Chương 3

8.

Một lần tôi đi trung tâm thương mại mua đồ, Tam gia vừa đi công tác về xách theo cả vali, ngại gửi đồ phiền phức nên không vào mà quyết tâm đứng đợi ngoài cửa. Ý định ban đầu chỉ là vào đó chớp nhoáng mua cân đường với một chiếc gối chườm nóng, nào ngờ gối chườm hết hàng, nhân viên liền vào kho tìm cho tôi nên có hơi lâu.

Đến khi tôi hài lòng đi ra, Tam gia liền sải bước tiến tới nắm chặt tay tôi, nói với tôi bằng giọng đầy chân thành và rất đỗi tình cảm: “Em có biết không, kể từ thời khắc em bước vào bên trong, đối với anh mỗi một giây phút đều là một sự giày vò.”

Bị lời thông báo bất thình lình đó làm cho ngớ cả người, trái tim tôi vui như hoa nở nhưng ngoài miệng vẫn là một câu chê bai đầy ngại ngùng: “Ôi chao đáng ghét quá! Anh buồn nôn chết đi được!”

Sau đó một tay gã kéo vali, một tay kéo tôi, chạy như bay theo hướng đi về nhà: “Mau lên, anh sắp tè ra quần rồi!”

9.

Thời đại học có một năm nghỉ hè Tam gia tới Bắc Kinh chơi với tôi. Anh họ lớn nhất của tôi biết chuyện liền nhất quyết mời gã đi ăn, tổng cộng hai lần, một lần thịt nướng một lần ăn lẩu.

À, đó không phải là mấu chốt của vấn đề, mấu chốt là đi ăn theo kiểu buffet.

Theo như cách nói của Tam gia thì cứ sau mỗi bữa ăn buffet kiểu này, tuổi thọ sẽ bị giảm đi một năm.

Hôm đi ăn lẩu là buổi trưa, tôi và Tam gia xoa hai cái bụng tròn vo như quả bóng, còn là loại bóng căng đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ. Trời nóng, nắng như thiêu như đốt, tôi đưa ra một ý kiến rất hay:

Tụi mình đi Cung Vương Phủ chơi nhé, nhân thể tiêu hoá bớt.

Nhưng kết quả của cuộc đi

bộ hôm đó không mấy tốt đẹp. Bộ dạng héo rũ như hoa úa của Tam Gia lúc đi ra làm tôi sợ chết khϊếp, vừa đúng lúc đi qua phố ăn vặt Hộ Quốc, tôi vứt luôn cái nguyên tắc ăn kiêng của mình lên tận chín tầng mây, định bụng đưa gã đi ăn tối.

Với logic của một người bình thường, vẻ mặt uể

oải đó của gã chắc chắn là vì đang thấy đói, đúng không?

Tôi vừa hô “Mì tương” vừa đi vào một cửa hàng nhỏ thì Tam gia lập tức giơ tay níu chặt lấy gấu áo tôi mà lắc lư... Không phải bàn tay! Không phải cánh tay! Mà là gấu áo! Hành động mè nheo này chỉ có cháu tôi vào những lúc rất muốn được chơi xe lắc dưới sân mới có thể làm ra!

Tôi thắc mắc hỏi gã: “Sao thế? Anh nhìn bát mì tương kia đi, chỉ cần xem thôi cũng biết là ngon rồi!”

Tam gia cố nở một nụ cười, “Anh thấy khó chịu lắm, sau này có cơ hội anh đưa em tới đây ăn sau được không? Bọn mình về đi, hình như anh bị say nắng rồi!”

Dù sao tôi cũng là một cô bạn gái ngoan hiền. Gã đã khó chịu đến mức trông còn chán đời hơn cả một con gà, tôi cũng đành từ bỏ món ăn vặt yêu thích mà về nhà nghỉ ngơi với gã.

Vừa bước lên tàu điện ngầm gã liền im phăng phắc, sắc mặt cũng chẳng có gì là vui tươi.

Tới một trạm chuyển tàu nào đó, đằng trước tôi có một ghế trống, nghĩ Tam gia bây giờ đang là bệnh nhân nên mới ân cần bảo gã ngồi vào ghế đó, nào ngờ gã xua tay từ chối ý tốt của tôi.

Tôi tiếp tục kiên nhẫn mời gã ngồi thì bị gã ném cho một câu: “Đừng nói gì với anh cả, cứ nói chuyện với em là anh thấy khó chịu!”

Tôi thấy câu nói này có tính sát thương cực lớn đối với lòng tự trọng nên đành im lặng ngồi xuống, sau đó lặng lẽ bắt chước gã đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói năng gì nữa.

Sau khi bị hắt hủi mười phút, tôi thầm xác định trong lòng chắc chắn gã đang rất hối hận vì thái độ vừa nãy nhưng lại xấu hổ không chịu nhận lỗi nên mới không nói chuyện với tôi. Thế là với tấm lòng rộng lớn như biển khơi của mình, tôi ngước lên nhìn gã bằng ánh mắt gợi cảm một cách kín đáo. Chắc là ánh mắt tôi nóng bỏng quá, Tam gia cúi xuống liếc tôi một cái, chỉ liếc nhìn một cái cực nhanh rồi tiếp tục nhìn ra cửa sổ.

Gã đã kiêu ngạo đến vậy, tôi đành chủ động kéo tay gã: Anh nhìn em đi, nói chuyện với em đi.

Tam gia cúi xuống liếc nhìn tôi với gương mặt nhợt nhạt. Trên chuyến tàu ồn ào, mặc dù giọng gã hơi nhỏ nhưng tôi vẫn nghe rõ mồn một.

Gã nói: “Nhưng chỉ cần nhìn em một cái là anh đã thấy buồn nôn rồi.”

Tên đàn ông và cô gái đứng cạnh phì cười thành tiếng!

Mặc dù em hiểu anh thực sự buồn nôn nên không thể cúi xuống nhìn em nhưng Tam gia ạ, cách biểu đạt của anh có vấn đề nhé!

Thế là cả quãng đường sau đó chúng tôi không trò chuyện gì với nhau nữa. Về đến nhà thấy sắc mặt tôi không tốt, Tam gia nằng nặc nói tôi cũng bị say nắng. Cuối cùng chúng tôi lấy hai chai thuốc Hoắc Hương ra bôi cho nhau rồi bắt tay giảng hoà!

10.

Một buổi tối tôi đi mua nửa trái sầu riêng, ngọt lắm nên cũng hơi nặng mùi, mới chỉ ăn một miếng trong ký túc xá mà suýt chút nữa đã bị đám bạn cùng phòng tẩn chết. Tôi đành khoá nó trong tủ, thỉnh thoảng mới lấy một múi chạy lên sân thượng vừa hóng gió tây bắc vừa ăn.

Miếng sầu riêng rất to, ăn đến gần đi ngủ vẫn chưa xong. Dưới ánh đèn bàn, tôi nhìn các bạn cùng phòng đã ngủ say trên giường của chúng nó, thầm nghĩ không biết đang mùa đông rét mướt thế này mà mở cửa sổ ăn sầu riêng thì chúng nó liệu có dậy đánh mình không nhỉ? Nghĩ thế một lúc, tôi ôm miếng sầu riêng cuối cùng, cầm thìa, mở cửa đi ra chỗ thùng rác ngoài hành lang.

Lúc đầu tôi đứng ăn nhưng lại cảm thấy như thế quá lộ liễu, bị người ta bắt được thì không hay lắm, liền ngồi xổm xuống cạnh thùng rác...

Ghét của nào trời trao của nấy. Mười hai giờ đêm – vào thời điểm mà tôi nghĩ không ai ra ngoài thì lại bất ngờ nghe thấy tiếng reo “ôiiiiiii”, và tiếp sau đó những âm thanh hỗn loạn vang lên khắp cả tầng.

Cái miệng tôi vẫn đang làm việc không ngừng nghỉ, nghi ngờ không biết có phải là tiếng chó sói hú không.

Một phút sau tôi nhìn thấy phòng nào cũng có một, hai cô gái chạy ra, tay khư khư cầm điện thoại, chạy ra cửa sổ hành lang la lớn: “Sao băng! Sao băng kìa!”

Thì ra hôm đó có mưa sao băng của chòm sao Song Tử, đáng lẽ tôi cũng muốn ra ngắm nhưng những người chạy ra đều là các bạn cùng khoa tôi, ai chạy qua thùng rác cũng chậm lại một chút, lịch sự chào tôi một câu... Tôi như trở thành một biểu tượng đồng bộ với cái thùng rác, ngượng ngùng mỉm cười đáp lời từng người một: “Cậu ra ngắm sao băng à, trùng hợp ghê, tớ đang ăn sầu riêng.”

Vậy là sau khi ngấu nghiến ăn xong sầu riêng tôi cũng không ra chen chúc chỗ cửa sổ nữa mà chạy như bay về phòng, leo lên giường nằm.

Hôm đó có rất nhiều sao băng, người đứng xem trên hành lang cứ cách vài phút lại reo lên một tiếng. Mặc dù muốn xem lắm nhưng tôi lại xấu hổ, không dám xuất hiện trước mặt họ, liền chat weibo kể chuyện này cho Tam gia nghe.

Tam gia nói: “Nếu sao băng đang trải khắp bầu trời vậy em trước tiên cứ cầu nguyện với anh đi. Biết đâu đúng lúc có sao băng bay qua, nghe thấy thì sao?”

Tôi không coi là thật nhưng vẫn cầu nguyện: “Em cầu mong người thân được khoẻ mạnh!”

Tam gia: “Được, nhất trí.”

Nghĩ đến có rất nhiều sao băng, tôi liền cầu nguyện thêm mấy lần nữa: “Em cầu mong bọn mình luôn hoà thuận.”

Tam gia: “Được, nhất trí.”

Tôi tiếp tục: “Em cầu mong sang năm giảm được 10 kg.”

Tam gia: “Không được, điều này không đồng ý.”

Tôi: “Tại sao? Anh nói không tính! Anh không được làm sao băng nhầm lẫn đâu! Mau nói “Được, nhất trí!” đi!”

Tam gia: “Không được, em mà gầy quá anh sẽ không cảm thấy an toàn, em cứ như bây giờ là xinh nhất rồi.”

Tôi không còn gì để nói: “Thôi được. Vậy em không cầu nguyện nữa, tới lượt anh đấy!”

Dường như Tam gia suy nghĩ một lúc, hồi lâu sau mới trả lời tôi: “Anh cầu mong mình có thể sống lâu như em.”

Đêm đó căn phòng của chúng tôi rất tối, tối nên thấy rất yên tĩnh, tiếng ngáy khe khẽ của bạn cùng phòng cũng như tiếng reo hò của các cô gái xem sao băng ngoài kia đều trở nên rõ mồn một, một khoảnh khắc nào đó, tôi rất muốn khóc.

Không biết có ngôi sao nào lướt qua nghe thấy lời cầu nguyện của Tam gia hay không nhưng tôi vẫn trả lời gã giống như lời gã đáp lại những lời cầu nguyện trước đó của tôi:

“Được, nhất trí!”