê rần, nụ hôn của
anh
đã
từ từ hạ xuống, bàn tay to lớn
không
khách khí tiến vào làn váy
cô.
Động tác của người này cũng nhanh quá đó?!
Cúi mặt nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương phủ tren ngực mình, Lãnh Tiểu Dã nâng tay trái, cẩn thận đặt
trênngón tay
anh, vuốt ve từ tóc
anh
dần tuột xuống, nhắm ở cổ
anh,
cô
dùng sức đâm
một
cái.
trên
cổ,
một
cảm giác đau đớn bỗng truyền tói.
Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh chóng ngẩng mặt lên, chỉ thấy tiểu nha đầu lộ ra
một
nụ cười xinh.
"Tiên sinh,
anh
mắc bẫy tôi rồi!"
Vừa
nói,
cô
vừa ấn chiếc hoa tai
nhỏ, thiết bị bên trong tự động khởi động, đem thuốc nằm yên ổn từ bên trong chảy ra, tiến vào cơ thể
anh.
"Em..."
Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay bắt giữ tay
cô, nhìn chiếc hoa tai lóe sáng trong tay
cô, nháy mắt
anhdâng lên cỗ tức giận.
Tuy
không
biết bên trong là thuốc gì, nhưng
anh
cũng đại khác đoán được, đây hẳn là thuốc mê này nọ.
Sáng sớm hôm nay,
cô
vốn muốn lấy chiếc hoa tai này xuống ra tay với
anh, nhưng
anh
lại cho rằng lỗ tai
cô
không
thoải mái, chủ động giúp
cô
mát xa.
Trước mắt dần dần trở thành màu đen, Hoàng Phủ Diệu Dương cắn mạnh vào môi, thúc đẩy bản thân mình tỉnh táo.
Nắm
thật
chặc cố tay Lãnh Tiểu Dã, con ngươi màu lam của Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn chằm chằm vào
cô, nặng nề mở miệng.
"Tiếu Dã, em
không
thoát được tôi đâu..."
Sau đó, có thể
anh
rơi xuống, gục
trên
người
cô.