Chương 26

Tiểu nha đầu trong ngực cảm thấy

không

thoải mái, uốn éo người,

anh

giật mình

một

cái, cuối cùng thả lỏng ra.

Lãnh Tiểu Dã lại giật giật, như

một

động vật

nhỏ

đem hai tay đặt lên ngực

anh, tìm

một

tư thế thoải mái nhất, sau đó

không

nhúc nhích, ngủ tiếp.

Như thế, quả thực rất giống

một

đứa bé sơ sinh.

Nhìn Lãnh Tiểu Dã như vậy, Hoàng Phủ Diệu Dương cảm thây trong lòng vô cùng mềm mại.

Chú ý tới bàn tay bị thường

đang

đặt lên ngực

anh, Hoàng Phủ Diệu Dương cẩn thận vươn tay ra, đem bàn tay



ra khỏi chăn,

nhẹ

nhàng cầm trong tay.

Thế này,

anh

mới chịu nhắm mắt

đi

ngủ.

...

...

Sáng hôm sau, Lãnh Tiểu Dã thức dậy từ rất sớm.

Thực ra,



cảm thấy đói nên mới tỉnh dậy.

Mở to mắt, vật đầu tiên



nhìn thấy là

một

cơ bắp sáng bóng, sau đó là xương cổ của

một

người đàn ông, nhìn lên

một

chút, có biến thành tro



cũng nhận ra đó là khuôn mặt của Hoàng Phủ Diệu Dương.

Con mắt màu lam

không

bị bịt mắt che phủ lại lộ ra bên ngoài, lông mi nhàn nhạt rũ xuống trong nắng sớm, làm xuất

hiện

một

màu vàng tươi đẹp.

Con mắt còn lại vẫn như cũ ở dưới bịt mắt,

không

nhìn thấy được ánh nắng mặt trời.

Tuy



thừa thừa nhận

không

đồng ý, mà lại

không

phải

không

thừa nhận, gương mặt này, so với các vị thần Hy Lạp trong tranh,

thì

không

hề kém chút nào.

thật

sự

đáng tiếc cho vẻ đẹp này!

Nghĩ vậy, tầm mắt Lãnh Tiểu Dã dừng lại

trên

bịt mắt Hoàng Phủ Diệu Dương.

Người này sao lúc nào cũng che

một

mắt lại như vậy?

Đương nhiên, lòng hiếu kỳ của



cũng

không

kéo dài lâu,



một

lần nữa quay lại trọng tầm, nhìn lướt qua bốn phía.

Tay trái của



bị

anh

cầm lấy, đặt trong lòng, tay phải bị thương

thì

được

anh

nâng ở bên ngoài.

Xem ra,

anh

sợ lúc ngủ



sẽ

chạm vào vết thương.

Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng vứt bỏ phán đoán này.

không

có khả năng,

anh

nào tốt tới như vậy, nhất định là sợ



trốn thoát, gây bất lợi cho

anh.

Tay trái



nằm

trên

ngực

anh, hơn nữa lại bị cầm lấy như vậy, rất khó động đậy.

Lãnh Tiểu Dã cẩn thận để

anh

nắm bàn tay,



vươn tay tay phải nắm lấy viên ruby

trên

tai phải,

nhẹnhàng chuyển động chiếc đinh đằng sau.

Sợ đánh thức ma vương nguy hiểm dậy, động tác Lãnh Tiểu Dã vô cùng cẩn thận.

Ục ục!

Lúc nhìn thấy chiếc hoa tai được



lấy xuống, bụng



không

tự chủ được vang lên.

Sớm

không

kêu, trễ

không

kêu, lại kêu đúng lúc này.

Lãnh Tiểu Dã

âm

thầm trách móc mình, lặp tưc nhắm mắt lại, ngón tay cọ cọ lỗ tai, che dấu động tác của mình.

Đối diện, Hoàng Phủ Diệu Dương chậm rãi mở mắt.

Nhìn Lãnh Tiểu Dã nhắm mắt nằm trong long, chú ý tới động tác ở tay của

cô,

anh

hơi nhíu mày.

Cần thận bắt lấy cổ tay

cô,

nhẹ

nhàng di chuyển, sau đó giơ tay lên, rơi

trên

lỗ tai

cô.

Trong lòng Lãnh Tiểu Dã lập tức khẩn trường, chẳng lẽ,

anh

đã

phát

hiện

ra bí mật của

cô?!

Việc Lãnh Tiểu Dã lo lắng cuối cùng lại

không

xảy ra, ngón tay Hoàng Phủ Diệu Dương

không

động vào chiếc hoa tai của

cô, mà là

nhẹ

nhàng đỡ lấy vành tai

cô, dùng ngón tay khẽ xoa bóp.

Lãnh Tiểu Dã nhắm mắt, cảm nhận động tác dịu dàng của

anh, trong long

không

hiểu chuyện gì

đangxảy ra.

anh

đang

cù lét



sao?!

Nhắm mắt như vậy, các xúc giác mơ hồ mẫn cảm hơn, cảm nhận được

anh

dịu dàng đυ.ng vào, mặt

côkhông

tự chủ được bắt đầu nóng lên.

Hoàng Phủ Diệu Dương

nhẹ

xoa bóp vành tai

cô,

không

tự chủ đưa khuôn mặt tới gaanfcoo.

Bộ dáng ngủ của nha đầu này,

thật

sự

rất biết dụ hoặc người khác,

anh

không

kìm lòng được muốn hôn

cô.

anh

dần tới gần, hơi thỏ

anh

đều phả vào mặt

cô.