Chương 40

Thử qua

một

chuỗi số, xiềng xích

trên

tay Lãnh Tiểu Dã vẫn chưa mở ra,

một

chút dấu hiệu cũng

khôngcó.

không,

không

đúng!

Hoàng Phủ Diệu Dương biến thai như vậy, chắc chắn

sẽ

không

phải là những con số bình thường.

Nếu





anh,



dùng số gì nhỉ?

Phức tạp nhất?

không, trái lại vừa khéo,



biết dùng mật mã đơn giản nhất.

Cái gọi là, mật mã đơn giản nhất chính là mật mã có khả năng an toàn cao nhât, bởi ví rất ít ai nghĩ tới nó,

thì

chắc chắn

sẽ

có người dùng mật mã đơn giản như vậy.

Dưới chăn, Lãnh Tiểu Dã tiếp tục nhập

một

dãy chữ số.

9, 9, 9, 9, 9, 9!

Lúc



nhấn đến số 9 cuối cùng, chiếc xiềng xích

trên

tay

cô, vang lên

một

tiếng

nhỏ, mở ra.

Cảm giác xiềng xích

trên

tay

đã

bị tháo ra, Lãnh Tiểu Dã hưng phấn cười thầm hai tiếng.

Hoàng Phủ Diệu Dương ơi Hoàng Phủ Diệu Dương, chắc

anh

không

thể tưởng tượng, mật mã do

anhnghĩ ra lại bị tôi giải được chứ?

Đương nhiên,



đang

thầm cười trong lòng, nhưng lại cố ý uốn éo eo, giả vờ xoay người, lấy chăn chặn tiếng vang lại.

Đúng lúc này, cửa phòng vang lên

một

tiếng động

nhỏ, Hoàng Phủ Diệu Dương

đi

đến.

Lão quản gia cúi đầu mở miệng, "Tiên sinh!"

Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn Lãnh Tiểu Dã ngủ yên

trên

giường,

anh

nhẹ

nhàng giơ tay lên, lão quản gia lập tức im lặng.

Lãnh Tiểu Dã núp ở phí dưới chăn, suy nghĩ, định đem xiềng xích khóa lại

một

lần nữa.

đi

đến cạnh giường, Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay qua, cẩn thận cầm bàn tay bị thương của



đặt ra ngoài, đắp chăn lại cho

cô.

Nhìn khuôn mặt

đang

ngủ yên ổn của

cô,

anh

đưa bàn tay muốn chạm vào mặt

cô, nhưng lại rụt trở về.

một

lần nữa lão quản gia đến trước mặt,

anh

lấy

một

đồ vật từ trong túi ra, "Trước khi



ấy tỉnh dậy, tôi muốn tất cả những người có mặt trong danh sách đều phải đến đầy đủ."

"Được, thưa tiên sinh." Lão quản gian tiếp nhận danh sách rồi nhanh chóng bước ra ngoài.

Lãnh Tiểu Dã nghiêng tai lắng nghe, nhưng chỉ nghe được

âm

thanh

nhỏ

vang lên từ cánh cửa, sau đó là tiếng bước chân

đang

tới gần

cô, tiếp đó phần giường bên cạnh hơi lún xuống

một

chút, dường như có người

đang

ngồi xuống.

Rồi,

một

tiếng

nhẹ

thở dài vang lên - đó là

âm

thanh của Hoàng Phủ Diệu Dương.

Tên hỗn đản này, sao vẫn chưa chịu

đi?

Lãnh Tiểu Dã tự hỏi trong lòng có nên hành động hay

không, nhưng lỗ tai lại nghe được tiếng trực thăng khởi động

đi.

Mô tô thuyền

đã

bị Hoàng Phủ Diệu Dương phá hủy, trực thăng chính là phương tiện duy nhất,



phát

hiện

ra

một

điều, chiếc trực thăng

không

có ở đây, nên dù có mở khóa được

thì

cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Sau

một

hồi suy xét,



quyết định án binh bât động.

đã

thất bại

một

lần,



không

thể thất bại lần nữa,



nhất định phải chuẩn bị cẩn thận, chờ trực thăng trở về,



lại hành động.

Bây giờ mới giữa trữa, còn rất lâu mới đến tối,

không

bằng nghỉ ngơi, dưỡng sức

một

lát.

Người đàn ông bên cạnh

không

có dấu hiệu rời

đi, người này muốn ngồi cạnh



đến khi nào chứ? Quả nhiên bệnh của

anh

không

hề

nhẹ!

Thầm oán trong lòng, Lãnh Tiểu Dã thấy

anh

không

muốn làm gì

cô, lập tức buông lỏng, tiến vào mộng đẹp.

Thời gian chậm rãi trôi qua, đến khi Lãnh Tiểu Dã tỉnh lại, ngoài cửa sổ hoàng hôn

đã

bắt đầu buông xuống.

Mở to mắt, nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương

đang

ngồi bên cạnh

cô, con ngươi màu lam nhìn chằm chằm vào

cô.

Vị tiên sinh này, chẳng lẽ

anh

ngồi đây từ trưa đến tận bây giờ, còn nhìn chằm chằm

một



gái

mấy giờ liền,

anh

không

phải thích



chứ?

Lãnh Tiểu Dã nghĩ đến khả năng này,

trên

người liền nổi

một

lớp da gà.

"Tôi

đã

chuẩn bị cho em vài thứ." Hoàng Phủ Diệu Dương vươn tay đỡ



ngồi dậy, ấn xuống cái nút, "Mang đồ vào."

Cánh cửa bị đẩy ra, lão quản gia từ ngoài

đi

vào, hai người con

gái

ăn mặc đẹp

đã

một

trước

một

sau

đitới, trong tay cầm hai món đồ khác nhau đặt lên chăn

cô.

Lãnh Tiểu Dã nghi ngờ chuyển mắt, nhìn 2 cái hòm nhàn nhạt mùi thơm gỗ kia, "Cái gì vậy?"

Hoàng Phủ Diệu Dương cười nhạt nhún vai

một

cái, "Mở ra nhìn xem

không

phải biết trong đó là gì sao?"

Còn cố làm ra vẻ huyền bí!

Lãnh Tiểu Dã mặc dù vô cùng hiếu kỳ, nhưng lại

không

động vào.

Hoàng Phủ Diệu Dương giơ ngón tay lên, mở nắp hộp ra, rốt cuộc,



vẫn

không

khống chế được lòng hiếu kỳ, đưa mắt nhìn.

Dù sao, người nào mà chẳng có lòng hiếu kỳ,



cũng muốn biết bên trong có cái gì.

Vòng cổ kim cương Tử Sắc loé sáng, chuỗi ngọc trai rực rỡ màu lam cùng

một

chút đen huyền...

Nhưng vô luận đó là cái gì,

thì

đều là vật có giá trị xa xỉ.

Lãnh Tiểu Dã chỉ nhìn lướt qua, rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

"Làm phiền

anh

đem

đi

giùm, đừng để gần tôi!"