- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Anh Là Niềm Kiêu Hãnh Của Em
- Chương 7
Anh Là Niềm Kiêu Hãnh Của Em
Chương 7
Bội Bội không biết đang bận làm gì, mãi không trả lời, Kiều Tinh Tinh thật sự muốn xuyên qua Wechat kéo cô ấy đến đây.
Bội Bội: Vu Đồ hình như như đang làm ở Viện hàng không vũ trụ Thượng Hải thì phải.
Hàng không vũ trụ ...
Vì sao lại là hàng không vũ trụ?
Kiều Tinh Tinh ngồi thẳng người, vội vã hỏi tiếp: Cậu ấy không phải học ngành tài chính à?
Bội Bội: Sao cậu lại nhớ rõ ràng như vậy?
Bội Bội: Mình làm sao biết được cậu ấy lại làm hàng không vũ trụ chứ?
Bội Bội: Cậu hỏi cái này làm gì?
Kiều Tinh Tinh ném điện thoại xuống, không muốn trả lời tin nhắn của Bội Bội. mấy phút sau, Bội Bội đột nhiên gửi qua một tin nhắn hình. Trong hình là một đoạn hội thoại của nhóm bạn trong lớp.
Đinh Siêu Quần: @Vu Đồ @Vu Đồ, lần trước mình có mua máy lọc khí mà cậu giới thiệu, là của sở nghiên cứu của cậu. Cái máy đó đột nhiên bị hư rồi, điện thoại cho nhân viên bảo trì mãi không được, cậu có thể giúp mình hỏi một chút được không?
Đinh Siêu Quần: Mới vừa gọi được cho họ, nhưng họ nói tối mai mới đến sửa, chiếc máy này để trong phòng của mấy đứa nhỏ, cậu có thể điện thoại nói giùm mình một tiếng, con mình đang bị cảm, ho mấy ngày nay rồi.
Lý Minh: Vu Đồ có bán máy lọc khí sao?
Đinh Siêu Quần: Sở nghiên cứu của bọn họ phát minh ra mấy cái đồ dùng dân dụng này, mình nghĩ khoa học hàng không vũ trụ chắc chắn rất tốt nên mới mua, thật không ngờ...
Vu Đồ: Hư chỗ nào? @Đinh Siêu Quần
Đinh Siêu Quần: Khởi động không được.
Vu Đồ: Nhà cậu có phải ở quận Mẫn Hàng không?
Đinh Siêu Quần: Đúng vậy.
Vu Đồ: mình qua xem cho cậu.
Kiều Tinh Tinh tỉ mỉ xem đoạn hội thoại này mấy lần, sau đó có ý trách Bội Bội gửi ảnh lung tung: Gửi cái này cho mình làm gì?
Bội Bội: Ngày hôm qua mọi người nói chuyện trên nhóm lớp, mình vừa mới nhớ ra bèn gửi cậu xem. Người ta chắc chắn là làm bên hàng không vũ trụ mà.
Đúng vậy. . . . . .quả nhiên là hàng không vũ trụ....
Thì ra anh không hề từ bỏ ước mơ của mình.
Kiều Tinh Tinh nhớ tới người con trai điềm đạm mà ít nói ở trên diễn đàn hàng không vũ trụ ngày xưa - Vu Đồ thời thiếu niên. Hình bóng anh in đậm rõ nét trong đầu cô rồi dần dần hòa làm một với Thỏ Ngọc Giã Thuốc trong game.
Kiều Tinh Tinh bỗng rất tò mò, không biết hiện tại anh trông như thế nào?
Nếu có một ngày ở trên đường gặp được anh chắc sẽ rất thú vị đây. Tiếc là cô không thể tùy ý đi dạo ở ngoài đường được, vậy nên chắc sẽ không có khả năng vô tình gặp được anh.
Cảnh sắc ngoài trời dần chìm xuống, nhìn từ trên cao đã không nhìn rõ thành phố nữa rồi. Kiều Tinh Tinh ngồi cạnh cửa sổ ngây người, tự nhiên trong đầu lóe lên một ý nghĩ. Cô cầm điện thoại lên, vui vẻ gửi tin nhắn: Bội Bội, nhờ cậu gửi ảnh quảng cáo sản phẩm máy lọc khí của Vu Đồ cho mình với nhé.
Đêm hôm sau, khi tổ đội chơi game mà Kiều Tinh Tinh thường chơi gồm Thỏ Ngọc Giã Thuốc, Quá hoảng vì khai giảng, Cục slime, Long Vương 2001 cùng với Tay không hái bông bắt đầu vào trận, Kiều Tinh Tinh bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình.
Đầu tiên cô rất chuyên nghiệp ho một tràng dài, sau đó mới bắt đầu than thở: Ôi, Đất Thượng Hải này toàn là khói bụi, chỗ mấy anh ở khói bụi có nhiều không?
Vu Đồ là người không phải ở trường hợp bắt buộc phải nói chuyện thf tuyệt đối sẽ không mở miệng, chỉ có Quá hoảng là người hợp tác với cô nhất: “Anh và Vu Đồ đều ở Thượng Hải, thật là có duyên!
Hai người còn lại cũng vui vẻ nói chuyện, bọn họ một người ở Hàng Châu, người còn lại ở Vũ Hán cũng có ý nói chỗ bọn họ sống không khí cũng rất ô nhiễm.
Kiều Tinh Tinh tiếp tục sở trường: Các anh sử dụng máy lọc khí của hãng nào? Nhà em mua một máy lọc khí của hãng Thỏ Ngọc, nhưng chỉ dùng được máy ngày thì nó bị hư rồi.
Thỏ Ngọc Giã Thuốc đang chạy trước cô bỗng nhiên dừng lại một lúc.
Quá hoảng nói: Máy lọc khí Thỏ Ngọc? Vu Đồ, đó không phải là sản phẩm nhà cậu sản xuất sao?
Kiều Tinh Tinh lại cho Quá hoảng 1 like nữa, thật không uổng công cô diễn kịch lâu như vậy.
Giọng nói Kiều Tinh Tinh đầy bất ngờ và kinh ngạc: Máy lọc khí Thỏ Ngọc này có thật là sản phẩm của công ty đại thần Thỏ Ngọc sao? Em mua nó vì nói giống tên của anh, không ngờ lại trùng hợp như vậy.”
Vu Đồ: Phòng thực nghiệm của tụi anh hợp tác với công ty bên ngoài. Em thử đổi ổ cắm điện xem sao. Lần trước bạn học của anh có mua một cái, cũng nói là mở không lên. Anh đến sửa mới biết là do ổ điện nhà bạn ấy có vấn đề.
...Người bạn học này lại cướp kịch bản của cô!
Kiều Tinh Tinh cứng miệng nói: ’Em đã thử rồi nhưng vẫn không được, gọi điện cho nhân viên bảo trì thì họ nói ngày kia mới đến sửa. Nhưng ba mẹ em bị ho rất nhiều, ôi...
Quá hoảng: Dịch vụ hậu mãi của công ty mà các cậu hợp tác quá tệ. Vu Đồ, hay là cậu đến nhà Bông xem giúp người ta đi.
Triệu like, Kiều Tinh Tinh quyết định sẽ tìm cơ hội tặng anh ấy nguyên bộ skin.
Vu Đồ không nói gì.
Giọng nói của Kiều Tinh Tinh tràn đầy mong chờ: Đại thần Thỏ Ngọc cũng biết mấy thứ này sao?
Quá hoảng: Đương nhiên, cậu ta còn kiêm chức chuyên gia khắc phục sự cố.
Kiều Tinh Tinh: “Vậy Đại thần Thỏ Ngọc có thể giúp em không?
Vu Đồ: Em cho anh số điện thoại của em.
Dễ dàng như vậy sao? Kiều Tinh Tinh đang bất ngờ thì nghe anh nói tiếp: Anh sẽ nói người ở phòng thực nghiệm ưu tiên sửa cho em trước.
...Biết ngay là sẽ không dễ dàng như vậy mà. Năm đó để kết bạn với anh trên QQ thật không hề dễ dàng.
Còn may, cô vẫn còn có chiêu dự phòng.
Cám ơn anh, có điều.. Kiều Tinh Tinh thở dài, “Thật ra đây là lần thứ 2 sửa rồi, em nghĩ họ dù đến cũng không có tác dụng gì.
Long Vương 2001: Không đáng tin như vậy sao? Rốt cuộc vấn đề của bên nào vậy, anh cũng định mua một cái đây.
Cục slime: Vu Đồ, công ty các cậu có được không vậy?
Kiều Tinh Tinh thở dài: Đúng vậy, em thấy quảng cáo nói là dùng kĩ thuật hàng không vũ trụ nên mới mua nó, không ngờ...
Kiều Tinh Tinh vừa nói vừa thầm sám hối cho bản thân mình, Xin lỗi nhé, kĩ thuật hàng không vũ trụ vĩ đại của tổ quốc. Sau này nguyện sẽ ‘giúp sức’.
Quá hoảng: Nhân viên bảo trì cũng không nói vấn đề ở đâu sao?
Kiều Tinh Tinh: Em thấy người đó cũng có vẻ khó xử, giống như cũng tìm không ra vấn đề ở đâu.
Quá hoảng: Vu Đồ hay là cậu đến xem sao.
Kiều Tinh Tinh không nói nữa, chỉ sợ nói hơn tốt quá hoá xấu. Vu đồ gϊếŧ chết Hoa Mộc Lan của đối phương rồi mới mở miệng, Em ở cùng với bố mẹ?
Mắt Kiều Tinh Tinh sáng lên, vội vàng trả lời: Đúng vậy!
Bọn họ hiện tại có ở nhà hay không?
Kiều Tinh Tinh kiềm chế kích động: Có!
Lại im lặng một hồi, Vu Đồ nói: Nếu thuận tiện, anh qua xem một chút.
Kiều Tinh Tinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, thành công rồi!
Cô còn làm diễn viên làm gì a! Cô hẳn nên đi làm biên kịch mới đúng!
Kiều Tinh Tinh bình tĩnh, bày ra bộ dáng biết rõ rồi còn cố hỏi: Nhà của em ở Phổ Đông, hình như cách chỗ anh ở có chút xa, quá làm phiền anh rồi?
Vu Đồ: Không có gì, gửi địa chỉ cho anh.
Một ván đánh xong, tất cả mọi người rời khỏi trò chơi
Địch lượng chạy vội tới phòng của Vu Đồ, Vu Đồ cậu thật nhàm chán, còn muốn chọn lúc có bố mẹ người ta ở nhà mới đến.
Vu Đồ cầm lấy áo khoác đi ra ngoài: Cậu có nhàm chán không?
Bên kia thành phố, Kiều Tinh Tinh bỏ điện thoại xuống, vội vội vàng vàng đi ra khỏi phòng ngủ, nói với tiểu Chu đang ngồi chờ ở phòng khách, Tiểu Chu, mau phá hư cái máy lọc khí mới mua kia đi.
Nói xong vội vã quay về phòng ngủ thay đồ, trang điểm. nửa giờ sau cô lại ra, đứng trước mặt tiểu Chu hỏi: Nhìn xem chị trang điểm có phải hơi đậm hay không?
Một khuôn mặt đẹp một cách tinh tế, sắc sảo đột nhiên xuất hiện trước mặt, tuy rằng tiểu Chu mỗi ngày đều nhìn thấy nhưng hôm nay vẫn ngây người ra một lúc. Kiều Tinh Tinh thấy thế liền tự hỏi, Quả nhiên là hơi dày rồi?
Nói thầm trong lòng rồi nhanh chóng trở về phòng ngủ.
Tiểu Chu: ? ? ?
Mười lăm phút sau, Kiều Tinh Tinh đi ra, cô đã trang điểm kiểu tươi mát, đáng yêu. Cô mặc một cái áo len dài rộng, lộ ra một đôi chân dài tinh tế, tóc buộc đuôi ngựa như một cô thiếu nữ duyên dáng đáng yêu lại tràn đầy sức sống.
Đủ thiếu nữ chưa?
Lúc trước tiểu Chu chắc chắn sẽ cười nhạo cô, nhưng bây giờ chỉ có thể vô thức nói: “Thiếu nữ, thiếu nữ rồi. Vậy Tinh Tinh, chị đang làm gì vậy?
Đã muộn như vậy rồi, trang điểm làm gì chứ?
Kiều Tinh Tinh hài lòng vẫy tay, đi đến máy lọc khí: “Đi phá máy lọc khí đó.”
Vu Đồ theo dòng người đi ra trạm tàu điện ngầm, một trận gió đêm thổi tới, anh chậm bước, bỗng nhiên cảm thấy điều này hết thảy có chút kì lạ. Không nghĩ tới anh cũng có ngày đi gặp bạn trên mạng, có điều sự kỳ diệu của số mệnh có lẽ không ai có thể đoán trước được, tựa như vài năm trước anh luôn tin rằng bản thân sẽ vì niềm đam mê và lí tưởng của mình mà quyết tâm phấn đấu cả đời, vậy mà bây giờ nhận lấy lại chỉ là thất bại.
Địa chỉ của Bông gần trạm tàu điện ngầm, 10 phút đi bộ thì đến rồi.
Bảo vệ của tiểu khu trông rất nghiêm ngặt, trước cửa đã có một cô gái tầm 20 tuổi đang chờ ở đó. Cô gái đó đang cầm điện thoại, từ khi anh xuất hiện liền rất kích động mà nhìn chằm chằm anh.
Vu Đồ đi qua, “Bông hả?
Cô gái đó nhanh chóng lấy tay che miệng của mình, nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới một lượt, một bộ dáng kích động, nửa ngày mới lắp bắp được mấy chữ: Không, không phải, tôi không phải, tôi là trợ lý của chị ấy, chị ấy đang ở nhà chờ anh, tôi dẫ nanh đi lên nhà.
Âm thanh này đúng thật không phải của Bông. Nhưng không phải Bông nói cô là nhân viên mới của công ty game sao? Làm sao lại có trợ lý?
Vu Đồ có chút nghi ngờ, nhưng vẫn là đuổi kịp bước chân của tiểu Chu.
Dọc đường đi cô gái ấy thường thường quay đầu trộm nhìn anh, có lần đúng lúc bắt gặp cái nhìn của anh liền lập tức xấu hổ .Ừm..., em tên là tiểu Chu, căn nhà ở trong cùng, có hơi xa.”
Vu Đồ gật đầu, Không sao.
Lại đi thêm mấy phút nữa.
Cũng sắp tới rồi. Tiểu Chu dẫn Vu Đồ bước nhanh về phía trước, đột nhiên, cô ấy dừng bước, nhìn thấy phía trước giật mình nói: Tinh Tinh, sao chị tự mình đi xuống dưới này?
Tinh Tinh?
Trong đầu Vu Đồ bỗng nhiên ngộ ra chuyện gì đó, ngước mắt nhìn lên, sau đó cả người ngơ ngẩn.
Cách đó không xa, dưới ánh đèn sáng trong đại sảnh, một cô gái cao gầy đẹp tinh tế đang đứng ở nơi đó, cô đang nghiêng đầu xem bảng thông báo ở trong đại sảnh. Cô đứng nghiêng so với anh, đội một cái mũ thật to và đeo khẩu trang, cả khuôn mặt chỉ lộ ra một cặp mắt to sáng. Tất cả chỉ như đang làm nền cho cô, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp. Nghe thấy tiếng động, cô quay đầu sang, hàng lông mi dài chớp động.
Đôi mắt to sáng mà linh động kia nhìn sang anh, tựa như chăm chú nhìn vài giây sau đó hiện lên ý cười tinh nghịch.
Chị sợ người nào đó đợi lâu quá liền cho rằng chị tỏ ra kiêu căng nên mới xuống đây đón.
Từ khi lên đại học, hai người đã không gặp nhau nữa, vậy mà đã 10 năm rồi. Hoặc là nói như vậy cũng không đúng, thật ra anh có thể nhìn thấy cô ở khắp mọi nơi, trên tin tức truyền thông, các loại chương trình lớn nhỏ, thậm chí quảng cáo ở tàu điện ngầm, xe trạm xe bus, nơi nào cũng đều có hình ảnh của cô.
Nhìn cô gái đang nhìn anh cười cách đó không xa, Vu Đồ không khỏi cảm thấy có chút bối rối —— hình như anh có cuộc gặp gỡ diệu kỳ rồi.
Kiều Tinh Tinh đã ở nhìn thấy Vu Đồ, cô nghĩ tới câu rất thịnh hành, nói như thế nào đây.
Ồ, hình như là ——
Quay lại vẫn là thiếu niên thuở nào.
Cô đang nỗ lực bôn ba vì danh lợi nơi chốn hồng trần, vậy mà người này vẫn trước sau như một, ánh mắt trong suốt.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Anh Là Niềm Kiêu Hãnh Của Em
- Chương 7