Biên Thùy Nam thực chất không phải là Biên Thùy Nam.Trước năm cô mười bảy tuổi cô là Giang Tinh Từ- đại tiểu thư cô Giang gia, trên cô có hai người anh trai đang làm việc ở nước ngoài, dưới cô còn có đứa một đứa em trai đang học lớp chín.
Nhưng, năm mười bảy tuổi của cô đã thay đổi hết thảy tất cả.
Mà thay đổi này, phải bắt đầu kể từ ngày cô gặp anh....
Trong một con hẻm nhỏ hẹp, Giang Tinh Từ nhìn con đường tối đen như mực trước mặt, gương mặt trắng nõn có chút cau tỏ vẻ không muốn, tay kéo lấy tay Hứa Dư Triệt nói: "Hứa Dư Triệt, tôi cảm thấy con đường này không an toàn, chúng ta vẫn cứ đi đường cũ vẫn tốt hơn."
Hứa Dư Triệt nghe cô nói xong, liền nói ngay: "Em không biết đấy thôi, đây là con đường nhanh nhất để về nhà, đi đường kia thì rất lâu mới về được tới nhà. Nếu em sợ thì cứ nắm chặt lấy tay anh, chỉ cần em không buông tay ra, anh cũng sẽ không gỡ tay em ra."
"Hứa Dư Triệt...."
Lời cô còn chưa nói hết, phía trước đã xuất hiện một nhóm người, trong tay họ còn cầm mấy thanh gậy sắt to, mặt mày cũng trong rất hung hãn hổ báo, vừa giơ gậy chỉ về hướng cô và Hứa Dư Triệt đang đứng vừa hét tên Hứa Dư Triệt.
" Hứa Dư Triệt."
Hứa Dư Triệt vừa nhìn thấy đám người kia chạy tới, thì cả thân người anh ta run rẩy tới lợi hại, anh ta mạnh mẽ gỡ tay Giang Tinh Từ đang nắm lấy tay mình ra, chưa đầy ba giây đã quay đầu vắt chân lên cổ bỏ của chạy lấy người, để lại Giang Tinh Từ còn đang không hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn đám du côn kia đang chạy nhanh tới.
" Tức thật đại ca, lại để thằng kia bỏ chạy nữa rồi."
Một tên mập trong đám người đó vì đuổi theo không kịp mà tức giận quăng mạnh gậy sắt xuống đường, làm gậy sắt bật nảy lên vài cái trên mặt đường, tạo ra tiếng vang vô cùng rõ ràng trong con hẻm tối.
"Nhưng ơ, chẳng phải còn có cô bạn gái nhỏ của hắn ở đây sao?"
Lúc này, mọi người mới bắt đầu đánh ánh mắt chú ý về phía Giang Tinh Từ đang đứng.
Giang Tinh Từ nhìn bọn họ đang nhìn mình chằm chằm, hơi lui về phía sau một bước, thầm nghĩ xem, mình có nên bỏ chạy hay không.
Nhưng vừa nghĩ xong, tự cô liền gạch bỏ chủ ý ngu ngốc này, luận về số lượng thì bọn họ nhiều hơn cô không chỉ một cái đầu, nói về thể lực cô chắc chắn không bằng được một người trong số bọn họ nữa là, nếu đã xác định sẽ chạy không thoát thì tốt nhất cô cũng không cần phải tốn thể lực làm chuyện vô nghĩa chi cho mệt thân.
Chiết Huyền Nam lúc này đang đứng ở phía sau, lấy từ trong túi quần ra một gói thuốc, rút một điếu cắn trong miệng, lại "cạch" "cạch" hai tiếng, mở ra, đóng lại chiếc bật lửa.
Anh đứng đó để mặc bản thân chìm vào trong bóng tối, cứ rít từng hơi khói thuốc, trông rất hờ hững lật qua lật lại chiếc bật lửa nhỏ trên tay, rồi đút lại vào trong túi quần.
"Mày mau gọi cho thằng bạn trai của mày đi."
Tên mập lúc này đang mắt to trừng mắt nhỏ nhìn Giang Tinh Từ, hung hăng bảo cô gọi Hứa Dư Triệt ra.
Giang Tinh Từ có chút khó chịu, từ trong balô lấy ra điện thoại gọi vào số Hứa Dư Triệt. Nhưng điện thoại vừa đổ chuông liền bị đầu kia ngắt kết nối, lúc đầu còn kêu lên hai tiếng, sau cùng chỉ còn tiếng nói máy móc của tổng đài.
Không liên lạc được.
Giang Tinh Từ từ nhỏ cho tới lớn chưa bao giờ gặp qua việc này, cô nắm chặt điện thoại trong tay, mắt hơi cay cay, trong mắt cũng bắt đầu xuất hiện một tầng hơi nước mỏng.
Cô biết Hứa Dư Triệt vốn nhát gan, sợ chết, làm việc thì theo chủ nghĩa đàn ông. Nhưng cô không ngờ, có ngày anh ta lại có thể bỏ cô lại với bọn du côn, dù sao trên danh nghĩa anh ta cũng là đang theo đuổi cô, vậy mà còn chưa theo đuổi được đã bắt đầu bỏ rơi cô rồi đấy.
Đúng vậy, cô đây chính là tức giận.
"Được rồi, đừng khóc." Chiết Huyền Nam lúc này mới mở miệng lên tiếng, anh hơi nhíu mày nhìn cô:" Tốt nhất là nên quên loại đàn ông đó đi."
Giang Tinh Từ không nói gì, chỉ nắm chặt điện thoại.
"Đại ca, giờ chúng ta làm sao?" Tên mập nhìn Chiết Huyền Nam hỏi.
Chiết Huyền Nam quăng đầu thuốc lá đã cháy hết trên miệng xuống, liếc nhìn tên mập, không trở lời hắn ta mà ngược lại hỏi:" Làm sao? Chẳng lẽ mày định đánh một đứa con gái để trả thù thằng đó? Mày có muốn làm, thì tao cũng sợ nhục vì mang danh đánh con gái."
Nói xong, anh liền quay đầu bước hướng ra hẻm nhỏ, nói hai chữ:" Về thôi."
Đi được một vài bước, Chiết Huyền Nam hơi ngừng lại, quay đầu nhìn Giang Tinh Từ đang đứng như chôn chân tại chỗ kia:" Cô không định về à? Cứ đứng im tại chỗ, thì thằng đó cũng không quay lại nhặt xác cho cô đâu."
Giang Tinh Từ hơi ngẩng mặt lên nhìn anh, từ gốc độ của cô vốn chẳng thể nào nhìn thấy anh trông như thế nào, cô chỉ biết rằng anh rất cao, ít nhất cũng phải là cao hơn Hứa Dư Triệt nửa cái đầu.
Khi Giang Tinh Từ về tới nhà đã là 8h tối, hôm nay cả nhà cô qua Anh để thăm hai anh của cô, nên không có ai ở nhà, chỉ có dì giúp việc ở nhà, thấy cô về trễ liền lo lắng hỏi:" Tinh Từ hôm nay con về trễ vậy, không sao chứ?"
"Con không sao."
Giang Tinh Từ mệt mỏi tới mức chẳng còn sức để nói, sau khi nói hai ba câu ứng phó qua loa với dì giúp việc, cô liền trở về phòng.
Khi cô mặc áo choàng tấm bước ra từ nhà vệ sinh thì liền nghe thấy âm báo tin nhắn tới.
Giang Tinh Từ lấy điện thoại mở ra nhìn một cái, là tin nhắn của Hứa Dư Triệt gửi tới.
Nhìn dòng chữ "Anh xin lỗi, không để ý điện thoại hết pin, xảy ra chuyện gì à?" cô cười lạnh một tiếng, tắt điện thoại không trả lời anh ta.