Thực ra đêm nay
anh
không
muốn chạm vào
cô, lúc giúp
cô
tắm, bộ dạng
cô
rất mê người... Giống như bây giờ vậy, khiến
anh
không
thể nhịn được.
Vốn là muốn trêu chọc
cô
một
chút, nhưng
không
ngờ tới lại tự mình đốt lưa, Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh chóng thu ngón tay lại, kéo chiếc chăn mỏng qua đắp ngang thân thể
cô.
Cơ thể
cô
còn chút nơn nớt,
anh
không
thể phóng túng quá mức.
Lãnh Tiểu Dã vụиɠ ŧяộʍ thở
nhẹ
ra, nếu tiếp tục nữa,
cô
sẽ
không
nhịn nổi nữa mất.
Leo xuống giường,
anh
một
lần nữa cầm lấy cổ tay
cô, nhập mật mã
trên
khóa mở ra, đem qυầи ɭóŧ tơ tằm chuẩn bị ra đưa mặc vào chân
cô.
Sau đó, thêm
một
cái khác.
Lãnh Tiểu Dã
không
động đậy, để mặc
anh
muốn làm gì
thì
làm.
Ánh mắt nhanh chóng quan sát bốn phia,
trên
đầu tủ
không
có bất cứ cái gì.
Hoặc,
cô
có thể tặng cho
anh
một
chiếc xích, đeo lên cổ.
Trong lòng, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng suy tính những trường hợp có thể xảy ra, cũng
không
tùy tiện ra tay.
Người đàn ông bất kể là tâm trí hay tài năng, đều tài hoa hơn người.
Lần trước, bởi vì xem
nhẹ
anh
mà
cô
không
thể trốn thoát được.
Cho nên, lần này
cô
nhất định lên kế hoạch
thật
cẩn thận mới được.
Lúc này, Hoàng Phủ Diệu Dương co chân
cô
lên, rồi giúp
cô
cẩn thận mặc quần áo vào.
Căn bản,
anh
đề phòng
cô
sẽ
đá
anh, nhưng thầm nghĩ,
cô
chịu phối hợp như vậy cũng
thật
thần kỳ.
Lúc
anh
đem qυầи ɭóŧ kéo lên,
cô
còn chủ động tự nâng eo
nhỏ
của mình dậy.
Hai người phối hợp ăn ý với nhau, trong chốc lát
đã
mặc được qυầи ɭóŧ.
Hoàng Phủ Diệu Dương giúp
cô
đắp chăn lại, đứng dậy
đi
lên đầu giường, cới bỏ xiềng xích
trên
cổ tay
cô, tiện tay đem băng gạc
trên
cổ tay
cô
tháo ra.
Tháo khóa xong, Hoàng Phủ Diệu Dương tùy tiện mở ngăn kéo trong tủ ra, ném vào đó.
Kế tiếp,
anh
lại
đi
tới chuỗi xích ở cuối giường.
Chuỗi xích đó,
một
đầu nằm ở cổ tay phải
cô.
Dưới tấm chăn, Lãnh Tiểu Dã chậm rãi lui người lại, chuẩn bị công kich, tay phải nắm lấy sợi dây thừng kia.
cô
đã
chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi
anh
cởi xong,
cô
sẽ
bắt đầu nhào qua, quần lấy cổ
anh, khiến
anhchoáng váng, rồi muốn làm gì
thì
làm.
Hoàng Phủ Diệu Dương
đang
nhập mật mã, ánh mắt Lãnh Tiểu Dã nhìn lung tung, nhưng thực ra
côđang
nhìn chằm chằm vào tay
anh.
Cạch!
một
âm
thanh
nhỏ
vang lên, chiếc khóa
nhỏ
màu vàng liên kết với sợi dây,
nhẹ
nhàng văng ra.
Lãnh Tiểu Dã
không
hề động đậy, bây giờ
không
phải lúc.
Ngón tay chậm rãi nắm chặt lại, Lãnh Tiểu Dã lười biếng đưa tay trái đến trước mặt
anh.
Chờ lúc
anh
giúp
cô
tháo bỏ,
cô
sẽ
ra tay.
Lông mày Hoàng Phủ Diệu Dương
nhẹ
nâng lên phí trước, Lãnh Tiểu Dã sợ
anh
nhìn ra kế hoạch của
cô, liền tức giận mở miệng.
"Mở ra
đi, còn chờ cái gì nữa?!"
Cạch!
một
âm
thanh
nhỏ
lại vang lên.
không
phải
anh
tháo bỏ xiềng xích cho
cô, mà đem
một
đầu khác tự khó tay mình lại.
Nhìn chiếc vòng tay nạm kim cương giống mình ở cổ tay trái
anh, Lãnh Tiểu Dã cong thân mình như
một
cây cung, liền ngồi xuống, mắng
anh, "Hoàng Phủ Diệu Dương,
anh
có phải đàn ông,
nói
mà
khôngbiết giữ lời?!"
Nhìn vào ánh mắt
anh, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng thu tay lại, đem tấm chăn che cảnh xuân lại,
một
đôi con ngươi lần nữa tức giận nhìn
anh.
"anh
đã
nói, chỉ cần tôi để cho
anh
băng bó vêt thương,
anh
liền thả tôi ra mà!"
"Đúng vậy!"" Hoàng Phủ Diệu Dương nâng mền qua, nằm cạnh
cô, "Tôi
đã
tháo ra cho em rồi."
Lãnh Tiểu Dã ngón tay lập tức nắm chặt dây thừng.
anh...
anh
dám cùng
cô
chơi chữ!