Buổi tiệc mừng thọ kết thúc theo một cách cực kỳ mất mặt.
Ngoại trừ Giang Thế Phong và cậu cả Giang Hằng vẫn còn tiễn khách, toàn bộ gia đình nhà họ Giang đều rời khỏi trước.
Giang Kỳ Ngộ không hề chịu thiệt chút nào, cô tặng một chiếc chiến xa cơ giới, rồi thản nhiên “thu hoạch” nửa chai Mao Đài còn sót lại trên bàn.
Khi cô đang ôm khư khư chai rượu quý như vàng, đứng dưới lầu chờ tài xế đến, thì đột nhiên nghe một giọng nói âm trầm sau lưng:
“Mục đích thật sự của cô là gì?”
"!!!"
Câu nói đột ngột ấy khiến cô giật nảy mình, suýt nữa làm rơi chai rượu.
Giang Kỳ Ngộ quay đầu, không hề ngạc nhiên khi đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Lục Hành.
Cô đảo tròn mắt, không đáp mà hỏi ngược lại:
"Anh là ai, anh đến Trái Đất để làm gì?"
"Cô..."
Lục Hành bị cô làm nghẹn họng, nhưng vẫn nhìn cô đầy lạnh lùng:
“Giang Kỳ Ngộ, dù cô có làm gì đi nữa cũng không thể thu hút sự chú ý của tôi đâu. Dù cô có kế hoạch gì, tôi khuyên cô đừng nhắm vào tôi nữa.”
“...”
Nghe xong câu nói "não thiếu nơron" đó, Giang Kỳ Ngộ chẳng biết trả lời sao, chỉ nhíu mày, chán chường nói:
“Nếu có điều kiện, thì nên đi tìm thầy thuốc Đông y mà điều trị. Tây y tôi e là bó tay rồi.”
“Hừ!”
Lục Hành không giận mà còn cười, tiến lên một bước nhằm tạo sức ép bằng chiều cao của mình, giọng điệu không che giấu được ý đe dọa:
“Trước đây cô còn dùng hôn ước để ép tôi. Giờ chú Giang đã tuyên bố trước mặt mọi người là cô bị đuổi khỏi nhà. Hôm nay cô dám đối xử với Miên Miên như vậy, dù tôi không ra tay, cô nghĩ ba người anh họ của cô sẽ để yên cho cô sao?”
"Thế à?"
Cô bước lùi lại một bước để tránh mùi nước hoa nồng nặc của Lục Hành, nhưng khí thế vẫn không hề giảm:
"Họ tính thuê người ám sát tôi à?"
“Cô nghĩ hôm nay nổi bật một chút là sẽ không ai trị nổi cô sao?”
Lục Hành lắc đầu khi thấy cô vẫn thản nhiên:
“Giang Hằng có mối quan hệ rộng trong làng giải trí, lại thêm sức ảnh hưởng của nhà họ Giang ở thành phố A. Chỉ cần anh ta ra lệnh, cô nghĩ mình còn vai diễn để đóng nữa sao?”
Nghe đến đây, mặt Giang Kỳ Ngộ khựng lại trong chốc lát.
Thấy thế, Lục Hành đinh ninh rằng cô đã hiểu ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, định đe dọa cô giao nộp bản ghi âm. Nhưng ngay sau đó, cô nhíu mày, nhìn anh ta với vẻ kỳ lạ:
“Sao anh biết tôi không định tiếp tục đóng phim?”
Giang Kỳ Ngộ vốn là người vừa không có nhiều ưu điểm, lại đầy khuyết điểm.
Cô hát thì trật nhịp, nhảy thì loạn, đóng phim lại hay phá lên cười.
Kiếp trước, cô không có tiền để đi làm quần chúng trong đoàn phim. Khi nằm giả chết cùng đám xác, chỉ có mình cô cười đến mức vai rung lên, trông chẳng khác nào một con zombie sắp biến đổi.
Vì vậy, ngay từ đầu cô đã không có ý định nghiêm túc theo đuổi nghiệp diễn.
Cô chẳng có tham vọng sự nghiệp gì nhiều. Trong làng giải trí, cô có thể trụ được bao lâu thì trụ, không thì… té luôn.
Phương châm sống của Giang Kỳ Ngộ được gói gọn trong ba câu:
“Dù sao cũng không chết được.”
“Chết rồi thì đỡ.”
“Không sống được thì đừng sống.”
Ngày trước cô nợ 800 tệ vẫn dám đập bàn trước mặt sếp lớn, bây giờ thì cô lại sợ nhà Giang chơi xấu chắc?
Chưa kể, thằng ngốc Lục Hành này đã gây rắc rối cho cô biết bao lần rồi.
Cô nhìn Lục Hành bằng ánh mắt “kẻ ngu” rồi định quay người bỏ đi, nhưng lại bị anh ta bất ngờ giữ chặt tay.
Lục Hành lo sợ cô vẫn giữ bản ghi âm, nên tay anh không hề nương nhẹ, giọng nói cũng đầy uy hϊếp:
“Tốt nhất là giao bản ghi âm ra, nếu không cô sẽ không sống yên đâu!”
"Ừ, ừ,"
Giang Kỳ Ngộ chỉ gật gù ra vẻ nghiêm túc, đáp lại: “Còn muốn nói gì nữa không? Tôi tiện thể cắt clip âm thanh của anh làm video ghép tấu hài rồi bán cho fan.”
"Cô..."
Nhận ra cô vẫn có thể đang ghi âm, Lục Hành đành im lặng, nghiến răng, nhưng lực giữ trên tay cô cũng giảm đi vài phần.
Đúng lúc này, một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía sau:
“Chà chà, đúng là ở thành phố lớn, đi dự tiệc mà còn được xem kịch hay. Không chỉ có gia đình danh giá, mà ngay cả diễn viên cũng đang sống lại thời Phục Hưng?”
Nói xong, Kỳ Dư sải vài bước chân dài, chen vào giữa hai người.
Bàn tay to lớn của anh ta nắm lấy cổ tay Lục Hành, buộc anh phải buông Giang Kỳ Ngộ ra.
Sau đó, anh ta giả vờ ngạc nhiên, nhìn từ Giang Kỳ Ngộ rồi quay sang Lục Hành:
“Ôi trời, đây chẳng phải ảnh đế Lục sao? Chuyện gì thế này?”
Giang Kỳ Ngộ vẫn ôm chặt chai rượu, xoay xoay cánh tay rồi bắt đầu bịa chuyện:
“Hắn tỏ tình không thành, tức giận định ra tay với tôi. Tôi đang tính nằm xuống đường xem xe đây.”
“Giang Kỳ Ngộ! Cô bớt nói bậy đi!”
Lục Hành gầm lên cảnh cáo, rồi siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm Kỳ Dư:
“Anh Kỳ, anh có ý gì đây?”
Kỳ Dư nhún vai:
“Không có ý gì, chỉ có ý chút thôi. Ý anh hiểu chứ?”
“Phụt...”
Giang Kỳ Ngộ bật cười trước bộ dạng lầy lội của anh ta, mắt cười cong cong, tiến lại gần, khẽ nói:
“Cảm ơn nhé, Người Hùng Ý.”
Kỳ Dư không để tâm bị đặt biệt danh, chỉ gật đầu:
“Chuyện nhỏ ý mà.”
Còn Lục Hành đứng bên, tức đến xanh mặt vì hai người chẳng thèm để ý đến mình.
Cuối cùng, anh ta hậm hực liếc nhìn Giang Kỳ Ngộ rồi quay lưng bỏ đi.
Giang Kỳ Ngộ giơ nắm đấm về phía bóng lưng anh ta, nhưng chỉ vừa vung lên hai cái đã bị một cái tát nhẹ vào tay.
“Anh đánh tôi làm gì?”
Kỳ Dư không trả lời, chỉ bước đi.
“Ơ kìa…”
Giang Kỳ Ngộ không thèm nghĩ ngợi, đuổi theo ngay: “Người Hùng Ý, chờ tôi với.”
Vì chân dài, mỗi bước của anh khiến cô phải chạy lúp xúp mới đuổi kịp.
Khi vừa theo kịp, chưa kịp thở đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Kỳ Dư:
“Cô nghĩ nếu đánh nhau với Lục Hành, cô có bao nhiêu phần thắng?”
Nghe câu hỏi, cô lập tức nhận ra hàm ý, vừa đuổi theo vừa cười ngượng ngùng:
“Đừng nhìn Lục Hành to lớn thế mà lầm. Mấy tay diễn viên như hắn, cơ bắp toàn là cơ bắp giả, không có lực gì đâu.”
“Ồ?”
Nghe cô nói vậy, Kỳ Dư dừng lại, khoanh tay, nhướng mày hỏi:
“Như nào?”
“Chẳng hạn như hắn đánh tôi một cú, tôi chết chắc, nhưng tôi vẫn không phục.”
“... Đúng là cô đáng chết.”
Kỳ Dư cười nhạt, rồi không báo trước quay người bước đi.
“Ê, ê, ê...”
Giang Kỳ Ngộ không biết xấu hổ, lại lẽo đẽo theo sau, nhanh trí hỏi:
“Thế còn anh? Nếu đấu với hắn, anh thắng bao nhiêu phần?”
Anh dừng lại một lát, rồi nhẹ nhàng trả lời:
“Một chín.”
“Một chín? Ai một, ai chín?”
“Tôi một, hắn chín.”
“Ơ, sao khiêm tốn thế? Không giống phong cách của anh chút nào.”
Đối diện với sự nghi ngờ của cô, Kỳ Dư chỉ khẽ nhếch môi, giọng nói trầm ấm pha chút khô khốc vang lên trong làn gió đêm:
“Một cú của tôi, hắn xuống chín suối.”