Chương 42

Lãnh Tiểu Dã nâng tay phải lên, vươn ngón tay trái, chạm vào chiếc xiềng xích

trên

cổ tay, "anh

đã

gặp qua người đàn ông nào, lúc

đi

cầu hôn, còn dùng xích khóa đối tượng cầu hôn lại chưa?"

Hoàng Phủ Diệu Dương đương nhiên chưa từng thấy, đây là lần đầu tiên

anh

làm chuyện như vậy, trước đến nay

anh

chưa bao giờ thấy người khác cầu hôn như thê nào.

Nhưng,

anh

cũng biết, làm như vậy là

không

được.

Nhìn cái xiềng xích màu vàng

trên

cổ tay

cô, Hoàng Phủ Diệu Dương bỏ cái hộp xuống, vươn tay đỡ lấy tay

cô.

không

đề phòng

cô,

anh

trực tiếp điền mật mã vào.

6 chữ số 9!

một

tiếng vang

nhỏ

vang lên, chiếc xích

trên

cổ tay



nhẹ

mở ra.

Mí mắt Lãnh Tiểu Dã hơi giật giật, hành động này

thật

ngoài dự đoán của

cô.

Vốn là muốn từ chối, nhưng lúc cổ tay được thả ra, lời đến miệng



lại nuốt vào,



cũng nghiêm túc nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương.

"anh

biết tôi muốn cái gì sao?"

"Cái gì?"

"Tự do!"

Hoàng Phủ Diệu Dương đem chiếc xích bỏ qua

một

bên, "Bây giờ em

đã

được tự do rồi."

"Tôi có thể

đi

khỏi cái giường này chứ?"

"Có thể."

"Có thể rời khỏi phòng chứ?"

"Có thể."

"Có thể để tôi rời khỏi chiếc du thuyền này, và

đi

đến những nơi mà tôi muốn chứ?"

anh

do dự

một

chút, "Có thể! Nhưng, điều kiện là, tôi lúc nào cũng phải được biết em

đang

ở đâu."

"Ha..." Lãnh Tiểu Dã cười to

một

tiếng, cười đến mức chảy cả nước mắt ra, "Hoàng Phủ Diệu Dương,

anh

cho là

anh

làm như vậy,

thì

gọi là tự do sao?"

"Vậy rốt cuộc, em muốn như thế nào?"

anh

nghiêm túc hỏi.

Lần trước

đã

khiến



bị thương

một

lần, lúc nhìn thấy



ngã xuống trước mặt

anh, lần đầu tiên trong đời,

anh

cảm nhận được cơn đau từ trong tim

anh.

anh

không

thích loại cảm giác này, cho nên muốn bình tĩnh

nói

chuyện với

cô, chỉ cần



không

rời bỏ

anh,

anh

có thể đáp ứng



bất kỳ chuyện gì.

Khuôn mặt Lãnh Tiểu Dã lạnh lùng, "Thả tôi

đi,

không

cần biết tôi

đi

đâu, nhưng

anh

nhất định

khôngđược tìm tôi. Nếu

anh

làm được, tôi có thể tha thứ cho

anh

những việc

anh

đã

làm với tôi."

Khách quan mà

nói, dù sao, Hoàng Phủ Diệu Dương cũng là người

đã

cứu

cô.

Nếu

anh

không

mua

cô,

không

chừng



đã

bị người đàn ong khác mua

đi, khi đó



hoàn toàn hôn mê

không

biết gì, hoàn toàn để mặc cho người khác muốn làm gì

thì

làm, có lẽ, chắc

sẽ

ghê tởm hay

anhnhiều lần.

"Trừ bỏ điều này, còn lại cái gì tôi cũng có thể đáp ứng."

"Vậy

không

cần

nói

chuyện nữa." Lãnh Tiểu Dã kéo chiếc xích bên giường qua, "cạch"

một

tiếng,



tự đem tay mình khóa lại lần nữa, "Tôi từ chối!"

Đồng tử Hoàng Phủ Diệu Dương hơi rút lại, con người màu lam cũng bắt đầu ảm đạm.

Trong ngực

anh

vô cùng khó chịu, dường như muốn gϊếŧ chết người.