1.
Tôi thỉnh thoảng (đa số thời gian) lại giở thói lười biếng, thích sai bảo Tam gia tra cứu tài liệu, mua đồ, gửi email cho ai đó hộ mình.
Một hôm tôi nằm trên giường đọc tiểu thuyết thì sực nhớ phải gửi tài liệu cho thầy giáo, bèn nhắn tin cho Tam gia.
Tôi: “Anh gửi cho thầy giáo em tài liệu lần trước em lưu trong máy tính của anh nhé, trong hòm thư của em có địa chỉ email của thầy ấy đó.”
Tam gia: “Có gấp không?”
Tôi: “Không gấp nhưng anh đừng quên là được ~”
Đợi rất lâu vẫn không thấy Tam gia hồi âm. Một giờ sau tôi lại nhắn tin cho gã.
Tôi: “Anh yêu đã gửi cho em chưa?”
Tam gia: “Tối anh làm! Bây giờ đang đau bụng không muốn làm!”
Tôi: “Tại sao? Tại sao lại đau bụng?”
Gã không trả lời, tôi lo lắng nghĩ chắc hẳn phải đau lắm đây, bèn giở giọng quan tâm: “Bây giờ anh đang làm gì? Uống thuốc chưa? Hay là uống nước ấm hoặc nghỉ ngơi một lát đi?”
Kết quả vẫn đợi rất lâu mà không thấy trả lời, khoảng hai mươi phút sau gã mới nhắn lại.
Tam gia: “Anh đang chơi game để không chú ý đến cơn đau nữa!”
Tôi: “Mẹ kiếp…”
2.
Buổi tối Tam gia đi liên hoan với các đồng nghiệp trong phòng, lúc về nhà gọi video call cho tôi mới giở giọng tội nghiệp như chó cún: “Anh đói quá, tối chỉ uống rượu không chẳng được ăn gì.”
Tôi: “Vậy anh gọi đồ ăn bên ngoài đi, hay là xuống hàng cơm dưới sân mua cơm rang mà ăn.”
Tam gia: “Anh không muốn ăn cơm rang. Anh muốn ăn chân gà, ôi, thèm ăn chân gà quá.”
Tôi: “Thế thì ăn đi, xem nhà hàng còn ship không?”
Lúc đó đã là hơn mười một giờ tối, tôi định trùm chăn nói chuyện với gã mười phút rồi tắt đèn đi ngủ. Kết quả tôi mới nói đến đoạn xem còn nhà hàng nào ship hàng không thì gã này đã giơ ra ngay trước mặt tôi hộp đựng cơm màu trắng: “Thực ra anh đã gọi ship rồi, vừa tới nơi đó!”
Tôi: “…”
Trong suốt hơn mười phút sau đó, gã biểu diễn cho tôi xem phép thuật gặm hết thịt ở từng ngón chân gà. Mãi đến khi kết thúc cuộc gọi video, trong phòng ngủ tối om như mực lúc rạng sáng, đầu óc tôi quay mòng mòng trong những chiếc chân gà
ngọt ngào thơm ngon tươi tắn đó và mất ngủ!
3.
Có lẽ trước đây lúc không có việc gì thường tìm truyện cười kể cho tôi nghe nên Tam gia rất có khả năng pha trò và gã này cũng tàng trữ không ít truyện tiếu lâm.
Lúc mọi người đùa giỡn với nhau, lần nào tôi cũng là người nói nhiều nhất, chủ yếu thể hiện bằng những câu truyện hài hước.
Tôi: “Mọi người có biết vì sao biển lại có màu xanh lam không?”
Mọi người lắc đầu. Đúng lúc tôi hả hê định công bố đáp án thì Tam gia bất ngờ cất giọng lạnh lùng: “Vì cá phun bọt khí, blue blue blue.”
Trong tiếng cười cổ vũ của mọi người, chỉ một mình Tam gia chống má lặng im còn tôi bị cướp mất chiến công nổi giận giẫm liên tục vào chân gã.
Một lát sau tôi lại bắt đầu nói: “Trước khi tỏ tình, mọi người có thể hỏi crush của mình là ‘Em/Anh có thích nước không?’”
Các bạn vẫn hào hứng hỏi: “Tại sao?”
Tam gia đưa ra đáp án: “Bởi vì nếu em/anh thích nước nghĩa là đã thích anh/em 70% rồi.”
Tôi: "<(-︿-)>"
Tới khi mọi người cười xong chờ đợi tình huống mới, Tam gia từ đầu đến cuối không cười bỗng tự cười ha hả, cười không ngớt dưới cái nhìn khinh bỉ của tôi: “Trông em vừa nãy ngố thế không biết, buồn cười quá, hahahahahaha!”
4.
Tán gẫu với Tam gia hỏi gã ngày hôm nay đã làm gì.
Tam gia: “Hôm nay công ty có buổi tập huấn.”
Tôi: “Nội dung tập huấn là gì vậy?”
Tam gia: “Có nói em cũng không hiểu.”
Tôi: “Anh có biết tại sao rất nhiều cặp vợ chồng hay các đôi yêu nhau cuối cùng lại không thể cùng nhau đi tới cuối con đường không, bởi vì họ không giao tiếp với nhau. Anh có biết câu ‘có nói em cũng không hiểu’ vừa nãy đã phá hoại bao nhiêu tình cảm không?”
Tam gia: “Thì chỉ nói về mấy vấn đề lớn như hệ thống điện phù hợp với điện áp nhỏ, tạo ra lớp vỏ tránh đoản mạch, công tắc cách ly, phụ tải danh nghĩa, bộ phận bảo vệ sóng truyền. Có cần kể chi tiết cho em nghe không?”
Tôi: “Ờ, không cần đâu, anh kể tối nay ăn gì đi.”
5.
Rút thăm trúng thưởng trong cuộc họp thường niên của công ty Tam gia, chẳng rút được giải thưởng gì cũng được nhận một chiếc đồng hồ thông minh Xiaomi.
Mặc dù có thể không dùng đến nó nhưng một người ham tiền như tôi vẫn chường mặt ra hỏi: “Cho bé đi mà?”
Tam gia: “Được.”
Tôi: “Cảm ơn bố!”
Tam gia: “Tặng cho em em phải chăm chỉ tập thể dục đó, anh sẽ giám sát em!”
Tôi kiêu ngạo gửi cho gã danh sách mức độ chăm chỉ thể dục của các bạn bè thân thiết không tính Tam gia, “Em chính là người chăm vận động nhất đó! Mặc dù có lẽ các bạn của em đều đang ngủ đông hết rồi!”
Nhìn số bước chân là “520” của tôi và con số “179” là trung bình của các bạn, Tam gia thực sự cạn lời!