Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Anh Là Niềm Kiêu Hãnh Của Em

Chương 35

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tối này Kiều Tinh Tinh chìm vào giấc ngủ sâu.

Ngày hôm sau là 30 Tết.

Lúc thức dậy bầu trời đã sáng rực , mở mắt ra, ở trong mũi đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, những gì cô nghĩ, thức dậy và mở cửa phòng ngủ, quả nhiên, giọng nói quen thuộc phát ra từ nhà bếp, bố mẹ đã đến rồi.

Cho dù có bận rộn như thế nào , đêm giao thừa nhất định cả nhà phải cùng ăn tối với nhau. Những năm gần đây số lần cô ấy trở về ăn tết nhiều hơn, nhưng thỉnh thoảng cũng giống như năm nay, bởi vì cô có công việc, cha mẹ đến sum họp với cô.

Cô bước đến cửa bếp, bố mẹ nhìn thấy cô ấy, đều là tươi cười rạng rỡ, “Đã dậy rồi, không muốn làm phiền đến con.”

Kiều Tinh Tinh bước đến và ôm lấy mẹ của mình.

Mẹ Kiều có một chút ngạc nhiên, vỗ nhẹ cô: “Tinh Tinh có chuyện gì? Bỗng nhiên sao lại làm nũng với mẹ.”

“Dạ không có gì.” Giọng của Kiều Tinh Tinh buồn bã.

Bố Kiều nhìn trong mắt của bọn họ rất bận rộn, mệt mỏi: “Con gái của bà lúc nào chẳng thế? Đói rồi chứ?”

“ Vâng.” Kiều Tinh Tinh buông mẹ ra. “ Có cái gì ăn không ạ?”

Bố Kiều đã sớm hầm cháo tình yêu cho cô, tại một chiếc bàn nhỏ Kiều Tinh Tinh vừa ăn cháo, vừa nghe bố mẹ tranh luận về bữa ăn tất niên.

“Sao ông lại đem thịt bò từ nhà lên đây vậy, một miếng to như vậy sao có thể ăn hết được. Đã bảo ông phải thay đổi cách suy nghĩ đi, làm ít hơn một chút. Sáng mai chúng ta đi về, Tinh Tinh sẽ không ăn.” Đó là mẹ Kiều nói.

“Bữa cơm giao thừa sao lại có thể ít như vậy? Cần phải có thừa mới là điềm tốt.” Đây là bố Kiều mấy năm gần đây đã chuyển nghề sang nghiên cứu nghệ thuật nấu ăn .

“Mê tín, lãng phí.” Mẹ Kiều kết luận.

Kiều Tinh Tinh ngẩng đầu lên: “Bố mẹ tối ngày mai không đi cùng với con sao?”

Cô sẽ kết thúc buổi biểu diễn vào khoảng 8-9 giờ tại đài Đông Phương vào ngày mai, nghĩ rằng bố mẹ cô sẽ đợi cô rồi cùng về thành phố Kình.

Bố Kiều cắt thịt bò: “Tối mùng 1 năm nay đến lượt nhà chúng ta mời khách, sáng sớm quay về để chuẩn bị.”

Kiều Tinh Tinh chán nản: “Vậy không để con về nhà ăn Giao thừa với mọi người, ba mẹ cũng không cần phải chạy tới chạy lui.”

Mẹ Kiều nói: “Vậy không phải con phải chạy tới chạy lui sao, bố mẹ tối rảnh, vẫn nên để bố mẹ tự đi đi. Lỡ trên đường kẹt xe rồi con đến chương trình muộn cũng không tốt.”

“Vâng.” Kiều Tinh Tinh lại không nói cái gì, bưng một bát cháo từ từ ăn.

Một bát cháo ngọt ngào ấm áp trượt xuống bụng,và dường như bắt đầu ấm đến tận đáy lòng, trong căn phòng trống, một lần nữa tràn ngập không khí vui vẻ náo nhiệt.

Bữa cơm tối đêm giao thừa đã phụ lòng mong đợi mẹ Kiều, số lượng món ăn đã nhiều, nhưng mỗi món cũng quá đầy, sau khi nói vài câu may mắn với nhau, mẹ Kiều lại bắt đầu càm ràm bố Kiều.

Sau đó hai người nhất trí khuyên Kiều Tinh Tinh ăn nhiều hơn.

Kiều Tinh Tinh trong lòng đau khổ, cô cũng muốn ăn nhiều hơn, nhưng lại nghĩ đến chiếc váy mặc trong buổi biểu diễn ngày mai, vẫn chỉ có thể kiềm chế.

Sau bữa tối đêm giao thừa là bắt đầu xem tiết mục đêm 30, bố mẹ cô ngồi trên ghế sofa, Kiều Tinh Tinh cùng ngồi với bọn họ một lúc, một mình ngồi cạnh cửa sổ sát đất với chiếc điện thoại di động.

Mọi người háo hức bắt đầu gửi những lời chúc phúc ngày tết, và người mà cô đã gửi wechat vào sáng sớm lại luôn luôn im lặng.

Vào lúc 0 giờ, càng nhiều lời chúc từ wechat đến.

Mỗi năm cô đều trả lời theo mẫu đã làm sẵn, năm nay có vẻ như đột nhiên có kiên nhẫn, ngồi cạnh cửa sổ gõ vô số câu “Chúc bạn năm mới vui vẻ.”

Đợi đến lúc mọi thứ đã lắng xuống, cô cũng không đặt điện thoại xuống, và ngón tay vô thức lướt xuống trang wechat. Đến khi nhận thức đến bản thân làm cái gì, cô ấy đột nhiên đứng dậy.

Như tỉnh lại từ trong mộng, cô cảm thấy bản thân mình thật buồn cười.

Sáng sớm ngày đầu tiên của năm mới, mẹ và bố Kiều trở về. Kiều Tinh Tinh vào buổi trưa ăn một ít thức ăn của đêm hôm qua, đi đến sân diễn tập tương đối sớm vào buổi chiều,.

Biểu diễn rất thuận lợi, sau khi kết thúc đã hơn tám giờ, Kiều Tinh Tinh thay quần áo, dẫn tiểu Chu rời khỏi hậu trường. Trên đường đi đến nhà xe, nghĩ đến cuối cùng ngày mai cũng bắt đầu được nghỉ ngơi vài ngày, tâm trạng của cô không khỏi vui vẻ hơn.

Tâm trạng của tiểu Chu có vẻ tốt hơn, ôm đồ đi đầy sức sống, Kiều Tinh Tinh hỏi một cách kỳ lạ: “Chuyện gì làm em vui vẻ như vậy?”

“À, không có, không có.” Tiểu Chu nhanh chóng lắc đầu, không quá ba giây lại nở nụ cười gian.

Kiều Tinh Tinh lười hỏi.

Tuy nhiên khi đến nhà để xe, cô cuối cùng cũng biết sự phấn khích của tiểu Chu đến từ đâu.

Không xa, trước khi đợi xe của cô, một người đàn ông thân hình thon dài đứng ở đó, hơi dựa vào xe, dường như đang nghĩ về điều gì đấy.

Chắc là do nghe thấy tiếng bước chân đi đến, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh nhìn thẳng vào cô.

Kiều Tinh Tinh bước tới trước, sau đó thong thả đi qua.

Vu Đồ thân thể đúng thẳng, nhìn cô đi đến trước chiếc xe, anh thấp giọng nói: “Em trở về thành phố Kình nên anh đến đi nhờ xe .”

Kiều Tinh Tinh lặng im một chút, quay đầu hỏi tiểu Chu: “Anh ấy gọi điện thoại cho em lúc nào?”

“Buổi chiều ngày hôm qua.” Vu Đồ trả lời cô.

Tiểu Chu ở bên cạnh cười vô tội.

Kiều Tinh Tinh dường như có thể tưởng tượng ra ngày hôm qua tiểu Chu nhận được điện thoại hết sức phấn khởi cỡ nào, sau đó là phối hợp với anh để gạt cô cho cô niềm vui bất ngờ, dù sao cô ấy không biết gì cả. Lại nói, cho dù tiểu Chu biết cái gì, có lẽ Vu Đồ cũng có biện pháp để thuyết phục cô ấy.

Tài xế xuống xe xách đồ giúp các cô, Kiều Tinh Tinh không nói một câu nào bị kéo ra ngồi phía sau, hôm nay là lại một chiếc SUV, tiểu Chu chạy đến bên kia cũng muốn lên xe, Kiều Tinh Tinh ngăn cản cô ấy: “Em không cần đi cùng với chị đâu, ở lại chăm sóc mẹ em nhiều hơn một chút.”

Mẹ Tiểu Chu là bà mẹ đơn thân, mẹ cô ấy sớm đã đến Thượng Hải, nên mỗi năm cũng đều ở đón tết ở Thượng Hải.

Tiểu Chu nói: “Không sao, ngày mai em cùng với tài xế cùng nhau trở về, em nói với mẹ em một tiếng là được.”

Tinh Tinh trừng mắt nhìn cô ấy, tiểu Chu phất tay: “Được rồi được rồi, em sẽ không đi theo. Hết tết em sẽ cùng tài xế đến đón chị lên lại, chị tự mình thu dọn đồ đạc đừng vứt bừa bãi.”

Vu Đồ bỗng nhiên nói: “Tài xế cũng không cần đưa bọn anh về đâu.”

Mọi người sửng sốt, Kiều Tinh Tinh nhìn về phía anh.

Vu Đồ: “Anh sẽ lái xe”

Mặc dù Kiều Tinh Tinh không muốn nói chuyện với anh nhưng lúc này cũng nhịn không được: “Anh có bằng lái xe không?”

“Có” Vu Đồ nói. “Có đôi khi đơn vị của anh cần làm một ít khảo sát thực tế, sẽ đi đến một vài nơi có điều kiện xấu, như sa mạc, tuyết, đất vân vân, anh đều phải lái hết rồi, em có thể yên tâm.”

Anh nói xong từ trong túi áo lấy ra một ví tiền, mở ra lấy một giấy chứng nhận đưa cho Kiều Tinh Tinh: “Bằng lái xe của anh.”

Vu Đồ ngồi ở chỗ người lái xe, ô tô chậm rãi rời khỏi bãi đỗ xe ngầm.

Trong xe chỉ có hai người bọn họ, Kiều Tinh Tinh ngồi ở phía sau, trong tay cầm bằng lái xe của Vu Đồ --- cô cũng không biết bản thân mình là bị ma quỷ ám ảnh như thế nào mà nhận lấy bằng lấy xe của anh. Bây giờ cầm cũng không được, trả cũng không xong, dường như cũng rất kì lạ.

Cô dời ánh mắt về phía cửa xe ngắm phong cảnh đường phố muôn màu muôn vẻ, trong xe im lặng quá mức, một lát sau, Vu Đồ mở miệng nói: “Tinh Tinh, giúp anh mở bảng dẫn đường.”

Kiều Tinh Tinh nhìn bên ngoài không nhúc nhích, nhẹ nhàng mà nói: “Ngay cả đường mà anh cũng không biết, tranh làm tài xế làm cái gì?”

Vu Đồ không nói nữa, lặng lẽ lái xe, tim của Kiều Tinh Tinh bị anh khuấy lên, đã không còn yên bình như trước nữa, một lát sau, cô hỏi, “Tại sao anh lại ở chỗ này? Không cần về nhà ăn tết sao?”

“Sáng sớm nay anh từ thành phố Kình tới, nếu như ngày hôm qua không phải là giao thừa thì ngày hôm qua anh đã đến rồi.” Giọng nói của Vu Đồ rất nhẹ, “Tinh Tinh, anh rất sốt ruột.“

Lòng của Kiều Tinh Tinh run lên, không nhịn được nhìn anh. Nhưng mà từ góc độ của cô ấy chỉ có thể nhìn thấy hàm dưới của anh cắn chặt, tay nắm tay lái dùng sức gồng lên.

Một lúc sau, Kiều Tinh Tinh nói: “Em ngủ một lúc.”

“Được.”

Kiều Tinh Tinh đầu dựa vào kính, thực ra thì không hề buồn ngủ, thậm chí thì không có giả vờ ngủ. Cái gọi là “ngủ một lúc” thật ra chỉ là tìm cớ duy trì sự im lặng một cách lịch sự, hai bên rõ ràng trong lòng đều biết.

Ô tô nhanh chóng rời khỏi thành phố đông đúc nhộn nhịp, chạy ở trên đường cao tốc, trên đường cao tốc không có đèn đường, trong xe tối om, chỉ khi có xe đối diện đi ngang qua mới có chút ánh sáng chiếu vào.

Mỗi lần mà ánh sáng này chiếu vào một lúc, Kiều Tinh Tinh đều sẽ trong suy tư của mình giật mình hồi thần một chút.

Cô cúi đầu mở bằng lái xe của anh.

Người trong bức ảnh tuấn tú mà lạnh lùng.

Anh nói anh sốt ruột rồi …

Cô gấp tấm bằng lại.

Không biết qua bao lâu, xe rời khỏi cao tốc, lái vào khúc cua của khu phục vụ cao tốc, Kiều Tinh Tinh khẽ nhúc nhích, Vu Đồ lập tức phát hiện ra, giải thích ngắn gọn: “Đổ xăng”

Tài xế lại không đổ xăng sao?

Cô đi về phía trước nhìn bảng điều khiển một chút, nhìn cũng không quá hiểu. Thời gian trên bảng điều khiển cho thấy đến thành phố Kình có lẽ còn gần một tiếng, cô ấy do dự một chút, không được tự nhiên nói: “Em đi vệ sinh một chút.”

Vu Đồ quay lại nhìn cô: “Ừ.”

Vu Đồ dừng xe ở một góc bên cạnh nhà vệ sinh công cộng.

Kiều Tinh Tinh đeo khẩu trang xuống xe, từ nhà vệ sinh đi ra đã thấy Vu Đồ đứng quay lưng khu vực vệ sinh công cộng, dường như là đang đợi cô.

Cô bước chậm lại, Vu Đồ quay đầu lại, thản nhiên giải thích: “Quá muộn rồi, anh không yên tâm.”

Kiều Tinh Tinh “ừ” một tiếng, hai người cùng đi về xe bên kia.

Lúc đêm khuya giá rét của mùa đông, lại là đầu năm, ở trong khu phục vụ không có người, bốn phía mênh mông và yên tĩnh, giống như có thể nghe thấy âm thanh hơi thở của người bên cạnh.

Vu Đồ đi bên cạnh, áo lông của cô ấy ngẫu nhiên cọ xát vào áo khoác ngoài của anh ấy, tự dưng sinh ra một chút ý nghĩ đen tối. Kiều Tinh Tinh đi bên cạnh, theo bản năng bước nhanh hơn.

Đến trước xe, Kiều Tinh Tinh vẫn như cũ ngồi ở phía sau, nhưng mà tay mới vịn tới cửa xe, một bàn tay đàn ông đột nhiên chặn ngang qua, dùng sức đóng cửa xe.

Hơi thở lạnh thấu xương của đàn ông đột nhiên che phủ lấy cô.

Tim Kiều Tinh Tinh đột nhiên đập nhanh, không có nhúc nhích, sau một lúc lâu, Vu Đồ kiềm nén âm thanh ngầm từ đỉnh đầu truyền tới.

“Thật sự không có ý nghĩa gì sao?”

Ánh mắt của Kiều Tinh Tinh im lặng nhìn anh đặt tay trên cửa xe.

“Tại sao anh lại phải viết thư cho em, trả lời những vấn đề đó? Anh hối hận rồi phải không? Bởi vì trước kia em ngốc như vậy, khiến anh cảm động rồi?”

Kiều Tinh Tinh thấp giọng nói: “Em không cần như vậy, Vu Đồ”

Hiện lên trong mắt của Vu Đồ một chút vị chát: “Có phải anh đã làm một việc cực kì ngu xuẩn không?”

Kiều Tinh Tinh mím môi.

“Mấy ngày này, anh đều viết thư đến khuya nhưng chưa bao giờ cảm thấy mệt, rất thỏa mãn, chờ mong rất nhiều, cho rằng em nhận được sẽ cảm thấy vui vẻ, Tinh Tinh, anh đã nghĩ như vậy, chỉ số IQ của anh có phải là xuống đến số âm rồi không?”

Âm thanh của anh có vị chát: “Cả đời này của anh có lẽ làm những điều ngu xuẩn điều là vì em.”

“Nhưng mà anh không nghĩ đến còn biện pháp nào khác.” Anh nhẹ nhàng nói, “Không phải bởi vì nhìn thấy lịch sử trò chuyện lúc trước nên mới hối hận, anh đã hối hận từ lâu rồi, chỉ là không dám thừa nhận.”

“Sau đó anh đi công tác, ở sa mạc đợi một tháng, anh nghĩ rằng anh vẫn còn đấu tranh suy nghĩ, nhưng có một ngày anh phát hiện, thời gian anh suy nghĩ về mối quan hệ của chúng ta quá ít, phần lớn thời gian anh đều suy nghĩ, anh nên làm thế nào để bù đắp lại cho em.”

“Thậm chí bắt đầu trách em.”

Trách cô?

Kiều Tinh Tinh cuối cùng cũng quay đầu nhìn anh.

Vu Đồ chậm rãi giơ tay lên, tháo khẩu trang của cô xuống, ánh mắt dịu dàng và đầy khổ tâm, “Trách em tại sao lại đến hỏi anh sớm như vậy, nếu như cho anh một chút thời gian, chính anh cũng đã đầu hàng bản thân mình, đến lúc đó anh sẽ hỏi em trước thì tốt hơn.”

Rõ ràng không nên bị anh mê hoặc, nhưng mà Kiều Tinh Tinh lại không kiềm chế được bản thân hỏi: “Hỏi cái gì?”

“Hỏi, em có đồng ý ở bên anh không.”

Bầu không khí giống như dừng lại.

Hai bên đối diện nhau, Vu Đồ nhìn chăm chú vào cô ấy, chăm chú, cẩn thận hỏi lại một lần: “Tinh Tinh, em có nguyện ý ở bên anh không?”

Kiều Tinh Tinh nhìn anh ấy, ánh mắt không kiềm chế được sự đau xót.

Chàng trai đang ở trước mặt cô, cô đã thích rất lâu, lâu lắm rồi, trong lòng thở dài một hơi, nhưng dễ dàng như vậy thì quá lợi cho anh rồi.

Trên người của anh ấy có tất cả những thứ cô ấy thích, anh đã cho cô biết cảm giác yêu một người là như thế nào.

Cô có thể từ chối anh sao?

Trong lòng của cô biết, rất khó rất khó, nhưng mà nhận ra được như vậy khiến cho cô cảm thấy rất tủi thân và đau khổ.

Lặng im đã lâu, Kiều Tinh Tinh cúi đầu, giọng hạ thấp. “Em có một chút đồng ý, nhưng mà nói như thế này, trong lòng lại không vui.”

Trong nháy mắt Vu Đồ đã cảm giác trái tim của bản thân giống như bị thắt lại, đau đớn như có vật sắc nhọn đâm thủng trái tim anh, anh kiềm chế không được dùng hết sức ôm cô vào lòng.

“Xin lỗi em.”

Trong lúc nhất thời chỉ số IQ, EQ cái gì đó cũng đều hóa thành tro tàn, ở trong lòng ngực anh là một cô gái đã bị anh làm tổn thương, anh chỉ cảm thấy tâm tư rối loạn, không có biết phải làm gì bây giờ.

Anh ôm chặt cô hơn một chút, ở bên tai cô thì thào nói: “Thực sự xin lỗi.”

Kiều Tinh Tinh không có vùng vẫy, mặc cho anh ấy ôm cô vào lòng, má đặt trên cổ áo khoác ngoài mềm mại của anh. Cô cảm thấy bản thân quá yếu đuối, nhưng cô hiện tại có chút có bất cứ suy nghĩ gì.

“Em không phải muốn tìm một người, mà em yêu người đó hơn người đó yêu em.” Cô nói.

“Lý do này không được.” Vu Đồ nói: “Anh không thiếu.”

“Có” Cô chỉ trích anh, “Anh nói chúng ta không hợp.”

“Đó là do anh suy nghĩ đến nhiều thứ rất tầm thường, ví dụ như, thu nhập.” Vu Đồ nói giọng buồn buồn, “Ví dụ như anh có thể cho em những gì, cũng không có nhiều thời gian để chăm sóc cho em.”

“Em cũng không có nhiều thời gian để chăm sóc anh.” Kiều Tinh Tinh nói, “Yêu một người sẽ rất kích động, sẽ không một chút nào đấu tranh, do dự, cũng không cần suy nghĩ nhiều như vậy.”

“Có lẽ anh và em không quá giống nhau, anh suy nghĩ quá nhiều, em không thể nghĩ nhiều như vậy.”

“Còn có cái gì nữa?”

“Có lẽ, sắp nghĩ xong ngày chúng ta cầm tay nhau đi đến cuối đời rồi.”

Kiều Tinh Tinh ở trong lòng của anh vẫn im lặng, cố chấp nói: “Dù sao anh cũng ít hơn em.”

Trong lòng Vu Đồ tràn ngập cảm xúc đau lòng.

“Thế này được không.” Anh cúi đầu, “Em nói cho anh biết về phương pháp tính toán của em. Tính toán nhiều ít thế nào, sau đó anh sẽ bổ sung thêm, nhưng em không thể ngay cả công thức tính toán của em đều không nói cho anh biết.”

Kiều Tinh Tinh nháy mắt, không hiểu gì cả, công thức tính toán là cái quỷ gì chứ?

Tại sao trong lời nói của bọn họ lại xuất hiện cái này?

Cô mơ hồ một lúc, “ ...Anh lại bắt nạt em”

Vu Đồ: “…”

Anh lập tức nói : “Anh sai rồi.”

“Em còn chưa chấp nhận đâu.”

Vu Đồ than thở: “Anh biết.”

Một lát sau.

Kiều Tinh Tinh cúi đầu nói: “Em lạnh”

“Chúng ta lên xe thôi, nhưng em ngồi phía trước được không?” Vu Đồ đang dỗ dành cô, “Giúp anh chỉ đường, chặng đường còn lại anh thật sự không biết.”
« Chương TrướcChương Tiếp »