Chương 37

Nhà Vu Đồ cũng vừa ăn cơm xong, tiễn họ hàng ra về, sau đó anh trở về phòng của mình.

Nhìn thấy tin nhắn Wechat của mình gửi đi vẫn như cũ, anh đặt điện thoại xuống trong lòng có chút nôn nóng.

Chẳng lẽ phải lấy bằng lái xe làm cớ?

Anh mở cửa sổ ra, không khí lạnh bên ngoài ùa vào mặt. Anh dựa vào cửa sổ đốt một điếu thuốc, từ từ lấy lại bình tĩnh.

Anh nghĩ lại, cô chỉ là không để ý mình hai ngày thôi, mình không có tư cách để ở đây bực bội.

Điện thoại ở trên bàn đột nhiên kêu lên, anh lập tức bắt máy, thì ra là Lý Minh bạn học cấp 3 của Anh.

Lý Minh nói: Vu Đồ, hôm nay là ngày họp lớp cấp 3, mọi người đang ở quán KTV, cậu có đến không?

Vu Đồ uyển chuyển từ chối: Tôi không đi đâu.

Lý minh liền nói: Biết ngay mà, nếu không bận việc gì thì cậu đến nhé! Kiều Tinh Tinh cũng đến rồi . . . . .

Vu Đồ đột nhiên cầm chặt điện thoại, ngắt lời bạn: Cậu nói cái gì?

Lý Minh nói: Kiều Tinh Tinh, ngôi sao nổi tiếng đấy, người ta còn bảo sẽ đến tham gia họp lớp.

Ngón tay của Vu Đồ bị lửa điếu thuốc đốt một chút, Anh cũng không quan tâm liền hỏi: Cô ấy nói khi nào, nói ở đâu?

Trong nhóm chat của lớp mình, cậu không xem à? Vốn dĩ ban đầu chỉ đến có mười mấy người, mình nghĩ bây giờ chắc gần ba mươi người rồi, lớp trưởng đổi chỗ lớn hơn rồi.

Vu Đồ tắt điện thoại, mở wechat lên, trong nhóm lớp tin nhắn đã lên đến vài trăm tin, trước giờ anh không xem, nhấn vào tin nhắn trượt rồi trượt, anh cầm vội chiếc áo khoác ngoài liền ra khỏi nhà.

Bố mẹ đang ở phòng khách xem tivi, nhìn thấy anh như vậy cũng cảm thấy lạ, bèn hỏi: Sao vậy con?

Vu Đồ nhanh chóng mang giày rồi nói: Con có việc phải ra ngoài, Bố mẹ không cần phải đợi, con rất muộn mới về.

Nói xong liền mở của rồi đi luôn.

Bố mẹ Vu đưa mắt nhìn nhau nói: Đã bao lớn rồi mà còn hấp tấp như vậy.

Vu Đồ củng cảm thấy mình có gì đó hấp tấp như hồi cấp 3 vậy, không đúng, hồi cấp 3 anh cũng chưa từng vội vàng như vậy.

Người đi chơi xuân rất đông, xe taxi bị kẹt ở trung tâm thương mại cách nơi hẹn KTV vài trăm mét, Vu Đồ đành phải xuống xe chạy bộ.

Lúc này Kiều Tinh Tinh đã ở phòng KTV bị bạn bè vây quanh thành tầng lớp, còn hát một bài hát vui vẻ.

Bội Bội hồi hộp ngồi bên cô, chỉ sợ mọi người chụp ảnh này nọ, thật ra chỉ là cô lo quá, ngôi sao nổi tiếng cũng là người bình thường, huống hồ mọi người điều là bạn học cấp 3, sau một hồi vây quanh vì hiếu kỳ, sau đó mọi người cũng bình thường lại, người uống rượu người ca hát.

Tất nhiên, khó trách những người qua chào cô xin chụp ảnh, ký tên... một bên là Bội Bội ngồi cố định còn một bên thì hết người này đến người khác luân phiên không ngừng.

Mọi người thay nhau ca hát, còn lớp trưởng thì quản lý nhân số nói: Còn ai chưa đến không, à… lớp chúng ta có hai học thần chưa đến phải không?

Có một bạn học nữ nói: Đã hỏi Hạ Tình rồi, cô ấy bảo ở quê ăn tết cùng bố mẹ họ hàng rồi, nên không tham gia được.

Một bạn nữ khác hỏi: Vậy Vu Đồ đâu?

Lý Minh nói: Tớ vừa gọi điện thoại cho Vu Đồ rồi, cậu ấy hình như không xem tin nhắn của nhóm, cũng không bảo là có đến hay không.

Kiều Tinh Tinh nhìn các bạn đang nói chuyện và những việc xung quanh, sự tập trung điều ở những việc có liên quan anh. Cô thầm nghĩ, thì ra là không xem tin nhắn nhóm, hèn gì đến giờ vẫn không thấy đâu . . . . . . Nếu mới gọi điện thoại, vậy khi nào mới đến?

Đang suy nghĩ, lớp trưởng đột nhiên hỏi Cô: Kiều Tinh Tinh, có phải cậu và Vu Đồ rất thân không, cậu gọi điện hỏi Vu Đồ đi.

Một bạn khác hùa theo: Đúng vậy, chúng tớ nhìn thấy video cậu và Vu Đồ chơi game cùng nhau rồi, Vu Đồ chắc chắn nể mặt cậu đó.

Kiều Tinh Tinh: . . . . . . . .

Cô gọi điện thoại cho anh là chuyện không thể, Kiều Tinh Tinh đang nghĩ lý do để từ chối, cửa của phòng đột nhiên bị lực đẩy vào.

Bóng dáng của một người cao to đang xuất hiện ở trước cửa.

Mọi người cùng nhau hướng đến trước cửa, lớp trưởng lập tức đứng dậy, lớn tiếng gọi: Vu Đồ!

Kiều Tinh Tinh nhanh chong cúi đầu xuống, giả vờ chơi điện thoại, dựng tai lên, để lắng nghe động tĩnh trong phòng.

Dù gì Vu Đồ cũng là nhân vật làm mưa làm gió trong vườn trường, sự xuất hiện của anh trong phòng này lại tạo ra một cao trào mới, không ít người chào hỏi anh, không khí trong phong lại sôi nổi hẳn lên.

Vu Đồ, cuối cùng cậu cũng đến.

Đến quá muộn, phải phạt rượu.

Học thần lâu ngày không gặp, cậu bây giờ đang làm gì vậy?

Vu Đồ sao cậu vẫn đẹp trai như vậy, tớ sắp bị hói rồi.

Vu Đồ, cậu . . . . .

Vu Đồ nhất nhất cùng họ hàn huyên, chào hỏi nhau một lúc không khí dần dần trở lại bình thường trở lại, lớp trưởng tiếp đón anh: Vu Đồ, cậu ngồi chỗ của mình đi, đưa cho tớ chai rượu.

Vu Đồ uyển chuyển từ chối một cách nho nhã lễ độ: Đợi mình một chút, mình còn chút việc.

Kiều Tinh Tinh lặng lẽ nhấc mí mắt lên, trong tầm mắt, đôi chân dài thẳng tắp từ từ bước đến phía cô, sau đó dừng lại ở trước mặt cô.

Không khí trong phòng đột nhiên im lặng, vốn dĩ người đang hát cũng dừng lại, đến âm thanh cũng không còn ồn ào náo động như vậy.

Kiều Tinh Tinh không thể không ngẩng đầu, Vu Đồ khom lưng xuống, nhìn chằm chằm vào cô rồi hỏi: Có phải vì anh không?

Lời nói của anh không có đầu không cuối, Kiều Tinh Tinh lại biết anh đang hỏi cô có phải vì anh, cô mới xuất hiện ở đây không.

Phải đấy, nếu không thì sao?

Kiều Tinh Tinh nói nhỏ tiếng: Không tính toán với anh nữa.

Vu Đồ im lặng, nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô bỗng nhiên cảm thấy mắt cô sáng như ngôi sao. Kiều Tinh Tinh bị anh và mọi người nhìn như vậy cảm thấy không được tự nhiên, đang nghĩ tìm một chỗ cho anh ngồi xuống, nhưng mà chưa kịp nói, một nụ hôn nhẹ nhàng đáp lên môi cô.

Vu Đồ nghiêng mình hôn cô.

Kiều Tinh Tinh ngây ra, nhất thời không kịp phản ứng là xảy ra chuyện gì. Sau vài giây, cô mới nghĩ đến việc đẩy anh ra, chưa kịp giơ tay lên đã bị anh biết trước ôm chặt cô.

Cái hôn này không quá dài.

Vu Đồ nhanh chóng dừng lại, thân thể không di chuyển, tư thế vẫn giữ nguyên khoảng cách, hơi thở nồng nhiệt bao vây cô.

Đi không?

Anh hỏi cô.

Kiều Tinh Tinh tức giận định đá anh, đã như vậy rồi còn không đi còn đợi bạn học vây quanh sao?

Từ trong ánh mắt cô anh nhận được đáp án, anh cầm lấy tay cô, nói với tất cả bạn bè đang ngơ ngẩn: Thật ngại quá, chúng mình đi trước nhé, các cậu chơi tiếp đi nhé.

Cứ như vậy anh nắm lấy tay của Kiều Tinh Tinh rồi rời đi, bỏ lại bạn bè đang ngơ ngẩn ra.

Rất lâu, trong phòng mới có người cẩn thận hỏi: Mọi người, mình không nhìn lầm chứ?

Một trả lời người khác nói nhẩm: Nhìn lầm rồi.

Vu Đồ và Kiều Tinh Tinh vẫn chưa đi xa, cô bị anh kéo đến nơi an toàn trong thang máy của KTV.

Kiều Tinh Tinh chạy đến nổi thở dốc: Anh, anh thật là,...

Vu Đồ chỉ nhìn cô rồi hỏi: Tại sao?

Tại sao đột nhiên lại để ý đến anh?

Kiều Tinh Tinh điều chỉnh lại hơi thở, rồi nói: Hôm thi đấu đó em đi trao giải cho các tuyển thủ, anh cầm lấy điện thoại của em đánh giùm em hai trận giành penta kill? Không phải anh nói không tặng quà sinh nhật cho em sao? Tại sao sau đó lại tặng cho em?

Vu Đồ nhớ ra chuyện đó, Anh cho rằng không tính, bởi vì ngày đó không chơi cùng em.

Anh nhíu mày, Vì chuyện này à?

Tất nhiên không phải chuyện này.

Mà là vì, cô nghĩ đến lúc đó anh một mình nghĩ đến chuyện ly biệt lại ở trong phòng suy nghĩ làm như thế nào giành quà sinh nhật cho cô, nghĩ đến trước đây anh liều mạng muốn trước lúc thi đấu tặng cho cô penta kill, hình như sự đấu tranh và nhẫn nại của anh làm cho cô đột nhiên hiểu được kiểu tình cảm này chỉ Vu Đồ mới có.

Kiều Tinh Tinh không trả lời mà hỏi vặn lại: Tại sao anh lại biết được mật mã điện thoại của em.

Mật khẩu điện thoại cô cũng đâu phải 1316 như của cửa nhà đâu

Vô tình nhớ lại. Cô bấm rất nhiều lần trước mặt anh.

Tổng cộng anh đánh 2 ván, tại sao lại lấy được 2 cái penta kill vậy? Đẳng cấp của em cũng không thấp.

“Lúc vào thì bảo đồng đội đưa vàng cho anh, anh gánh tất.

Ầu? Kiều Tinh Tinh có chút kinh ngạc.

Ván thứ hai có người thắc mắc, dựa vào cái gì, anh nói, bạn gái anh đang xem, giúp tôi đi, người anh em.

Kiều Tinh Tinh không nhịn được nở nụ cười, Anh nói như vậy không giống như tý nào.”

Vu Đồ nhìn cô chằm chằm bảo: Anh hiện tại cũng không giống anh.

Quả thực không giống anh .. . . . . .

Kiều Tinh Tinh nhớ đến nụ hôn vừa xảy ra, trên mặt không khỏi có chút ngượng ngùng.

Tay của Vu Đồ xoa nhẹ mái tóc của cô: Chúng ta có thể không nói đến chuyện game nữa được không?

Bầu không khí có chút ngại ngùng.

Kiều Tinh Tinh nhỏ nhẹ nói: Vậy nói gì?

Giọng của Vu Đồ có chút ấm áp: Như vậy có nghĩa là em đồng ý à?

Kiều Tinh Tinh cúi đầu, ngại ngùng nghịch những chiếc lông trên ống tay áo khoác của mình: Em còn nhớ, lúc đó em còn hỏi anh về một chuyện khác nữa.

Ừ, còn di cư lên sao hỏa nữa.

Phải tiếp tục viết.

Vu Đồ ngây ra một chút, trong ánh mắt hiện lên nụ cười đáp: Được

Kiều Tinh Tinh có chút do dự, không được tự nhiên nói: Nhưng không được thức thâu đêm nhé, em không vội.

Lúc này qua một hồi lâu, Vu Đồ mới cúi đầu thấp xuống rồi nói: Được.

Bên ngoài thang máy có những tiếng ồn ào của những bước chân bước đến, cùng với lời nói: Chen chúc thang máy như vậy chi bằng đi cầu thang bộ cho rồi.

Lâp tức có một tiếng kêu: Két. Cửa an toàn của thang máy được mở ra, Vu Đồ nhanh chóng ôm Kiều Tinh Tinh vào lòng, mặt của cô gối trên ngực của anh.

Những người thanh niên đi vào thang máy chắc cũng không ngờ rằng bên trong có người, hay...ờ, tư thế lúc này, nhất thời dừng cuộc nói chuyện lại, vừa xuống cầu thang vừa không ngừng đánh giá bọn họ.

Vốn dĩ Vu Đồ luôn luôn giữ bình tĩnh như vậy, cũng bị ánh mắt tò mò không chút che dấu của bọn họ làm cho ngại ngùng, chỉ có thể hạ tầm mắt bắt đầu nghiên cứu mái tóc của Kiều Tinh Tinh.

May mà bọn họ đi rồi.

Bỗng nhiên trong thang máy nghe được thoang thoảng tiếng nói mơ hồ.

Má, vậy mà lại hẹn hò trong cầu thang thoát hiểm, cảm giác như có chuyện gì đó ha.

Anh chàng đó rất đẹp trai.

Người ta có bạn gái rồi, nhìn xem bạn gái anh ta gầy như vậy chắc chắn là rất đẹp.

Hừ, Tết xong em phải giảm cân.

Tiếng nói của họ cuối cùng cũng biến mất, Kiều Tinh Tinh chui đầu vào lòng của Vu Đồ, khe khẽ cười.

Thầy Vu thầy rất đẹp trai nha.

Vu Đồ không biết làm sao đành nói, Đi cùng em, cầu thang an toàn cũng trở nên không an toàn.

Kiều Tinh Tinh nói lẩm bẩm. Tập làm quen đi.

Anh quen từ lâu rồi. Hơn nữa còn luôn luôn quan sát bốn phương tám hướng.

Vu Đồ nói: Chúng ta chuyển đi nơi khác nhé?

Đi đâu? Chỗ nào cũng nhiều người như vậy. Ở rạp chiếu phim hay đại loại nhưng vậy bây điều rất nhiều người, ở đây cũng không giống Thượng Hải có thể đến nhà của cô.

Vu Đồ suy nghĩ một chút rồi nói: Có một nơi chắc chắn không có người.

Kiều Tinh Tinh không ngờ Vu Đồ lại đưa cô đến nơi này.

Trường trung học số 1 ở thành phố Kình.

Vu Đồ đi thương lượng với bác bảo vệ, Kiều Tinh Tinh đứng trước bản tin, mắt nhìn về những dòng chữ đó, khó tránh nỗi niềm trong lòng trỗi dậy. Một lát sau, Vu Đồ đứng hướng về cô vẫy tay, Kiều Tinh Tinh chạy đến, chú bảo vệ ở trong đứng dậy mở cửa cho hai người.

Ở trường trong thời gian này chỉ mở một số cây đèn chiếu sáng đại khái một số nơi, rất âm thầm lặng lẽ.. Tất nhiên một bóng người cũng không có.

Đi được một lúc, Kiều Tinh Tinh thắc mắc: Tối như vậy rồi, vì sao bác ấy lại cho chúng ta vào đây?

Anh nói với ông ấy, lúc trước anh là học sinh ở đây muốn đem bạn gái đến thăm trường mình đã từng học.

...Như vậy cũng được sao?

Bác ấy bảo bác còn nhớ anh.

Ờ~~~~ Học thần Vu, dĩ nhiên ấn tượng sâu sắc.

Vu Đồ liếc Cô một cái,Chỉ tiếc là bạn gái anh không tiện lộ diện, bằng không chỉ sợ càng dễ dàng đi vào hơn.

Cũng phải. Kiều Tinh Tinh tỏ ra tự hào.

Vu Đồ không kiềm chế được liền nở nụ cười.

Thật ra buổi chiều hôm qua anh đã đến đây rồi, lúc đó bác ấy không chú ý đến anh.

Đã từng đến đây? Lúc cô không để ý đến anh? Anh ấy đến đây để làm gì?

Tâm trạng của Kiều Tinh Tinh đột nhiên tốt lên, bước chân cùng bước đầu nhẹ nhàng, quyết định không suy nghĩ đến chuyện anh nói đến chuyện bạn gái thuận miệng đến vậy.

Ơ, tại sao sân tập thể dục ở đây lại biến mất rồi.

Kiều Tinh Tinh chỉ về phía trước, trước đây khi vào của trường, phía bên phải chính là sân thể dục chính, thế nhưng bây giờ nơi tập thể dục lại biến thành một tòa nhà dạy học mười mấy tầng.

“Chắc là mở rộng diện tích nhỉ?”

Kiều Tinh Tinh nhìn tòa nhà đột ngột mọc lên từ mặt đất, trong lòng hơi buồn bã. Nơi đây đã từng là sân thể dục, chứa chan bao hồi ức thanh xuân. Ví dụ như những đợt chạy 800m mệt muốn chết, lại ví dụ như tư thế oai hùng của người đứng bên cạnh trên sân bóng.

Bây giờ anh còn chơi đá bóng không?

Vu Đồ khiêm tốn đánh giá bản thân: Anh là thành viên đá bóng cứng trong viện đấy.

Kiều Tinh Tinh phì cười, lúc thầy Vu tự luyến thì không còn quan tâm đến người khác nữa.

Cô ngẩng đầu nhìn tòa nhà mới, trong lòng có chút lo lắng: Sân thể dục không còn nữa, học sinh biết đi đâu tập thể dục buổi sáng đây?

Bên cạnh có một trung tâm thể dục thể thao, có thể là tập ở đó.

Lúc chúng ta còn đi học ở đó vẫn còn là đất bỏ hoang.

Ừ. Vu Đồ nhớ lại, “Có một lần em dẫn theo các bạn học nữ đi hái hoa dại bị Chủ Nhiệm bắt được sau đó bị phê bình phải không?

...Anh có thể nhớ đến chuyện gì tốt hơn không = =

Vu Đồ mỉm cười. Anh còn nhớ lúc đó là lớp 10, anh bị kêu lên phòng làm việc của cô chủ nhiệm nói về chuyện thi đua, vừa khéo gặp một đám học sinh nữ đang bị mắng, bị phê bình nặng nhất chính là cô. Lúc đó cảm thấy rất ngại, bây giờ nhớ lại thật khiến người ta hiểu được mùi vị của thời áo trắng.

Thì ra người con gái bị phê bình mười mấy năm về trước lại dây dưa với mình sâu đậm như vậy.

Hóa ra có một ngày, họ có thể cùng nhau trở về nơi này, tìm kiếm những dấu vết đã qua đi của quá khứ.

Bọn họ nhìn về con đường phía trước, đã đi qua căn tin, sân bóng rổ, ký túc xá học sinh, sau đó bước lên con đê Thiên Bộ bên bờ sông.

Thành phố Kình nằm ở Giang Nam, sông hồ phong phú, trường của bọn họ là vì xuôi theo bờ sông mà lập nên. Dọc theo bờ sông, có một vùng cảnh quang nước non xanh biếc. Lúc đó ăn cơm ở nhà ăn xong có rất nhiều học sinh chọn đi theo con đường này để về lớp học.

Đi ven theo con đê được một đoạn, Kiều Tinh Tinh đột nhiên dừng chân, tay chỉ về cây to trước mặt.

Anh còn nhớ ở đó không? Biểu cảm của cô có chút nguy hiểm.

Vu Đồ nhìn cái cây đó, cũng là ở dưới cái cây đó, có một ngày Kiều Tinh Tinh bỗng nhiên chặn anh lại.

Anh quay đầu nhìn về phía Kiều Tinh Tinh: Trên đường đưa em đến đây anh đang suy nghĩ một câu hỏi.

Cái gì?

Nếu em nhắc đến chuyện cũ thì anh phải làm sao?

Kiều Tinh Tinh trợn mắt nhìn anh, sau đó nhịn không được nở nụ cười: Hôm nay không nhắc, nhưng mà~~ sớm muộn gì cũng có.

Vu Đồ cúi đầu xuống, “Anh rất mong chờ.

Tốt nhất là nhắc cả đời.

Anh hướng về Kiều Tinh Tinh đưa ra cánh tay.

Kiều Tinh Tinh nhìn rồi lại nhìn, xem rồi lại xem, cô đặt tay lui sau lưng mình.

Vu Đồ nhướng mày, kiên nhẫn chờ đợi.

Sau một lúc lâu, Kiều Tinh Tinh mới rụt rè đặt tay của mình vào giữa lòng bàn tay anh.

Vu Đồ lập tức nắm chặt không buông.

Anh cầm tay của Kiều Tinh Tinh, đi vào dãy nhà dạy học. Dạo quanh tòa nhà một vòng, sau đó họ dừng chân trên bậc thang của tòa nhà.

Phía sau chính là bảng thông báo điện tử của trường học.

Ở đây lúc trước lúc nào cũng toàn là hình của anh, tên các cuộc thi đấu và được những giải gì. Kiều Tinh Tinh nhìn anh, Anh còn nhớ không, lần trước em ở nhà chị Linh nói với anh, em cảm thấy sau này anh sẽ trở thành một nhà khoa học hàng không vũ trụ tài giỏi, sau đó với tư cách là bạn học của anh em cũng cảm thấy vinh dự.

Anh còn nhớ.

Thật ra thật ra không phải như thế.

Ừ?

Không phải bạn học của anh. Kiều Tinh Tinh hướng về anh nháy mắt.

Hình như trong lòng của Vu Đồ hình như bị rạch một đoạn, đã biết rồi còn hỏi: Vậy là gì?

Kiều Tinh Tinh không thèm để ý anh.

Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, vẫn trả lời câu hỏi của anh.

Kiều Tinh Tinh nâng cằm lên,Lúc đó sẽ có những tưởng tượng kì lạ, anh nghe xong không được phép cười, ví dụ như, sẽ tưởng tượng rằng rất lâu sau sẽ đến kỷ niệm ngày thành lập trường, anh đã là nhà khoa học vũ trụ nổi tiếng, lúc đó trường sẽ mời anh về dự, tiếp đó em sẽ đi cùng anh.

Từ trước đến giờ Vu Đồ chưa bao giờ biết, thì ra tâm tư mềm yếu ở trong lòng có thể trở nên như vậy.

Thầy Vu, em có yêu cầu rất cao với anh đấy nhé, vì vậy anh phải cố lên nhé.

Vì vậy, ít nhất không cần phải đấu tranh do dự về thu nhập hay thứ gì khác mà không dám chấp nhận em, anh có mục tiêu rất lớn và rất quan trọng, anh hiểu ý của em chứ?

Tại sao Vu Đồ lại không hiểu được.

Có lúc anh cũng rất ngạc nghiên, rõ ràng là hai người tiếp xúc chưa được bao lâu, nhưng lại có thể tâm ý tương thông đến như vậy, có lúc nhìn vào ánh mắt cũng đã biết đối phương muốn biểu đạt điều gì.

Vì thế lúc này, anh đang ngồi trên bậc cầu thang của ngôi trường cấp 3, trong lòng anh hiểu rõ trong lúc bồng bột của tuổi trẻ anh đã để lỡ mất những gì.

Tinh Tinh, có lúc anh cảm thấy, em nhìn anh có lẽ có chút mù quáng.

Trước đây còn ở trong trường cấp 3, anh cũng tưởng mình thông minh, ra ngoài rồi mới biết trời cao đất dày, bản thân nhỏ bé, anh cũng không kiên cường như bản thân mình nghĩ, chỉ số IQ không không đạt được thứ nhất thê đội....

Chờ một chút. Kiều Tinh Tinh nói, Thê đội mà anh nói là gì?

Vu Đồ bị cô làm gián đoạn, . . . . . Tiền Học Sâm, Korolev, von Karman.”

Anh vừa phổ cập khoa học về giới hàng không vũ trụ cho Kiều Tinh Tinh: ...Ờm, anh tiếp tục đi, . . . . .

Vu Đồ tiếp tục không nổi, anh cười, Nhưng anh sẽ cố gắng nỗ lực.

Anh nói: Anh nghĩ anh có thể làm được.

Kiều Tinh Tinh ánh mắt lấp lánh nhìn anh: Ừ.

Cứ như vậy hai người im lặng ở ngồi trong gió lạnh một lúc.

Vu Đồ đột nhiên nói: Tinh Tinh, Anh phát hiện em có xu hướng trở thành BDS.

Kiều Tinh Tinh ngây ra một lát: BDS là cái gì?

Vu Đồ nói: Baidu đó.

Ối trời, anh dám nói với em như vậy à.

Rét đậm đêm khuya, trong vườn trường lành lạnh, có tiếng cười trong treo của con gái, cùng với đó là sự trầm lặng của người con trai.

Có tiếng gọi của bác bảo vệ: Sắp đóng cửa rồi.

Hai người cùng nhau bước ra khỏi trường học.

Ngoài cửa trường là con đường vừa dài vừa rộng lớn.

Kiều Tinh Tinh đang ngâm nga một bài hát mà anh chưa bao giờ nghe qua, Vu Đồ cầm lấy tay cô, bỗng nhiên có được cảm giác tìm được nơi thuộc về mình.

Bước chân càng ngày càng rõ rệt, còn cuộc đời của anh hình như cũng trở nên đơn giản.

Chỉ có điều là -------

Có cô ở bên.

Sau này, trở thành niềm kiêu hãnh của cô.

Hoàn chính văn

Dịch: SẮC team