- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Anh Là Ngân Hà Khó Chạm Tới
- Chương 8
Anh Là Ngân Hà Khó Chạm Tới
Chương 8
Đối với người không thích uống rượu thì rượu chẳng khác nào một loại thuốc độc ngấm vào ruột gan, uống trọn một hơi thì không sao, nhưng nếu đợi hương vị của nó lan tràn trong miệng thì quả thật mỗi phút mỗi giây đều như dày vò.
Đúng lúc Cố Chiếu không thể nhịn nổi sắp nôn ra, chai rượu bỗng nhiên bị người khác lấy mất. Rượu trào ra chảy xuống cằm Cố Chiếu.
Cô mờ mịt nhìn lòng bàn tay trống không, sau đó nhìn theo chai rượu bị cướp đi, nhìn về phía đối diện, nhìn đến khuôn mặt anh tuấn không chút biểu cảm.
Thẩm Quyết Tinh đặt chai rượu lên bàn, nhàn nhạt nói: “Đừng đi quá xa, rượu này nồng độ không thấp đâu.”
Mọi người thấy anh đứng lên đều tưởng anh đi đặt bài hát hoặc đi WC, không ai ngờ anh lại đi cản rượu cho Cố Chiếu. Hơn nữa ý tứ trong lời của anh không phải đang nói bọn họ chơi quá đáng đi bắt nạt Cố Chiếu sao?
Nhất thời, mọi người đều hơi xấu hổ.
“Vậy… Hay là đổi sang chơi Thật hay Thách đi?” Sau một khoảng trầm mặc ngắn ngủi, Lục Kỳ vì muốn làm dịu không khí bèn đề nghị.
“Giả vờ cái gì, thật mất hứng.” Lý Mạc nâng ly rượu để bên môi, dùng âm thanh không lớn không nhỏ cười khẩy nói. Người bên cạnh khẽ đυ.ng nhẹ một cái muốn cậu ta thu liễm bớt đi, ngược lại càng kí©h thí©ɧ cậu ta hơn.
Lý Mạc cầm ly rượu chỉ vào Thẩm Quyết Tinh: “Cố Hậu Linh, nếu cậu dám hôn Thẩm Quyết Tinh một cái tôi lập tức kính cậu ly này…” Bàn tay còn lại của cậu ta giơ ngón cái lên.
Quá đáng thật, hình phạt này là cho Cố Chiếu hay là cho Thẩm Quyết Tinh đây?
Sở Viên Nguyên hoài nghi liệu có phải Lý Mạc đã uống nhiều quá hay không, cô ấy muốn nhặt uy tín của lớp trưởng lên, đứng ra chủ trì công đạo, ai ngờ chưa kịp nói câu nào thì lần lượt nghe thấy mọi người xung quanh hít vào một hơi.
Cô ấy vội quay sang nhìn Cố Chiếu, thấy đối phương đang nhón mũi chân, ngón tay mảnh khảnh thò ra từ cổ tay áo khoác nhéo lấy ống tay áo Thẩm Quyết Tinh, cúi người… hôn lên.
Thẩm Quyết Tinh âm trầm nhìn chằm chằm Lý Mạc, đang do dự không biết có nên trở mặt hay không, trở mặt đến mức độ nào thì được, bỗng nhiên gò má anh có thứ gì đó mềm mại mát lạnh khẽ chạm vào.
Chỉ mất vài giây ngắn ngủi để đi từ thắc mắc đến sáng tỏ đó rốt cuộc là thứ gì.
Thẩm Quyết Tinh khϊếp sợ mà quay đầu, dưới ánh sáng tối tăm vừa vặn bắt gặp đôi mắt đen lay láy của Cố Chiếu. Tròng mắt đối phương rung động, đầu tiên là mê mang, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của anh dần tỉnh táo lại, lộ ra vẻ mặt còn khϊếp sợ hơn cả anh, giống như bản thân cũng không dám tin mình có thể làm ra chuyện như vậy.
Cố Chiếu thực sự sợ chết khϊếp, cô chậm rãi hạ mũi chân, mặt dại ra: “Tôi…”
“Ha ha ha ha!” Lý Mạc xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, “Tôi bảo cậu hôn cậu ta một cái, nhưng cũng không nói là hôn mặt, sao cậu không hôn tay cậu ta đi? Thẩm soái ca, lần này nhọc cho cậu nhưng lại ăn lớn.”
Cố Chiếu chỉ cảm thấy trong người có hai luồng khí đang chạy, một luồng nóng như lửa đốt, một luồng lạnh như băng, hai luồng luân phiên khiến mặt cô nóng lên, tay chân lại đông cứng không có chút hơi ấm nào.
Mấy ý nghĩ đan xen trong đầu cô, chốc lát thì là “Thôi xong rồi, mình làm sai rồi”, chốc lát lại là “Bia rượu là ma quỷ, mình chóng mặt quá”, chốc lát nữa lại là “Mùi hương trên người Thẩm Quyết Tinh thơm quá”.
“Có thấy vui không?” Thẩm Quyết Tinh nhìn về phía Lý Mạc, ánh mắt còn lạnh hơn.
Lý Mạc chẳng hề để ý: “Người như cậu chơi không vui nổi.”
Thẩm Quyết Tinh bị Cố Chiếu gián đoạn một hồi cũng không giả vờ nữa, bèn ngả bài, trực tiếp trở mặt.
“Đùa thì người trong cuộc phải cảm thấy vui vẻ mới gọi là đùa, không thấy vui thì không phải đùa, chẳng khác gì đang bắt nạt người khác. Lý Mạc, cậu thực sự không thay đổi chút nào, tôi mà là Tống Giảo Mộng tôi cũng chê cậu tính cách thấp hèn chẳng khác gì cẩu.”
Mặc dù trong phòng bao vẫn còn tiếng nhạc, câu nói tràn đầy châm chọc của Thẩm Quyết Tinh vẫn truyền đến lỗ tai từng người thật rõ ràng.
Lý Mạc lập tức không nhịn nữa: “Cậu mới nói cái gì?”
“Ngày mai tôi còn phải chuyển gạch, đi trước.” Thẩm Quyết Tinh chỉ xem cậu ta như không khí, không đợi mọi người phản ứng, nói xong anh lập tức cầm lấy áo khoác đang treo trên giá áo, mở cửa bước ra ngoài.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Anh Là Ngân Hà Khó Chạm Tới
- Chương 8