Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Anh Là Trăng Trên Bầu Trời

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
(6)

“Cmn mày là ai, chuyện của tao và cô ta đến lượt mày tham gia?”

Mặc dù người đàn ông xem mắt bị khí chất lạnh lùng tỏa ra xung quanh từ người Kiều Diệc Thần dọa sợ nhưng vẫn cố gắt lên, rống giận kêu to.

“Chuyện của cô ấy là chuyện của tôi.”

Tiếng Kiều Diệc Thần lạnh lẽo chậm rãi, nói năng có khí phách.

Như viên đá được ném vào giữa lòng hồ, khuấy đảo dưới nước tạo nên gợn sóng xung quanh.

Tôi ngẩng phắt đầu lên nhìn anh, vội vàng muốn biết lời này của anh có ý gì, có phải anh nhận ra tôi không?

Nhưng vì tôi ở sau lưng anh, không thể nhìn rõ sắc mặt của anh lúc này, chỉ nhìn thấy dáng người vô cùng kiên định của anh đang đứng che chắn trước mặt tôi.

“Giỏi, hai người!”

Ánh mắt người đàn ông xem mắt đỏa qua đảo lại trên người Kiều Diệc Thần, bắt nạt kẻ yếu, mang theo mọi giận dữ và phẫn nộ trút lên đầu tôi, hắn chỉ tôi nói: “Họ Thẩm kia, đã có bạn trai còn đi xem mặt, hóa ra cô muốn chơi tôi!”

Đến lúc này cơn tức của tôi cũng lên, mặc kệ cho hắn ta muốn nói gì, lời nói tương đối đau: “Anh này, anh cũng biết việc mình đang đi xem mắt đó à? Tôi thấy không phải anh thiếu một người vợ, mà là một bảo mẫu, có lẽ anh nên liên hệ với mấy công ty tìm giúp việc gia đình mới đúng.”

“Đương nhiên, với tiền lương 1 triệu, hẳn là không có bảo mẫu nào để ý đến điều kiện của nhà anh!”

“Cô!”

Tên đàn ông xem mắt tức giận định ra tay đánh người, nhưng dáng người Kiều Diệc Thần cao lớn, một tay bắt được tay hắn phản đòn đè nó trên mặt bàn, khiến tên này bị đau kêu la oái oái không ngừng.

“Tiểu Ngũ, gọi cảnh sát.”

Không biết Kiều Diệc Thần nói với ai.

Tôi đang không hiểu, chợt nghe và thấy nhân viên chỗ này lấy điện thoại ra rất nhanh, trả lời: “Vâng, ông chủ.”

Hóa ra, quán cà phê này do Kiều Diệc Thần mở.

Hóa ra….anh đứng ra giúp tôi, không phải vì nhận ra tôi mà là không muốn có người gây chuyện trong quán của anh.

Cảm xúc kích động lúc đầu vì suy đoán anh nhận ra tôi cũng dần dần biến mất.

Tôi cười khổ, đừng ngu thế, sáu năm qua đi, sao có thể có chuyện anh còn nhớ rõ một Thẩm Tri Ý nhỏ bé trước kia cơ chứ?

Huống chi lại là người đã thất hẹn với anh.
« Chương TrướcChương Tiếp »