Kiều Tinh Tinh hơi sững người lại một chút…
Một lúc sau, cô mới trả lời lại bằng giọng điệu khô khan “Không có” sau đó cô rụt chân vào để anh bước qua.
Kiều Tinh Tinh cảm thấy người kia giống như đang nhìn mình cười, anh bước qua rồi ngồi xuống bên cạnh cô, hơi thở nóng hổi của người đàn ông xộc vào kí©h thí©ɧ mọi giác quan của cô.
Bộ phim bắt đầu chiếu được vài phút thì Kiều Tinh Tinh mới trở lại trạng thái bình thường. Cô cảm thấy có chút hối hận, vừa rồi có phải cô bị chọc ghẹo hay không? Sao cô lại không chọc ghẹo ngược lại cơ chứ? Quả thật đúng là mất mặt giới giả trí quá đi.
Cô nghi ngờ nhìn qua Vu Đồ, anh đang tập trung nhìn lên màn ảnh, khuôn mặt điển trai khi nhìn nghiêng trông vô cùng nghiêm túc…
Được rồi…
Kiều Tinh Tinh thu lại tầm nhìn, cũng bắt đầu nghiêm túc xem phim. Vừa xem được một chút thì cô mới bắt đầu cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Nội dung của bộ phim này chính là nhân vật chính dưới sự cản trở của gia đình nhưng vẫn kiên trì theo đuổi giấc mơ của mình là như thế nào đây?
Cô nhớ lại ánh mắt mất mát của Vu Đồ lúc anh nói anh phải buông bỏ biển sao trời mênh mang.
Vu Đồ xem xong bộ phim này thì tâm trạng có trở nên tệ hơn hay không nhỉ?
Bộ phim rất thú vị, trong 90 phút đó hoàn toàn không khô khan chút nào, nhân vật chính cuối cùng vẫn kiên trì hoàn thành ước mơ của anh ta, hơn nữa còn nhận được sự ủng hộ và động viên của người nhà. Đoạn nhạc cuối phim vang lên, mọi người đều thỏa mãn mà ra về.
Kiều Tinh Tinh và Vu Đồ đợi mọi người rời khỏi hết mới đứng dậy.
“Để tôi đưa cậu về.”
Kiều Tinh Tinh gật đầu.
Trên cả quãng đường trở về nhà của cô, Vu Đồ vẫn luôn giữ im lặng, cô lén lút nhìn vẻ mặt của anh, biểu cảm của anh dưới màu sắc vào lúc trời tối càng hiện lên vẻ lạnh nhạt, anh phát hiện cô đang nhìn anh, lập tức khó hiểu nhìn về phía cô.
“À, tôi không biết nội dung bộ phim này lại như vậy.”
“Cũng không tệ.” Vu Đồ nói: “Nhân vật chính trong phim này quả thật là một người may mắn.”
Kiều Tinh Tinh nhịn không được hỏi: “Lần trước cậu đã từng nói cậu phải bỏ cuộc thôi, tại sao?”
Cô nhớ lại anh từng nói lúc thi đại học ba mẹ anh đã phản đối: “Lý do chính cũng vẫn là vì người nhà sao? Nhưng mà chú của cậu hình như làm trong ngành phi hành vũ trụ mà đúng không? Vì sao ba mẹ cậu lại phản đối chứ?”
Vu Đồ bỗng cảm thấy bất ngờ.
Kiều Tinh Tinh lúc này mới ý thức lại, cô biết quá nhiều rồi! Cô lập tức ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Nhưng Vu Đồ vậy mà lại không nói sang chủ đề khác, anh nhìn cô, trong mắt như có ý cười.
Kiều Tinh Tinh đành phải nhìn xuống nói: “Việc đó... Bội Bội...”
Vu Đồ gật đầu nói: “Tôi biết, cậu ấy nắm được hết tất cả mọi chuyện trong lớp mà.”
“... Quả thật là như vậy.”
Kiều Tinh Tinh nhanh chóng dời sang chủ đề khác: “Chẳng lẽ ba mẹ của cậu còn chưa đồng ý sao?”
“Họ đã đồng ý từ khi tôi thi nghiên cứu sinh rồi.”
“Vậy lý do là gì?”
Chút ý cười nhàn nhạt trước kia cũng biến mất, một lúc sau Vu Đồ mới nói: “Lúc trước ba mẹ tôi đến Thượng Hải chơi nhưng lại không nói cho tôi biết. Vẫn là dì út gọi cho tôi, hỏi thăm tình hình mẹ tôi như thế nào rồi, có phải lành tính hay không, lúc đó tôi mới biết họ đến để khám bệnh.”
“Lúc tôi đi tìm hai người, thì bọn họ lại đang thuê một phòng trọ chỉ có mấy chục đồng một đêm để ở tạm, trong phòng chỉ có mì ăn liền và bánh quy.”
Kiều Tinh Tinh đã từng nghĩ qua rất nhiều nguyên nhân, nhưng lại không nghĩ đến cái nguyên nhân thường xuyên gặp phải này, nó rất đơn giản lại vô cùng phổ biến và cũng chẳng có lời giải đáp. Cô có chút hối hận khi đã gặng hỏi anh cặn kẽ như vậy.
“Mẹ cậu không sao chứ?”
“Không sao, chỉ là lo lắng một trận mà thôi.” Vu Đồ cụp mắt xuống: “Nhưng tôi lại không thể không nghĩ rằng nếu thật sự có chuyện gì xảy ra với bà ấy thì sao? Liệu tôi có đủ khả năng để lo cho bà ấy được điều trị tốt nhất hay không?”
Anh tự hỏi rồi lại tự trả lời một mình bằng cách trào phúng: “Tôi không thể có đủ khả năng. Rõ ràng tôi đã có thể có điều đó nhưng cuối cùng tôi lại không thể.”
Trong phút chốc Kiều Tinh Tinh thật sự muốn nói rằng tôi có thể giúp anh. Nhưng cô biết lời này tuyệt đối không thể nói ra. Qua một lúc sau cô mới hỏi: “Vậy thì tiếp theo cậu dự định sẽ làm gì?”
“Đầu tư thôi.”
Nhưng dù sao thì ngành mà anh theo học cũng đã bỏ lỡ nhiều năm rồi, mọi thứ đều phải bắt đầu lại từ con số không. Anh cười cười, âm thanh mang theo sự chán nản và mỉa mai: “Từ nhỏ tôi vốn đã kiêu ngạo rằng mình thông minh hơn người, kết quả đã ba mươi tuổi rồi vẫn chẳng thể thành công được việc nào cả.”
Kiều Tinh Tinh dừng bước chân, nhìn anh, nhất thời không biết nên nói gì cho đúng.
Vu Đồ đứng lại một lát sau đó nói: “Đi thôi, đã trễ lắm rồi.”
Đêm thật yên tĩnh.
Vu Đồ ngồi trên giường hút thuốc, tâm tư có chút thả lỏng. Anh nghĩ hôm nay anh quả thật có chút mất mặt.
Anh cũng không hiểu tại sao mình lại nói nhiều với Kiều Tinh Tinh như vậy nữa, thậm chí còn bộc lộ sự thất bại sâu trong lòng anh. Về việc của ba mẹ mình, anh còn chưa từng nhắc đến trước mặt thầy giáo của anh.
Điện thoại được để bên gối vang lên, anh cầm lên xem, là tin nhắn của Kiều Tinh Tinh gửi đến.
Tinh Tinh: Tớ đột nhiên nhớ lại một câu nói, rất thích hợp với cậu.
Vu Đồ: Là câu nào thế?
Tinh Tinh: Đây này, cậu là con thỏ nhìn thấy được nhiều ngôi sao nhất rồi.
Vu Đồ kinh ngạc: Là trên Weibo của tài khoản Thỏ Ngọc sao?
Tinh Tinh: Ừm.
Sau đó cô gửi qua một đoạn ghi âm thật dài.
“Lúc trước đã bị cậu làm cho rối hết cả lên, dựa vào cái gì mà cậu có thể nói bản thân không làm nên trò trống gì được cơ chứ. Cho dù bây giờ cậu muốn buông bỏ công việc lúc trước, bắt đầu lại từ đầu, nhưng những việc trong quá khứ cậu đã từng làm thì vẫn còn ở đó mà. Tuy rằng tớ không biết công việc cụ thể của cậu đã từng làm là gì, nhưng tôi nghĩ việc đó nhất định rất có giá trị, cho nên mặc dù sau này cậu không tiếp tục công việc này được nữa nhưng cậu cũng không cần thiết phải phủ nhận quá khứ của mình như vậy. Ít ra thì cậu cũng từng kiên trì vì giấc mơ của mình, còn tốt hơn nhiều so với việc chưa từng cố gắng đã từ bỏ, tớ cảm thấy ít nhất điều này không phải là sai lầm.”
Tinh Tinh: Cố lên nhé, Thỏ Thần!
Vu Đồ dập tắt điếu thuốc sau đó nhấn đoạn ghi âm nghe lại lần nữa, thật ra giọng nói của Kiều Tinh Tinh rất hay, anh còn nhớ hồi còn học cấp ba, mỗi lần trường có hoạt động văn nghệ nào thì cô cũng đều lên sân khấu ca hát.
Quả thật anh không ngờ đến hôm nay cô lại nói những lời như vậy với anh.
------ Anh đã là con thỏ nhìn thấy được nhiều ngôi sao nhất rồi.
Đúng vậy, sau này cho dù anh có làm việc gì đi nữa thì trong 10 năm này, anh cũng đã không phụ bản thân mình, cho dù là kiên trì hay bỏ cuộc, ít nhất đều không nên cảm thấy đây là một sai lầm.
Ngón tay của Vu Đồ nhấn vào ô trả lời trên Wechat, ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra tâm tình của bản thân mình trong thời khắc này lại dịu dàng đến vậy. Trong lúc nhập tin nhắn, tốc độ đánh chữ cũng chậm lại.
Vu Đồ: Cảm ơn.
Vu Đồ: Cậu nên đi ngủ rồi.
Vu Đồ: Ngày mai chúng ta bắt đầu chơi lên rank.
Tinh Tinh: ...Ngủ ngon!
Vu Đồ cười cười, anh đặt điện thoại xuống sau đó đứng dậy đi đến trước cửa sổ.
Ngoài cửa, bầu trời tối đen như mực, nhìn chẳng thấy được ánh sao nào cả. Anh nhớ lại cái hôm anh đi tìm ba mẹ mình, cũng là buổi tối đen như mực thế này đây, anh vẫn còn nhớ đến tâm trạng bất lực của mình khi anh đẩy cánh cửa nhà trọ ra.
Mọi thứ đã từng tưởng chừng như chỉ cần vươn tay ra là thể có được ngay, cho nên cảm thấy tất cả đều không quan trọng, cứ ngỡ rằng bản thân có thể giải quyết được tất cả mọi chuyện, nhưng sự trưởng thành đã nói với anh rằng, không phải việc gì anh cũng đều có thể làm được.
Anh nghĩ, anh đã từng thỏa mãn bản thân mình cho nên giờ đây anh không nên giữ lại tiếc nuối gì nữa.