Chương 10

Hai người đi hết một con đường thì nhìn thấy trường Nhất Đại trước mặt.Đôi mắt đen láy sâu thẳm của Chiết Huyền Nam nhìn cô chăm chú, một lúc sau, anh rút tay ra khỏi túi, đồng thời lấy ra một chiếc điện thoại, giơ lên trước mặt cô, nhẹ nói: "Cho tôi số điện thoại của em."Giang Tinh Từ không động, chỉ đưa mắt nhìn chiếc điện thoại màu đen ấy một hồi.Chiết Huyền Nam cũng đứng im, gương mặt có chút ý cười, vẫn là một dáng vẻ thản nhiên ấy.

Giang Tinh Từ im lặng mím môi, một lúc sau thất bại đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại của anh, thân máy trong khí lạnh lạnh của đầu xuân rất mát lạnh dễ chịu. Cô gõ một dãy số lên đó, đưa lại cho anh.

Chiết Huyền Nam nhướng mày, hết nhìn điện thoại lại nhìn cô, như cười như không cất tiếng đùa:

"Em sẽ không cho tôi số điện thoại giả đấy chứ?"

Giang Tinh Từ lắc đầu, giọng nói vô cùng bình tĩnh chân thành:

"Tôi không thích lừa người khác."

Chiết Huyền Năm gật đầu. Ừm, học thần Nhất Đại chỉ trốn học chứ không lừa người.

Lúc này, kim đồng hồ đã chỉ qua con số mười hai, cô nhìn mặc đồng hồ rồi buông cổ áo khoác xuống, ngoảnh đầu hơi ngập ngừng chào tạm biệt anh.

Chiết Huyền Nam gật đầu, đừng phía sau chắm chú dõi theo cô, đến tận khi cô đi vào cổng trường rồi biến mất hoàn toàn, anh mới cúi đầu đi theo hướng ngược lại, bàn tay hờ hững nghịch điện thoại.

Đột nhiên, anh dừng bước, mở màn hình lưu lại số điện thoại cô vừa nhập.

Sau đó ghi chú : Tiểu Học ThầnGiang Tinh Từ về đến lớp thì cũng đã gần đến giờ lên lớp buổi chiều, trong lớp lúc này khá đầy đủ, nhưng chẳng ai để ý lắm đến sự vắng mặt của cô buổi sáng, dù sao học thần cũng đâu phải là người bình thường có thể hiểu được.

Nhưng chỉ trừ một người,Kỷ Tiểu Niên ngồi phía sau cô lúc này chồm người lên hỏi:

"Buổi sáng cậu đi đâu vậy?"

Buổi sáng, sau khi cô ấy đứng hết tiết Hóa thì đi vệ sinh một chút, lúc về lớp đã chẳng thấy Giang Tinh Từ đâu, làm cô ấy cứ có cảm giác nghẹn nghẹn từ sáng đến giờ.

"Mình đến thư viện."

Giang Tinh Từ lật sách bài tập Hóa ra giải đề.

"Ồ, thật sao."

Kỷ Tiểu Niên có chút không tin.

Tất nhiên là không phải thật rồi.Giang Tinh Từ ngồi phía trước nói dối mặt không đỏ tim không gấp, đoan đoan chính chính làm bài.

Giang Tinh Từ so với các bạn cùng tuổi đi học sớm hơn hai năm, từ ba tuổi cô đã vào nhà trẻ, tính cách cô vốn kiệm lời ít nói, tuy trong lớp đa số các nữ sinh đều thuộc hội con nhà giàu, nhưng so với một vị học thần như cô thì vấn đề thảo luận không giống nhau cho lắm, cho nên thường ngày cùng bạn bè cũng không có nhiều đề tài để nói.

Chỉ có Kỷ Tiểu Niên chính là ngoại lệ, từ nhà trẻ tới bây giờ cả hai đều học chung, nếu Giang Tinh Từ là ít nói thì Kỷ Tiểu Niên chính là nói nhiều, xem như có thể bù trừ cho nhau.

Thế là Giang Tinh Từ không biết từ lúc nào cô cứ mơ mơ màng màng mà trở thành thành viên trong danh sách bạn bè tốt của Kỷ Tiểu Niên. Tất nhiên "tốt" ở đây là cho cô ấy mượn bài tập để chép bài.Tiết học buổi chiều chỉ học có hai môn, Sinh và Lý.

Rất nhanh đã đến giờ tan học, Giang Tinh Từ dọn dẹp lại balô của mình, lúc cô muốn mặc áo khoác thì nghe trên bục giảng có tiếng micro gọi tên mình, cô hơi ngẩng đầu lên nhìn.

Vì trường mới đánh trống tan học, nên học sinh trong lớp còn khá nhiều, thấy có chuyện ai nấy cũng đều hiếu kỳ ở lại xem trò vui.Giang Tinh Từ hơi cau mày.

Hứa Dư Triệt tay cầm bó hoa dại, tay cầm micro đi về phía cô, lúc đi ngang qua một cái bàn học anh ta tùy tiện để micro lên bàn.

"Tinh Từ, làm bạn gái anh nha!"

Lời vừa nói xong cả lớp đều nhốn nháo cả lên, có người cười ha ha, có người gốp vui hô " đồng ý đi", cũng có người giơ điện thoại ra quay lại....

Giang Tinh Từ lạnh lùng nhìn anh ta, sau đó nhìn xuống bó hoa.

Đúng là trò tỏ tình trước đám đông năm nào cũng thịnh hành, nhưng có thành công hay không còn phải phụ thuộc vào người được tỏ tình đó như thế nào.

Mà Giang Tinh Từ chính là không có hứng thú.

"Xin lỗi, tôi không thích cậu."

Nói xong cũng không đợi anh ta kịp phản ứng gì, cô đã vô cùng mau lẹ đi qua một lối đi khác bên bàn bên cạnh, đi ra ngoài.

Hứa Dư Triết siết chặt bó hoa nhìn mấy bạn học trong lớp đang nhìn mình đầy trêu chọc cười cợt, liền quăng xuống đất rồi đạp lên hai cái, tức giận chạy đuổi theo cô.

" Giang Tinh Từ ý em là gì hả?"" Ý tại mặt chữ."

Giang Tinh Từ không ngừng bước chân, đi thẳng về phía trước.

"Tôi có gì không tốt chứ, em quen tôi không được sao? Có cần nhất thiết phải làm nhục tôi trước mặt bao nhiêu bạn bè trong lớp như vậy không hả?"

Lúc này Giang Tinh Từ hơi ngừng lại, nhìn thẳng vào anh ta nói:

"Tôi nghĩ khi anh muốn tỏ tình trước đám đông, anh phải nghĩ tới chuyện tôi không đồng ý rồi chứ? Tôi không có tình cảm gì với anh đó chính là sự thật."

Hứa Dư Triệt nghe cô nói càng thêm giận dữ, gân xanh trên trán không ngừng giật giật, anh tay nắm lấy tay cô siết lại thật chặt, hằn lên tay cô một vòng đỏ:

"Em! Có phải em khinh thường vì tôi nghèo hay không? Tôi nghèo thì sao chứ, chẳng lẽ vì tôi nghèo nên em không yêu tôi."

Anh ta không hiểu mình có gì không tốt, anh ta trong lớp cũng được xem như là người thành tích tốt tướng mạo cũng không tệ, cái duy nhất không bằng người ta là gia thế không tốt.

Nhưng như vậy thì sao chứ, gia thế không tốt muốn quen cô bạn gái nhà giàu là sai sao?

Anh ta muốn đi đường tắt không được sao?Giang Tinh Từ bị đau cố giựt tay ra khỏi tay anh:

" Buông tay!"" Tôi không buông, hôm nay em phải nói rõ ràng cho tôi."" Vậy tôi nói cho anh biết, anh biết mình nghèo thì nên cố gắng học tập đi, đừng suốt ngày nghĩ tới yêu đương nữa."

"Cô... "

Hứa Dư Triệt giơ tay lên, không biết từ lúc nào cả hai đã lôi kéo đi ra khỏi cổng trường, lúc này mọi người xung quanh nghe thấy tiếng hai người cãi nhau thì quanh nhau nhìn, tạo thành một vòng nhỏ nhòm ngó chỉ trỏ, nhưng khi thấy anh ta giơ tay lên thì không ai đứng ra ngăn cản.

Ngay lúc bạt tai sắp rơi xuống mặt cô, bỗng nhiên có một người xuất hiện, anh nắm lấy tay Hứa Dư Triệt hất mạnh anh ta ra, đồng thời ôm lấy eo Giang Tinh Từ kéo cô về phía người mình.Hứa Dư Triệt bị hất mạnh tay có chút loạn choạng lùi về phía sau mấy bước chân, không thể tin trừng lấy người vừa mới xen vào chuyện của anh ta.

Chiết Huyền Nam lạnh lùng nhìn anh ta, anh hơi nhếch khóe môi tạo thành một nụ cười mỉa mai:

" Mày muốn đánh ai hả?"

Hứa Dư Triệt nhìn thấy anh như nhớ ra cái gì đó, thân hình anh ta run rẩy đến lợi hại, lắp bắp nói:

" Dạ, dạ em không có đánh ai hết.... anh Nam, anh.... anh.... "

"Anh quen anh ta sao?"

Giang Tinh Từ hỏi Chiết Huyền Nam.Chiết Huyền Nam mỉm cười vén lại tóc cho cô, không trả lời câu hỏi của cô, mà cúi người xuống ghé sát bên tai cô thì thầm.

"Được rồi, đừng khóc."

"Tốt nhất là nên quên loại đàn ông đó đi."

"Làm sao? Chẳng lẽ mày định đánh 1 đứa con gái để trả thù thằng đó? Mày có muốn làm, thì tao cũng sợ nhục vì mang danh đánh con gái."

Giang Tinh Từ không thể tin trợn tròn mắt lên nhìn anh.

"Anh đã sớm biết tôi."

Giang Tinh Từ không hiểu sao có chút nghiến răng nhìn anh.Chiết Huyền Nam nhún vai, vẻ mặt vô tội:

"Học thần Nhất Đại có ai mà không biết đâu chứ."

" Anh... "

Giang Tinh Từ muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy nhiều người đang nhìn mình thì im lặng, hung hăng xô anh ra, phá vòng vây người xem, đi nhanh ra ngoài, biến mất.

Chiết Huyền Nam hơi híp mắt nhìn theo bóng cô, sao đó anh cười như không cười, ôm lấy vai Hứa Dư Triệt:

" Chúng ta đi tâm sự một chút nào."

nửa kéo nửa lôi người đi khỏi.

Mà cái loại "tâm sự" chính là từ đó về sau Hứa Dư Triệt như biến mất hoàn toàn trước mặt cô.