Biên Thùy Nam buông tay Trương Thục Lan ra, cô đứng đó nhìn người phụ nữ đang ngồi trên sàn khóc kia thật lâu, ánh mắt mông lung, trái tim hoảng hốt. Khi cô đẩy cửa bước ra ngoài cũng là lúc cô đưa ra quyết định cho mình. Biên Thùy Nam bước ra ngoài hành lang, cô chống tay trên lan cang nhìn Giang Đoan Tư đang ngồi dưới sảnh phòng khách, bên cạnh Giang Tinh Nhuyễn, trên cổ tay trái của cô ta đang bị băng băng trắng lại, có lẽ chuyện cô ta cắt cổ tay tự tử là thật, nhưng nó cũng không liên quan gì đến cô.
Giang Đoan Từ đang nói chuyện cùng Giang Tiêu Kiếm, lúc này bỗng nhiên ngước mắt lên nhìn cô, cô ta nhếch khóe môi cười đến quỷ dị. Cảnh tưởng này quả thật rất giống ngày hôm đó của 10 năm trước. Bàn tay đang vịn lan cang của Biên Thùy Nam có chút run rẩy, cô nắm chặt tay, nhìn thẳng vào mắt cô ta.
Nợ họ một mối ân tình nuôi dưỡng 17 năm sao? Nếu có nợ thật thì cô sẽ trả, chứ không phải lấy anh ra trả. Biên Thùy Nam hít sâu một hơi, đi xuống. "Tinh Từ, chị nói chuyện với mẹ xong rồi, chị có muốn ăn tối trước luôn không, hay là qua dọn đồ về xong chúng ta sẽ về ăn." Giang Đoan Từ đứng dậy nhìn cô, mỉm cười ngọt ngào nói. Biên Thùy Nam liếc mắt nhìn cô ta:" Tôi nhớ mình là con một, không có em gái." Một câu này nói ra, theo đúng như cô đã đoán, sắc mặt mọi người trong nhà đều trở nên khó coi, Giang Tinh Từ lập tức đỏ mắt, uất ức nhìn cô:" Chị!"
Biên Thùy Nam không để ý tới cô ta nữa, cô bước tới, gật đầu với Giang Tiêu Kiếm:" Nếu Giang tổng không có gì muốn nói với tôi, thì tôi về trước."
Sắc mặt Giang Tiêu Kiếm thay đổi từ trắng sang xanh, cuối cùng ông đỏ mặt vì tức giận:" Vì sao mày không chia tay thằng kia hả? Nhường cho Đoan Từ không được sao? Mẹ mày hại gia đình tao thành ra thế này, mày còn muốn hại tiếp gia đình của tao sao? Mày với mẹ mày đều giống như nhau, đều sống để hại nhà tao." "Cha, cha đừng tức giận." Giang Đoan Từ sắc mặt xanh mét, nắm lấy tay Giang Tiêu Kiếm nước mắt chảy ra nghẹn ngào. "Hừ, cha à, đừng vì loại ham trai này mà tức giận nữa, cái loại phụ nữ ai cũng có thể leo lên, như cô ta sinh ra chính là để hại gia đình chúng ta mà. Hèn chi không phải con gái nhà này, nên từ nhỏ tới lớn con chẳng thích nỗi cô ta." Giang Tinh An lúc này đứng dậy, khinh thường liếc nhìn Biên Thùy Nam một vòng từ trên xuống dưới, hèn chi lúc ở trên máy bay hôm nọ anh ta cứ thấy cô quen mặt, hóa ra là em gái "hụt" của anh ta, tính tình thật khó ưa. Biên Thùy Nam bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, cô đây có được tính là đang bị cả nhà họ cùng nhau công kích không. Cái vở kịch này cũng thật là đặc sắc, cô có nên vỗ tay cổ vũ không cho họ một chút không.
Trương Thục Lan lúc này từ trên lầu chạy xuống, đầy hoảng hốt:" Tinh Từ.... " Biên Thùy Nam thật sự chịu hết nỗi cái vở kịch máu chó này rồi, cô cười lạnh:" Nếu không còn gì nữa, thì tôi đi trước đây." Cũng không quản họ có đồng ý hay không, cô đã đẩy cửa đi ra ngoài.
Mùa xuân thành phố Y chưa bao giờ thiếu mưa, bên ngoài trời mưa xối xả như muốn trúc xuống, cũng tựa như 10 năm trước, nếu có khác là lúc này Chiết Huyền Nam đang che ô đứng dựa người vào cửa xe Hummer nhìn cô cười. Lần này cô sẽ không còn là cô của 17 tuổi khóc chạy dưới trời mưa nữa, vì cô còn có anh đón.
Chúng ta lại một lần nữa gặp nhau, một lần nữa bắt đầu một đoạn đường tình yêu mới. Biên Thùy Nam nhìn anh nhoẻo miệng cười.