Người ta nói tình yêu tuổi 17 là tình yêu đẹp nhất, vì không có sự xa lạ bỡ ngỡ như lớp 10, không có sự hối hả vội vàng như lớp 12 và cũng không có sự suy tính sâu xa như sau này.Mà việc học cũng chính là như vậy.
Có thể nói, chương trình học lớp 11 là nhẹ nhất trong ba năm cấp 3.
Trường Nhất Đại có tổng cộng bốn mươi lớp thuộc ban tự nhiên, trong bốn mươi lớp này lại có ba lớp chuyên danh giá.
Mà lớp của Giang Tinh Từ, chính là lớp chọn trong ba lớp chuyên giữa bốn mươi lớp tự nhiên ấy.
Trong lớp đều là các trụ cột quốc gia tương lai, ban giám hiệu vô cùng kì vọng vào bọn họ, ngày ngày ngóng trông họ làm vẻ vang ngôi trường này. Vì vậy, dù chương trình học có nhẹ hay không thì đối với Giang Tinh Từ cô cũng chỉ vùi đầu trong thư viện trường, vô cùng thờ ơ với sự thong dong nhẹ nhàng của người khác.
"Haizzz" Kỷ Tiểu Niên vừa thở dài vừa làm động tác vươn vai.
Sau khi ném quyển sách đề ôn thi Hóa đi, sắc mặt của Kỷ Tiểu Niên cuối cùng cũng dịu lại không ít.
Bỗng nhiên một trận ầm ĩ chốn hành lang vang, có một số bạn học trong thư viện ló đầu ra xem.
"Có chuyện gì mà ồn vậy?"
"Nghe nói là trường chúng ta hôm nay có trận đá bóng hữu nghị với trường thể thao Giang Minh."
"Móa, trường Giang Minh!! Trường chúng ta toàn là thư sinh đọc sách đá sao nổi với đám trâu bò đó."
"Hahaha."
"Tinh ca, chúng ta cũng đi xem đi." Kỷ Tiểu Niên quay qua nói với Giang Tinh Từ.
Giang Tinh Từ liếc nhìn quyển sách đề ôn thi Hóa bị ném vào một góc phía bên bàn Kỷ Tiểu Niên hỏi:" Cậu làm xong đề rồi sao?"
Kỷ Tiểu Niên nghe xong tinh thần liền suy sụp ôm đầu:" Cậu đừng nhắc tới nó nữa, mình sắp chết rồi."
Giang Tinh Từ cười cười, bỏ điện thoại vào balô:" Vậy đi thôi." Dù sao cô cũng không muốn đọc nữa.
Vì để học sinh trong trường có thể kết hợp việc học tập và việc rèn luyện thể lực, nên ban giám hiệu cho xây dựng không ít các Nhà thi đấu trong trường cho học sinh, mà nhà thi đấu bóng đá còn được đầu tư luôn hẳn một sân bóng đá to phía sau trường, nhìn chẳng khác nào sân bóng đá chuyên nghiệp.
Khi hai người tìm được chỗ ngồi trong Nhà thi đấu thì hai đội bóng đã bắt đầu thi đấu.
Trên sân bóng, cầu thủ hai đội áo trắng và áo xanh đều dốc sức thi đấu.
Chẳng trách náo nhiệt như vậy, nhìn xem nam sinh ở đây có người nào là không cao từ 1m8 trở lên, khán giả nữ cổ vũ dường như có xu hướng nghiêng về một bên, tất cả đều ở đây diễn màn la hét chói tai.
Bốn phía khán đài đông nghẹt người, cờ bay phấp phơi, băng rôn tung lượn đều là mấy hàng chữ kiểu như "XXX cố lên", "Nhiệt liệt ủng hộ XXX", "Vì XXX hãy cố lên", hoặc là "XX, XX em yêu anh, giống như mèo yêu chuột!" "Chúng ta kết hôn đi XXX."
Bởi vì khoảng cách khá xa, Giang Tinh Từ cũng không có thấy rõ mặt các cầu thủ như thế nào. Chẳng qua chỉ thấy có một nam sinh cao lớn mặc áo xanh số 7 vô cùng nổi bật trong đám đông, đang chạy trên sân bóng, động tác anh ta linh hoạt, dẫn bóng, chuyền bóng, đá bóng mỗi một động tác đều làm rất đẹp, trông rất hoa mỹ.
Sau khi trận bóng chấm dứt, mọi người từ trên khán đài nhộn nhịp đi xuống, Kỷ Tiểu Niên chờ đến khi tất cả mọi người gần đi hết, mới kéo Giang Tinh Từ từ cánh cửa cầu thang đi xuống, ngay tại khúc quẹo cầu thang hai người chạm mặt cầu thủ mặc áo xanh số 7 khi nãy, một người lên lầu, hai người xuống lầu, ba người nhìn đối phương một cái, sau đó liền sượt qua nhau.
Giang Tinh Từ không biết tại sao lúc ấy liền nhận ra anh là cầu thủ mặc áo xanh số 7, rõ ràng anh đã thay đồng phục chơi bóng, trên người là một áo sơ mi đen kết hợp với quần âu cùng màu, mái tóc cắt rất ngắn vẫn còn vài giọt nước nhỏ xuống, những giọt nước dọc theo làn màu lúa mạch lưu lại, rơi trên áo sơ mi, khóe miệng anh chỉ hơi nhếch lên, gương mặt góc cạnh lạnh nhạt không có chút gì là niềm vui chiến thắng.
Giang Tinh Từ quay đầu lại nhìn bóng lưng của anh, sau đó theo Kỷ Tiểu Niên tiếp tục đi xuống.
Sau này, trong những năm tháng lưu lạc nơi xứ người, Giang Tinh Từ từng vô số lần phác hoạ khuôn mặt của anh, lông mày kiếm có chút sắc bén, lông mi dài hơi cong cong, đôi mắt sâu thẳm hai màu đen trắng rõ rệt, có nốt ruồi lệ bên khóe mắt, sống mũi cao thẳng, đôi môi son mỏng, còn có khóe miệng hơi nhếch lên, quả thật khiến cho người ta như đắm chìm trong ngọn gió xuân.
Khi Giang Tinh Từ về tới nhà, thì trong nhà đang có khách. Giang gia trước giờ chưa bao giờ thiếu bà con tới thăm viếng, nhưng chính là không chuyện gì thú vị, vì tất cả cuộc đàm thoại giữa họ đều không vượt quá một câu về các cuộc yến tiệc trong xã hội thượng lưu.
Giang Tinh Từ thay giày, chào hỏi vài câu, thì lấy cớ trở về phòng.
"Tiểu Từ đã lớn như vậy rồi sao? Nhưng sao càng lớn thì nhìn không giống Tiêu Kiếm với em nhỉ, chị thấy ba đứa nhóc kia cũng không giống cô bé chút nào." Cô ba Giang Chi Châu nhìn Giang Tinh Từ đi lên lầu quay sang nhìn Trương Thục Lan nói.
"Không phải đứa nhỏ nào cũng giống cha mẹ anh chị em mà chị." Trương Thục Lan cười mềm mại nói.
Quả thật Giang Tinh Từ lớn lên rất xinh đẹp, nhưng tổng thể mà nói so với Giang Tiêu Kiếm và Trương Thục Lan hay so với ba người anh em thì hoàn toàn không có nét tương đồng nào với cả nhà.
Nhất là quá khác so với Trương Thục Lan, nếu bà ấy mềm mại nhẹ nhàng như các mỹ nhân cổ phong thì nét Giang Tinh Từ rõ ràng là sắc sảo.
Giang Chi Châu cũng không nói gì chỉ "Ừm" một tiếng.