- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Anh Là Niềm Kiêu Hãnh Của Em
- Chương 31
Anh Là Niềm Kiêu Hãnh Của Em
Chương 31
Thời gian chầm chậm trôi, vậy mà đã đến qua năm mới. Cách đây mấy ngày, Vu Đồ tiễn Địch Lượng ra nước ngoài, thế là mỗi ngày khi anh về tới nhà, căn nhà chỉ còn cô quạnh một mình anh.
Có điều vẫn còn may, sắp tới đây anh cũng có một nhiệm vụ, phải đi sa mạc công tác một tháng.
Là một thử nghiệm thực địa có mức độ bảo mật cực kì cao, đề án lần này không phải do sở nghiên cứu của bọn họ làm thiết kế chính, nhưng, anh và Quan Tại cũng tham gia vào một phần công việc quan trọng trong đó. Bây giờ đến giai đoạn thử nghiệm thực địa, bọn họ cũng nên có người đến đó.
Trước khi đi, Vu Đồ về quê một chuyến.
Bố mẹ thấy anh trở về cũng lấy làm ngạc nhiên, Không phải hồi tháng 10 mới quay về đó sao, sao bây giờ đã về rồi?
Tháng 10 anh có một kì nghỉ phép dài nên đã về quê một chuyến, nhưng mà mới ở nhà đến ngày thứ tư, bố mẹ đã bắt đầu lo lắng, cảm thấy thời gian anh nghỉ ngơi quá dài, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không.
Vào lúc đó, anh vẫn chưa đưa ra quyết định, không thể nói gì để bố mẹ lo lắng. Bởi vì không muốn bọn họ suy nghĩ lung tung, chỉ có thể lấy lí do đi làm để trở về Thượng Hải, thực ra chính là cả ngày vùi đầu vào chơi game gϊếŧ thời gian, sau đó gặp được Kiều Tinh Tinh.
Sắc mặt của mẹ Vu rất vui vẻ, chỉ có điều Vu Đồ mới nói câu đầu tiên đã làm mẹ Vu đau lòng không dứt, thời gian anh chăm sóc bố mẹ quả thực là quá ít.
Sắp tới con sẽ đi công tác tận một tháng, không biết tín hiệu ở đó có tốt hay không, về nhà thăm bố mẹ một chút.
Mẹ Vu cũng không hỏi đi đâu làm gì, chỉ oán giận: Cũng không nói trước một tiếng. Rồi lại hỏi: Tết âm lịch năm nay muộn... thế có về trước tết âm lịch được không con?”
Có thể ạ.
Bố Vu nhìn thời gian, nói là đi mua vài món ăn đã bị mẹ Vu mắng: Con mới về nhà đã để nó ăn thức ăn ngoài, ông làm bố kiểu gì vậy.
Cuối cùng, bố Vu đi mua thịt gà và cá sống về. Nấu ăn xong là đã 1 giờ sau, Vu Đồ đặc biệt ăn nhiều hơn một chén cơm, bố mẹ thấy vậy đều biểu thị nét vui mừng trên mặt.
Ăn cơm tối xong, sau khi nói chuyện với bố mẹ một hồi, Vu Đồ trở về phòng .
Phòng của anh không tính là quá lớn, hướng về phía Bắc, cả thời niên thiếu của mình anh đều trải qua ở đây. Sau khi lên đại học thì rất ít về đây, bởi vậy trong phòng vẫn giữ nguyên như thời anh học cấp 3. Trên giá sách toàn bộ là sách anh đọc thời cấp đó, trong tủ xếp toàn những huy chương và cúp mà anh đạt được từ nhỏ đến lớn.
Anh đứng bên giá sách xuất thần một hồi, sau đó rút ra một quyển sách, đứng ngay tại chỗ lật ra xem.
Mẹ Vu đem trái cây vào cho Vu Đồ, nhìn thấy như vậy, cảm thấy kì lạ, hỏi: Con xem sách hồi cấp 3 làm gì?
Không có gì ạ. Vu Đồ hơi mất tự nhiên, gấp sách lại rồi để lại chỗ cũ.
Thật ra lần này anh trở về ngoài việc thăm bố mẹ ra, trong lòng anh như có một cảm xúc nào đó chi phối, thúc đẩy anh quay về. Mấy ngày nay, anh thường nhớ lại về những ngày thời học cấp 3, lần này lại nối tiếp lần kia, giống như muốn tìm lại thứ gì đó đã bị anh xem nhẹ mà lãng quên rất lâu trong quá khứ.
Chỉ tiếc là còn lại quá ít.
Anh biết như vậy rất khác thường, nhưng anh không thể nào khắc chế được, anh hỏi cho có lệ: Sao sách học thời cấp 3 vẫn còn giữ lại vậy ạ?
Chắc sót lúc dọn nhà ấy mà.
Vu Đồ nhìn quanh phòng một vòng, hỏi: Chiếc máy tính hồi xưa con hay sử dụng để ở đâu rồi ạ?
Mẹ Vu nhớ lại một hồi, Con nói không cần dùng đến nữa, máy móc cũng đã quá cũ rồi nên đã chuyển xuống dưới kho ở dưới lầu rồi.
Vu Đồ hỏi mượn mẹ Vu chìa khóa kho, đi xuống dưới kho mang máy tính lên, mẹ Vu lấy khăn giúp anh lau bụi, Máy tính đã cũ như vậy rồi, sao tự dưng lại bày ra vậy chứ, con không nhắc mẹ cũng quên cái máy tính này rồi, lúc trước khi bán cái ti vi cũ, khi đó định để người ta mang đi hết luôn, để lại chật chỗ, nhưng do nó cũ quá, bán đi cũng không được mấy đồng.
Vu Đồ cười, Đừng ạ.
Sau đó anh nói, Màn hình có thể bán, nhưng CPU giữ lại.
Máy tính đã rất lâu không dùng đến, quá trình chờ máy khởi động cũng chậm cực kì, mẹ Vu đã đi làm việc rồi, Vu Đồ ngồi nhìn màn hình từ từ sáng lên, lâu sau, hình nền khoảng không vũ trụ mới hiện ra.
Anh điều chỉnh lại cài đặt, sau đó mới mở mạng, vào QQ.
Phần mềm QQ ở điện thoại anh vẫn luôn mở, vậy nên khi đăng nhập vào máy tính không có tin nhắn mới nào xuất hiện, nhưng, ở trong máy tính này có tin nhắn từ hơn mười năm trước gửi đến, lịch sử trò chuyện cũ.
Anh nhìn chăm chú một hồi, sau đó mới tìm tài khoản của Kiều Tinh Tinh, mở ra lịch sử trò chuyện.
Một hàng chữ màu hồng đáng yêu lập tức hiện ra.
Đây đúng là font chữ mà cô hay sử dụng, Vu Đồ không hề cảm thấy bất ngờ, thậm chí khóe môi còn cong lên. Có điều chờ đến khi anh xem nội dung cuộc trò chuyện, nụ cười bên môi anh bắt đầu có vị chát ở trong đó.
Lúc này anh mới biết anh đã lạnh nhạt với cô đến mức nào.
Câu trả lời của anh luôn ngắn ngọn không thể nào ngắn gọn hơn, còn lộ ra vài phần khách sáo và qua loa cho có lệ, thậm chí có lần cô hỏi về vấn đề quá cơ bản, liên quan về vận tốc của vũ trụ, anh còn trực tiếp nói với cô nên lên baidu mà tìm.
Những tin nhắn sau này anh cũng không trả lời nữa.
Cô vẫn rất kiên trì, vẫn luôn khéo léo tìm chủ đề.
Ví dụ như:
Tớ thấy các cậu bàn luận trên diễn đàn về sự khác biệt giữa kĩ thuật hàng không vũ trụ của Trung Quốc và Mĩ, khoảng cách chúng ta với bọn họ xa đến như vậy sao >__