Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Anh Là Niềm Kiêu Hãnh Của Em

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kiều Tinh Tinh cùng đi với chị Linh đến địa điểm đã hẹn mới phát hiện ngoài bọn họ ra còn có thêm người khác đến nữa, đó là nam chính trong lời đồn và trợ lý của anh ta.

Trợ lý của đạo diễn Lý đang xin lỗi mọi người: “Bên phía Bắc Kinh đang có việc gấp nên buổi tối chúng tôi phải về lại bên đó, đành phải hẹn mọi người để thông báo cùng một lúc như vậy. Thật là làm phiền mọi người mà.”

Cũng chẳng có gì đáng ngại cho lắm, chẳng qua mọi người cùng trò chuyện với nhau một phen thôi mà.

Đạo diễn Lý rất hòa đồng, mọi người cùng nhau uống trà, cũng không nói những chuyện về bộ phim. Những vị đạo diễn nổi tiếng này đều luôn có cách nhìn người của bản thân, có khi chỉ cần dựa vào một lời nói hay chỉ một hành động của bạn đã quyết định bạn có thể được đóng bộ phim này hay không rồi.

Tùy tiện trò chuyện với nhau hơn nửa canh giờ, khi bàn đến những vấn đề đang thịnh hành hiện nay, trợ lý của nam chính đột ngột nói: “Chúng tôi cũng đang chơi cái game mà Tinh Tinh đang làm người đại diện đây này. Nó đang rất thịnh hành, chỉ là bọn tôi chơi mãi không lên rank được. Khi nào rảnh dẫn chúng tôi theo chơi chung nhé.”

Không khí xung quanh bỗng chốc yên lặng hẳn xuống, ánh mắt của chị Linh cũng muốn tóe lửa rồi đây.

Người bên phía đạo diễn Lý còn chưa kịp nói gì thì Kiều Tinh Tinh lập tức phát biểu: “Anh đang ở rank nào thế?”

Người trợ lý kia nói: “Tôi thì mới ở Bạch Kim thôi.”

Kiều Tinh Tinh bình tĩnh nói: “Rank của tôi cao, dẫn anh theo sẽ tăng thêm độ khó cho anh đấy. Anh đưa điện thoại đây cho tôi, tôi chơi một ván giúp anh.”

Nhân vật Vương Chiêu Quân của Kiều Tinh Tinh toàn thắng, được giải MVP.

Lúc ra về, đạo diễn Lý nói: “Hai người trẻ tuổi này thật không tệ, nhưng mà Tinh Tinh à…”. Ông đột nhiên chỉ đích danh Kiều Tinh Tinh “... Nhân vật lần này rất thích hợp với cô nhưng cô lại ốm quá, đại khái phải tăng thêm vài kí nữa mới được.”

Nhất thời đôi mắt của chị Linh như phát ra ánh sáng.

Sau khi Kiều Tinh Tinh đi rồi, Vu Đồ mới vệ sinh bụi bặm trong máy chiếu, sau đó thì cũng chẳng còn việc gì để làm nữa. Anh trở về phòng khách, bắt đầu suy nghĩ xem tại sao mình lại phải đợi Kiều Tinh Tinh quay về? Nhưng mà cái quan trọng hơn là tại sao Kiều Tinh Tinh lại an tâm để anh một mình trong nhà cô ấy cơ chứ?

Địch Lượng gửi tin nhắn đến: “Đang làm gì vậy? Từ sáng đến tối chẳng thấy cậu đâu thế.”

Anh trả lời: “Đang giữ nhà.”

Trạch Lượng: “??? Cậu không ở nhà sao?”

Anh mở máy tính ra, chuyên tâm nhìn dữ liệu của mình, qua một tiếng sau thì nhận được điện thoại của Kiều Tinh Tinh.

“Vu Đồ, tớ có chuyện vui cần phải nói cho cậu biết.”

“Nhận được vai diễn rồi sao?”

“Cũng gần là như vậy đi, nhưng mà quan trọng là lời nói của đạo diễn Lý.” Giọng điệu của Kiều Tinh Tinh rất vui vẻ, Vu Đồ còn tưởng đạo diễn Lý công nhận năng lực diễn xuất của cô, đang chuẩn bị lắng nghe cô nói.

“Ông ấy nói tớ quá gầy!”

Vu Đồ: “...”

“Cậu vẫn còn ở nhà tớ sao? Nhanh xuống đây, chúng ta cùng đi ăn cơm nào.”

Vu Đồ vừa xuống tới bãi giữ xe thì Tiểu Chu trên xe đã vẫy tay với anh. Anh bước lên xe, Kiều Tinh Tinh nói: “Hôm nay là sinh nhật của chồng chị Linh, chị ấy về trước rồi. Chúng ta đến nhà chị ấy ăn cơm chực thôi, cho chị ấy một điều bất ngờ.”

Vu Đồ: “... Em xác định đây là điều bất ngờ đấy sao?”

Đến nhà chị Linh, cô ấy vừa mở cửa ra thì thấy ngay Kiều Tinh Tinh, quả nhiên trên mặt cô ấy lập tức xuất hiện loại biểu tình âm hồn bất tán. Nhưng mà khi Kiều Tinh Tinh dâng lên sợi dây chuyền hiệu TF, cô ấylại lập tức vui vẻ trở lại.

A Quốc bế cô con gái đến, không phục nói: “Cô Kiều à, hôm nay là sinh nhật anh mà.”

Kiều Tinh Tinh tỏ vẻ rất có lý mà nói: “Em tặng quà cho vợ anh, xem như là tiết kiệm tiền giùm anh đó, coi như là tặng cho anh nhé? Nếu như anh thực sự không thích như vậy thì có thể đem đến tiệm đổi thành kiểu mà anh thích.”

A Quốc: “...”

Chị Linh đã sớm nhìn thấy được Vu Đồ, đôi mắt phát sáng gần cả nửa ngày: “Vị này chắc là thầy Vu nhỉ?”

“Gọi em Vu Đồ là được rồi.” Vu Đồ ngại ngùng nói: “Chưa chuẩn bị gì mà đi tay không đến, thật ngại quá.”

“Không cần đâu, người đến đây là được rồi. Lúc trước Tinh Tinh không cho tôi qua đó gặp cậu.”

Mọi người cùng vào nhà rồi ngồi xuống bàn ăn, vẫn là chị Linh không nhịn được lên tiếng hỏi: “Thầy Vu muốn tham gia vào giới giải trí của chúng tôi không? Bây giờ trong giới đang thiếu những ngôi sao tầm tuổi của cậu đấy.”

Kiều Tinh Tinh thật sự muốn trợn trắng mắt lên, cô biết chắc chuyện này sẽ xảy ra mà.

Khó khăn lắm mới có thể đá bay suy nghĩ đó của chị ấy. Sau đó chị Linh nói: “Hay là bây giờ gọi luôn Tiểu Chu và Đan Đan đến đây cho đông vui? Dù gì thì cũng đều là người chung phòng làm việc, thầy Vu sẽ không ngại chứ?”

Vu Đồ đương nhiên không có ý kiến, Kiều Tinh Tinh cũng gật đầu đồng ý.

Đợi mấy người trẻ tuổi trong phòng làm việc đến, không khí nhất thời náo nhiệt hẳn lên. Chị Linh lại gọi thêm một cái lẩu nữa rồi cùng mọi người bắt đầu bữa tiệc.

Những người trẻ tuổi trong phòng làm việc đều chưa từng được gặp qua Vu Đồ, nhưng bọn họ vốn đã tò mò từ lâu, lén lút cười hí hí đánh giá anh. Chị Linh ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở bọn họ phải chú ý hình tượng.

Kiều Tinh Tinh bình tĩnh nói: “Không sao, thầy Vu đã quen với những trường hợp như vậy vào lúc học cấp hai, cấp ba rồi.”

Thầy Vu: “... Cấp hai?”

Kiều Tinh Tinh nói: “Tớ cũng học chung cấp hai với cậu mà. Năm lớp 9 hai trường trung học từng sát nhập lại với nhau, cậu ở lớp 1, tớ thì lớp 14.”

Vu Đồ có chút kinh ngạc.

Kiều Tinh Tinh nhân cơ hội múc một muỗng thịt bò cho anh.

“Ôi, Tinh Tinh à, trường của các em không phải dựa vào thành tích mà xếp lớp đấy chứ.” Chị Linh trêu chọc nói.

“Chị xem nhiều phim thần tượng quá rồi đấy.” Kiều Tinh Tinh trừng mắt với cô ấy: “Thành tích cấp hai của em cũng khá tốt đó, không thì làm sao thi vào chung trường cấp ba với thầy Vu được. Đến cấp ba mới bị cái người đáng ghét – thầy Vu đánh bại thôi.”

Thầy Vu đáng ghét kia chỉ biết lặng lẽ múc thêm một muỗng thịt bò.

Tiểu Chu lập tức lên tiếng ủng hộ bà chủ của mình: “Không sao đâu, Tinh Tinh. Không phải lúc nào chị cũng nói chỉ cần dựa vào sắc đẹp và thân hình sao… ầyy, sao chị lại ăn thịt nhiều như vậy hả?”

“Để cô ấy ăn đi, là đạo diễn Lý yêu cầu đó.” Chị Linh giải thích cho mọi người hiểu, sau đó lại nghĩ đến việc chiều nay mới gặp đạo diễn Lý, nhịn không được kể cho mọi người cùng biết.

“Mọi người nói xem có phải là quá kỳ lạ hay không? Em còn chưa gặp qua kẻ nào ngu như vậy, trước mặt mọi người gây phiền phức cho người khác, sắc mặt của Đoạn Ngô lúc đấy cũng phải biến đổi.”

Đoạn Ngô chính là nam diễn viên hôm nay gặp mặt đạo diễn Lý. Nếu kể ra thì anh ta không nổi tiếng bằng Kiều Tinh Tinh, nhưng kỹ thuật diễn xuất cũng khá tốt.

Kiều Tinh Tinh nói: “Sau đó Đoạn Ngô có gửi Wechat cho em, nói là công ty của anh ấy đã quyết định năm sau thay trợ lý mới cho anh ấy.”

“Phải thế chứ, tên trợ lý đó luôn làm cản trở anh ta mà.” Chị Linh như hiểu hết mọi chuyện nói: “Thì ra là vậy, công ty lớn đúng là phiền phức như vậy đấy. Tên ngốc này chẳng phải vì muốn lót đường cho nghệ sĩ dưới tay hắn hay sao? Cuối cùng cũng chẳng lo nổi cho Đoạn Ngô, thật đáng ghét mà. Sao những người này mãi không chịu hiểu chứ, nếu làm em mất mặt, thì họ có thể thế chỗ hay sao?”

“Mặc kệ anh ta chứ, dù gì thì em cũng là MVP.” Kiều Tinh Tinh đắc ý nói với Vu Đồ: “Không làm mất mặt cậu đấy chứ, thầy Vu.”

A Quốc ở bên kia khá thất vọng: “Anh cũng từng là thầy của em mà, sao em có thể dễ dàng đi tìm thầy khác như vậy chứ hả?”

“Không được, không được.” Anh ta ngay cả lẩu cũng không ăn, để đũa xuống: “Thầy Vu à, chúng ta cùng solo một ván xem nào.”

“Được đấy.” Kiều Tinh Tinh bên cạnh cổ vũ: “Thầy Vu đừng vì hôm nay là ngày sinh nhật của anh ấy mà nể tình đấy nhé.”

Vu Đồ chỉ đành tuân theo.

Qua 3 ván đấu, A Quốc bỏ điện thoại xuống, thương tâm nói: “Chúng ta ăn lẩu tiếp đi.”

Anh ta phải bồi bổ lại mới được.

Sau khi ăn xong lẩu, mọi người kẻ thì uống rượu, người thì chơi game. Trong phòng khách, Kiều Tinh Tinh đang chơi với cô con gái của chị Linh, A Quốc và Vu Đồ ngồi trên sô-pha tán chuyện.

Trước hết họ bàn về game, sau đó lại nói đến cổ phiếu của công ty game, sau đó chủ đề lại chuyển đến cổ phiếu ở Hồng Kông và Mĩ. Vu Đồ đối với mọi thứ đều có chút hiểu biết, khiến Anh Quốc vô cùng tò mò: “Thật ra thầy Vu làm nghề gì vậy?”

Chỉ nghe Vu Đồ trả lời: “Tháng sau sẽ vào công ty Trung X.”

“Thì ra là đầu tư tài chính à, chả trách...”

Kiều Tinh Tinh cảm thấy bất ngờ.

Hai người bàn thêm một lát, A Quốc bị kéo đi chơi bài, Vu Đồ khéo léo từ chối, anh cầm một ly rượu bước ra ban công.

Dưới chân anh là thành phố náo nhiệt, ánh đèn rực rỡ.

Kiều Tinh Tinh trả cô con gái lại cho chị Linh, cô bước đến bên anh, nghiêng đầu nhìn anh: “Cậu thật sự quyết định đi đầu tư tài chính sao?”

“Ừ.”

“Lúc học cấp 3, tớ luôn ngưỡng mộ cậu.” Kiều Tinh Tinh đột nhiên nói.

Vu Đồ nhìn cô.

Kiều Tinh Tinh bộc bạch: “Bởi vì môn vật lý và toán học của cậu luôn được điểm cao này. Lúc đó tớ cứ nghĩ, bạn học này sau này sẽ trở thành một nhà khoa học vĩ đại, lúc đó tớ sẽ vô cùng tự hào.”

“...Vì được trở thành bạn học của cậu.” Kiều Tinh Tinh vội vã bổ sung câu nói.

Vu Đồ cười cười: “Đã khiến cậu thất vọng rồi.”

“Không đâu, nghề đầu tư cũng tốt mà.” Kiều Tinh Tinh không để bản thân thể hiện ra nỗi thất vọng, giọng điệu vô cùng bình thản mà nói: “Tớ cảm thấy cậu có làm gì đi nữa thì cũng vô cùng lợi hại.”

Anh mà làm trong ngành này, sợ rằng sẽ không bằng anh Tô kia. Trong đầu Vu Đồ thoáng qua ý nghĩ này, sau đó anh sững sờ.

Sao anh lại có suy nghĩ so sánh với người khác chứ.

Vu Đồ uống một hớp rượu, đột nhiên nói: “Từng có người nói anh rất ích kỷ.”

Kiều Tinh Tinh nhìn anh, trong mắt thoáng qua tia nghi hoặc.

“Rõ ràng là có năng lực để người nhà có cuộc sống tốt hơn nhưng lại ích kỷ vì lý tưởng của bản thân mà hi sinh người nhà của mình.”

Kiều Tinh Tinh chau mày: “Vậy cậu nên nói cho người đó biết: Thật xin lỗi, năng lực của tôi chỉ có bấy nhiêu đó thôi.”

Vu Đồ nhướng mày.

Kiều Tinh Tinh nói: “Cậu thử nghĩ mà xem, nếu như cậu không như bây giờ, mặt nào cũng làm thật tốt, mà chỉ làm tốt một mặt thì sao? Thật ra theo tiêu chuẩn của số đông, cũng xem là ưu tú rồi. Còn có người nói cậu là ích kỷ sao? Cái người nói cậu ích kỷ đấy, chẳng qua là cậu quá giỏi về nhiều mặt khác, nhưng sao có thể vì cậu quá giỏi mà trách cậu được cơ chứ?”

Kiều Tinh Tinh nói luôn một hơi sau đó còn nghĩ nghĩ thêm rồi mới gật đầu: “Tớ cảm thấy logic của tớ là đúng.”

Vu Đồ cười phá lên.

Anh cảm thấy bản thân mình như mắc bệnh. Hai câu nói vừa rồi, chính là anh cố ý nói. Vào sáu bảy năm trước, đúng là có người từng nói như vậy với anh. Anh cũng chẳng để ý lắm, nhưng lắm lúc cũng sẽ khiến anh phải suy nghĩ.

Anh rất muốn biết Kiều Tinh Tinh sẽ có cách nghĩ như thế nào.

Kết quả những câu mà cô ấy trả lời đều là những lời nghịch lý cả.

“Không đúng sao?” Kiều Tinh Tinh nghiêng đầu hỏi anh.

“Đúng.”

Vu Đồ thu hồi ánh nhìn, trong lòng đột nhiên hiện ra câu nói không biết từng nghe ở đâu: Em đẹp như vậy, nói gì cũng đúng cả.

Kiều Tinh Tinh có chút cảm khái nói: “Không ngờ có ngày chúng ta lại bàn về chủ đề này.”

Vu Đồ nói: “Nhưng mà không kì lạ bằng việc tôi dạy cậu chơi game đâu.”

“Là tớ gạt cậu đến đấy.” Kiều Tinh Tinh trả lại câu nói đó cho anh, sau đó nghĩ đến điều gì lại hỏi tiếp: “Cậu nói tháng sau đi đầu tư, là vào lúc nào vậy?”

“Khoảng giữa tháng.”

“Vậy có thể dạy tớ đến khi thi đấu không?”

“Có thể.” Vu Đồ trả lời ngắn gọn.

Kiều Tinh Tinh cảm thấy có chút vui.

Gió nhẹ thổi qua mái tóc dài của cô, cô nắm sấp lên trên tay vịn lan can, vui vẻ nghĩ rằng, bọn họ cũng coi như là bạn của nhau rồi nhỉ?
« Chương TrướcChương Tiếp »