Chương 10

Ngay lúc mọi người bắt thương tiếc cho Lãnh Tiểu Dã, Hoàng Phủ Diệu Dương lại nở

một

nụ cười, chậm rãi bước đến bên cạnh

cô.

Thú vị,



quả là



gái

rất thú vị!

thật

không

uổng công

anh

đã

tìm



ròng rã ba tháng trời, nhưng tiểu nha đầu này, lại là

một

sủng vật khó thuần phục.

Xem ra, ít nhất ở

trên

biển

một

tuần,

anh

sẽ

không

ghét bỏ

cô.

Hoàng Phủ Diệu Dương

đi

tới, ngồi đối diện với Lãnh Tiểu Dã.

"Bữa sáng."

Hai vị quản gia cùng trợ lý cúi đầu hành lễ, rồi bước ra cửa.

một

lát sau, vị đầu bếp đem thức ăn lên, đem bữa sáng đến trước mặt hai người bọn họ.

Lãnh Tiểu Dã

không

khách sao cầm dao nĩa lên, bắt đầu ăn.

Vừa ăn, Lãnh Tiểu Dã vừa nhìn vào chiếc dao ăn trong tay.

Loại dao này tương đối nặng

một

chút, khi thiến phải nhanh tay

một

chút, cũng có thể

sẽ

tương đối đau.

Bất quá, rất hợp ý

cô.



vừa ăn vừa con dao, Hoàng Phủ Diệu Dương lại vừa ăn vừa nhìn chằm vào

cô.

"Em mấy tuổi rồi?"



gái

này, tướng mạo nhìn như

một

đứa trẻ, nhưng

sự

thông minh của



đã

bán đứng tuổi tác của

cô.

Lãnh Tiểu Dã ngẩng mặt lên,

không

đáp hỏi lại, "anh

bao nhiêu tuổi?"

Hoàng Phủ Diệu Dương chợt giật mình, chưa từng có người nào hỏi qua tuổi của

anh.

anh

suy nghĩ

một

hồi, rồi đáp.

"23 tuổi."

Lãnh Tiểu Dã gật đầu, "Đáng tiếc."

Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày, "Đáng tiếc?"

Lãnh Tiểu Dã bỗng cười rộ lên

một

trận, sau đó nhìn

anh

nháy mắt, "Rất nhanh

anh

sẽ

biết được."

Thân thể khỏe manh, thân phận cao quý, nhưng trẻ tuổi như vậy lại làm thái giám, chẳng phải rất tiếc sao?

Hoàng Phủ Diệu Dương cũng cười rộ lên.



gái

này càng ngày càng thú vị.

Theo kinh nghiệm của

anh, gặp tình huống như vậy, chắc chắn

sẽ

có ba loại phụ nữ.

Loại thứ nhất, khóc lóc nỉ non, là loại

anh

ghét nhât, nếu vậy,

anh

trực tiếp quẳng



xuống biển làm mồi cho cả.

Loại thứ hai là điên cuồng trả thù,

không

biết tự lượng sức mình dám lấy trứng chọi

đã, nhưng cũng

không

thú vị chút nào, bất quá,

anh

sẽ

làm cho họ sống trong vô vọng qua hai ngày.

Loại thứ ba, cố gắng thuần phục

anh, chủ động lấy lòng, như

đang

huấn luyện ngựa, rất nhàn chám, cũng chỉ khiến cho

anh

cảm thấy chán ghét thôi.

hắn

luôn

không

biết



sẽ

thuộc loại nào.

Nhưng

hiện

tại, loại nào



cũng đều

không

phải.

Đem ly sữa đưa đến miệng uống

một

hơi, Lãnh Tiểu Dã vươn đầu lưỡi ra, liếʍ những giọt sữa còn sót lại

trên

môi.

Sau đó



dùng chiếc khăn tay

nhẹ

gảy móc tay ra, rồi dùng hai ngón tay đưa đến trước mặt

anh.

"Này, tặng cho

anh!"



cười híp mắt đặt chiếc móng tay

trên

khắn trải bàn trước mặt

anh.

Hoàng Phủ Diệu Dươn cúi đầu, nhìn chiếc móng tay

nhỏ

đặt tren khăn trải bàn trắng xanh kia.

"Ý của em là, em là của tôi sao?"

thật

không

biết vị này mắc bệnh tự kỷ có nặng lắm

không?!

Lãnh Tiểu Dã đưa ngón tay ra thưởng thức móng tay của mình.

"Tôi chỉ muốn

nói, biểu

hiện

tối qua của

anh

rất kém. Nụ hôn vụng về, kỹ thuật

không

tốt, người đàn ông như như

anh

giống như chiếc móng tay này,

không

có ý nghĩa gì đối với tôi cả."