Chương 43

Nhưng sau khi gặp lại Thẩm Quyết Tinh, quả khinh khí cầu ấy phồng lên với tốc độ kinh người, hiện giờ không chỉ bùng cháy từ đống tro tàn mà còn móc lấy da thịt cô, kéo trái tim cô bay lên cao, làm cô luôn sợ hãi trái tim mình sẽ bay ra khỏi l*иg ngực, bay đến nơi mình không còn khống chế nổi nữa.

Giọng nói của Cố Chiếu mang theo nỗi buồn sau thẳm: “Lần này không có lão sư ở đây nhờ vả cậu nữa, vậy cậu có thể đừng thương hại tôi nữa có được không, có thể … đối xử tệ với tôi một chút không?”

Thẩm Quyết Tinh ngẩn ngơ mà buông cánh tay, nhìn chăm chú vào Cố Chiếu ở đối diện.

Cố Chiếu: “Cây kéo trong tay cậu, mau chọc thủng khinh khí cầu đi.”

Thẩm Quyết Tinh không biết khinh khí cầu trong lòng Cố Chiếu là gì, nhưng anh cũng có thể đoán được đại khái đó ý tứ trong đó.

Anh trầm mặc, nghiêm túc suy nghĩ những gì đối phương nói.

Kể từ khi chuyển đến ngôi nhà này, anh đã cố hết sức khiến cho mình trông thật giống một “vị khách” đủ tư cách” ở lại, nghĩ rằng làm như vậy Cố Chiếu sẽ càng thoải mái hơn, nhưng dường như đã phản tác dụng.

Thay vì cô gắng không mang phiền phức đến cho chủ nhà, bây giờ anh nên thực hiện “giữ khoảng cách” thì tốt hơn.

“Xin lỗi, là tôi không suy xét chu toàn.”

Cố Chiếu lắc đầu, trong lòng thở dài mà suy nghĩ: Đột nhiên bắt Thẩm Quyết Tinh làm người xấu thật khó cho anh quá, người xấu sẽ không ôm hết lỗi sai về mình.



“Cậu đi tắm đi, ở đây để tôi dọn dẹp là được.” Cố Chiếu cố ý đổi chủ đề.

Thẩm Quyết Tinh cảm nhận được nhưng cũng không nói gì mà đứng dậy rời đi rồi.

Đối diện với chiếc ghế đối diện đã trở nên trống rỗng, Cố Chiếu không còn tâm trạng ăn cơm nên đổ hết phần thức ăn còn lại vào chung một chỗ rồi cho vào thùng rác.

Con mèo vàng béo nhìn thấy hết thảy, liếʍ liếʍ móng vuốt của mình.

Sáng sớm hôm sau, tuy cả người Cố Chiếu vẫn còn đau nhức nhưng cô vẫn là cứng rắn bò dậy, truóc lúc ra cửa còn đổ thêm một ít thức ăn mèo cho Điềm Điềm cũng dậy sớm giống như mình.

Không biết Thẩm Quyết Tinh có bị cô đánh thức hay không, nhưng mãi đến khi cô đi ra ngoài đối phương vẫn rất an tĩnh, trông có vẻ vẫn đang ngủ say.

Khu chung cư cũ như láng giềng ở quê, bất cứ tin tức gì cũng truyền đi rất nhanh. Chuyện xe cứu thương tiến vào tiểu khu ngày hôm qua đã bị cư dân truyền tai nhau từ sáng sớm tinh mơ.

“Tiểu Cố, là lầu của em đúng không? Ngày hôm qua chị nhìn từ ban công sang thì thấy giám đốc Vương giúp đỡ nâng một người đi xuống lầu.”

Cố Chiếu đang kéo khóa của bộ đồ bảo hộ, nghe vậy liền nhìn về Trương Nhã vừa đặt câu hỏi, gật đầu nói: “Là lầu bọn em, ông lão Lưu ở đối diện.”

Chủ nhiệm Thạch đã lanh lẹ mặc xong đồ bảo hộ, biên điều chỉnh xuống tay bộ biên nói: “Tôi biết bọn họ, là một đôi vợ chồng già. Ông cụ trước đây bị trúng gió một lần, chân không được tốt lắm, mấy năm nay đầu óc cũng hồ đồ, bà cụ chăm sóc rất cực khổ. Nếu lần này ông cụ lại chuyển biến xấu hơn, phỏng chừng một mình bà cụ không lo xuể, chắc phải thuê người chăm sóc.”



Trương Nhã: “Bây giờ thuê người chắc cũng phải tốn bốn năm ngàn nhỉ?”

Chủ nhiệm Thạch: “Không đủ không đủ, nếu tự đi lại được thì còn có giá bốn năm ngàn, còn người bị tê liệt không đi được thì kiểu gì cũng phải sáu ngàn trở lên.”

Trương Nhã líu lưỡi: “Đắt như vậy à, gửi vào viện dưỡng lão chắc sẽ tốt hơn.”

Chủ nhiệm Thạch cười: “Cô tưởng viện dưỡng lão bây giờ rẻ tiền lắm sao? Tiểu Cố, viện dưỡng lão chỗ cháu một giường là bao nhiêu tiền?”

Công việc của Cố Chiếu cũng đúng lúc ở phương diện này, nhớ lại bèn nói: “Chúng cháu có phòng bảy người và phòng ba người. Phòng bảy người là 1.800 một tháng, phòng ba người là 2.000 một tháng. Tùy theo tình trạng tàn tật và sa sút trí tuệ thì thu phí hộ lý khác nhau, nếu là bại liệt cộng với bị lẫn thì phí hộ lý là 100 tệ một ngày, phòng hai người ở khu suy giảm trí tuệ là 2500 một tháng. Tiền cơm đều thống nhất là 30 tệ một ngày. Ngoài ra, cần phải gửi thêm một khoản dự trữ 6000 tệ dùng để khám gấp hoặc hóa đớn gì đó.”

Trương Nhã tính lại: “Một tháng ba mươi ngày, phí hộ lý phí là 3000, thêm phí giường ngủ và tiền cơm là… sáu ngàn bốn.”

Tính như vậy hóa ra cũng không khác giá thuê bảo mẫu là bao.

Chủ nhiệm Thạch có chút ngạc nhiên: “Vậy thì viện dưỡng lão chỗ Tiểu Cố còn khá rẻ, tôi có một người bạn học cũ dự tính mấy năm nữa sẽ sống ở viện dưỡng lão, hỏi thăm một chút, chỗ tương tự như vậy thì đắt đến mức vô lý, hoặc là dạng không có giường ngủ. Viện dưỡng lão của cháu tên là gì vậy? Bác sẽ về kêu bạn học mình đi xem thử.”

“Tên là “Thiện Từ Gia Viên’, cũng ở cùng khu với chúng ta, bác lên mạng tra một cái là thấy ngay.” Cố Chiếu nói.

Ba người họ thay quần áo xong thì thực hiện nhiệm vụ của mình theo quy trình trước đó, ngay ngắn trật tự mà khai triển công tác kiểm tra dịch tễ. Rất nhanh đã đến phiên lầu số 3 kiểm tra.