Chương 34: Có gì to tát đâu

Giang Kỳ Ngộ suýt nữa bị câu nói “dây chuyền pha lê” của Kỳ Dư làm cho bật khóc.

Cô không thèm để ý, vội lấy tay áo lau mũi, vừa lau vừa lẩm bẩm:

"Đó là kết tinh trí tuệ của tôi, anh hiểu không? — Hắt xì!!!"

Lời còn chưa nói hết, một cái hắt xì khổng lồ bất ngờ làm gián đoạn, khiến Kỳ Dư lại phải nhíu mày.

"......"

Biết mình không còn lý lẽ để tranh cãi, dù miệng không chịu thua nhưng cô vẫn quay đầu đi chỗ khác.

Dầm mưa suốt một thời gian, hiện tại quần áo ướt sũng, cô chắc chắn đã bị cảm.

Nghĩ vậy, Giang Kỳ Ngộ có chút lương tâm, tự mình nhích người ra xa một chút, kéo giãn khoảng cách với Kỳ Dư.

Nhưng chỉ vừa dịch ra được một chút, động tác nhỏ của cô đã bị Kỳ Dư nhận ra.

"Cô ngọ nguậy gì thế?"

"......"

Động tác của Giang Kỳ Ngộ chững lại, rồi cô lấy tay che miệng mũi, giọng nói bị nghèn nghẹn qua lòng bàn tay:

"Hình như tôi bị cảm rồi. Anh nên cách xa tôi ra một chút..."

Cô chưa kịp nói hết, khoảng cách vừa khó khăn mới kéo giãn được, ngay lập tức bị thu hẹp lại, thậm chí còn gần hơn trước.

Một l*иg ngực rắn chắc và ấm áp bất ngờ áp sát, Kỳ Dư với tư thế không thể từ chối đã kéo cô vào trong lòng.

Đầu cô bị ép xuống dưới cằm anh, Giang Kỳ Ngộ không thể quay đầu, chỉ có thể gập cổ, đưa tay ra đập nhẹ vào anh:

"Anh bạn, tôi biết mình có sức hút vô hạn, nhưng anh nên kiềm chế chút đi... Á!"

Chưa dứt lời, Kỳ Dư đã vòng tay ra sau và gõ nhẹ vào trán cô.

"Nếu không muốn chết cóng thì im lặng đi."

Giọng anh vang lên, hơi thở ấm áp phả vào cổ Giang Kỳ Ngộ, theo những giọt nước mưa nhỏ xuống từ tóc thấm vào cổ áo cô.

Cảm giác vừa lạnh vừa nóng lập tức làm cô tê dại từ cổ xuống tận sau tai, khiến cô im bặt.

"......"

Cô sững lại, trong đầu chợt hiện lên khuôn mặt của Kỳ Dư, người có thể xuất hiện chỉ vài giây trên sóng mà lập tức leo lên hot search.

Sau khi nhanh chóng cân nhắc thiệt hơn trong đầu, Giang Kỳ Ngộ đưa ra kết luận:

Lần này không thiệt.

Nghĩ thế, cô lập tức thả lỏng cơ thể căng thẳng, thoải mái dựa vào ngực anh.

Bên ngoài, mưa như trút nước, nhưng trong cái mái che nhỏ bé tạm bợ này, không khí ấm áp dần dần lan tỏa.

Hai người đã cùng nhau chiến đấu suốt hai ngày, rồi bị mắc kẹt chung trong không gian chật hẹp này, dựa vào nhau để giữ ấm.

Cảnh tượng đơn sơ, mùi tình cảm âm ỉ như lửa sắp bén vào rơm khô...

"Hắt xì!!!"

Dù cả hai đang trong tư thế thân mật, nhưng cuộc trò chuyện giữa họ lại chẳng đâu vào đâu.

"Cô có thể bớt làm ồn được không? Tôi tưởng sét đánh trúng người mình rồi."

"Anh trai, tôi có kiểm soát được đâu? Anh chưa nghe câu này à: có ba thứ con người không thể che giấu, đó là ho, nghèo và hắt xì. Hiểu chưa?"

"Cái mộ của Vladimir Nabokov chắc giờ đang lật lên rồi."

"Cái gì? Ai lật mộ?"

"Cô đấy."

"Nói bậy! Hồi nhỏ, tôi còn mất 20 tệ ở dưới chân cầu nhờ thầy bói xem số mệnh đấy."

"Rồi xem được gì?"

"Thầy phán tôi chỉ có một mạng."

"......"

"Thế là tôi lại bỏ thêm 20 tệ nữa xem lại, vậy là có hai mạng."

"......"

Kỳ Dư hít sâu một hơi, giờ anh thật sự tò mò không biết trong đầu cô gái này rốt cuộc chứa những gì.

Anh định mở miệng, nhưng Giang Kỳ Ngộ nhanh chóng giơ tay, che miệng anh lại:

"Người nhà với nhau cả, đừng nói gì nữa."

---

Ngoài trời, cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngừng, hai người cứ thế trò chuyện không đầu không cuối.

Phần lớn thời gian là Giang Kỳ Ngộ nói những câu chuyện linh tinh, Kỳ Dư thỉnh thoảng đáp lại hoặc châm chọc vài câu.

Câu chuyện của cô chẳng có chiều sâu, thậm chí câu nói trước và sau cũng chẳng có liên hệ gì với nhau.

Nhưng điều kỳ lạ là, người đàn ông vốn ít kiên nhẫn như Kỳ Dư lại nghe hết từng câu từng chữ, thậm chí còn đáp lại khá đúng lúc.

Họ cứ thế trao đổi, đến lúc không rõ ai là người ngừng nói trước, ai là người thở đều trước, dần dần tựa vào nhau mà thϊếp đi.

Khi tỉnh dậy, Giang Kỳ Ngộ cảm thấy cổ mình như sắp bị gãy, còn đầu thì nặng trĩu như có cả nghìn cân đè xuống, khiến cô hoa mắt chóng mặt.

Sau khi phải lay Kỳ Dư mãi mới tỉnh, cô chưa kịp nghĩ về việc sao mình không biến thành quái vật khi ngủ, thì cảnh tượng bên ngoài đã thu hút toàn bộ sự chú ý.

Giang Kỳ Ngộ kích động vỗ vỗ vào cánh tay Kỳ Dư, khó nhọc nói:

"Mưa nhỏ rồi."

Vừa dứt lời, không chỉ Kỳ Dư ngạc nhiên nhìn cô, mà chính Giang Kỳ Ngộ cũng ngớ người.

Ai? Ai vừa nói đó?!

Cô lập tức phản ứng lại, tay che kín cổ họng mình, giọng khàn khàn kêu lên:

"Trời ơi, giọng tôi! Giọng của tôi!"

Sao chỉ ngủ một giấc mà cô, từ "chim họa mi" của nhân gian, bỗng hóa thành "con vịt già" trước làng vậy?!

"......"

Kỳ Dư chẳng buồn để ý đến màn diễn của cô, lập tức tiến tới.

Một tay giữ sau đầu cô, tay kia anh áp lên trán cô.

Cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng qua lòng bàn tay, sắc mặt anh trở nên nghiêm trọng:

"Phát sốt rồi."

Từ sáng sớm đã dầm mưa, lại còn vận động quá sức, người bình thường khó mà chống chịu nổi.

Bản thân anh trước đây đã quen với các môn thể thao mạo hiểm nên sức khỏe cứng cáp. Nhưng Giang Kỳ Ngộ yếu đuối như này chắc chắn không chịu nổi. Dù đã để cô dựa vào ngủ, nhưng cơn sốt vẫn không tránh khỏi.

Kỳ Dư cau mày nhìn khuôn mặt ửng hồng vì sốt của cô, rồi dứt khoát tháo nút áo của mình.

"Ơ này này —— Anh định làm gì đấy?"

Giang Kỳ Ngộ thấy anh ta chẳng nói chẳng rằng mà bắt đầu cởϊ áσ, lập tức lấy hai tay che mắt lại, nhưng rồi lại hé ra một chút.

Đôi mắt cô không ngừng lướt qua cổ áo đã mở ra của anh, ánh mắt không nén được mà liếc từ chiếc xương quai xanh cho đến cơ thể săn chắc được giấu dưới lớp áo.

Vừa lén nhìn, cô vừa tự nhủ trong lòng "không nhìn thì phí", miệng lại giả bộ đạo đức:

"Anh không được phá hỏng tình bạn chiến hữu trong sáng của chúng ta. Dù tôi biết mình khá có sức hút, nhưng mà —— Á!"

Kỳ Dư chẳng nói nhiều, nhanh chóng cởi chiếc áo khoác chống gió ra rồi trùm thẳng lên đầu Giang Kỳ Ngộ, chặn luôn ánh mắt lén lút của cô.

"Mặc vào đi, kẻo người ta lại bảo tôi nuôi cô đến chết mất."

"Hehe."

Giang Kỳ Ngộ không bất ngờ, cười gượng vài tiếng rồi ngoan ngoãn khoác chiếc áo rộng thùng thình lên người.

Khi mặc xong, ánh mắt cô không khỏi hướng về phía ai đó.

Hít hà... Hít hà...

Lúc trước chỉ nghĩ anh ta mặc gì cũng đẹp, giờ nhìn kỹ lại thì đúng là không phải dạng vừa đâu.

Thấy ánh mắt cô ngày càng không kiềm chế, thậm chí càng ngày càng nhìn xuống phía dưới, Kỳ Dư cũng chẳng bực, chỉ khẽ nhếch môi, mở miệng đầy thoải mái:

"Sao? Muốn tôi cho cô xem kỹ hơn không?"

Còn có chuyện tốt vậy sao?

Nghe thấy câu này, Giang Kỳ Ngộ lập tức nở nụ cười tươi rói, gật đầu lia lịa:

"OK! Cũng có to đâu."

Nụ cười trên môi Kỳ Dư lập tức đông cứng lại, cơ bắp căng chặt, từ từ nghiến răng nói:

"Cô nói cái gì?"

"......Ý tôi là... chuyện có gì to đâu!"