- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Anh Là Ngân Hà Khó Chạm Tới
- Chương 22
Anh Là Ngân Hà Khó Chạm Tới
Chương 22
Cố Chiếu đặt hai túi lớn đồ dùng ở ngoài cửa nhà Lý a bà, sau khi ấn vang chuông cửa liền quay về nhà mình.
Cô lấy từ trong túi mua đồ đặt trên bàn ra hộp trứng gà, Cố Chiếu đặt chúng nó trong rổ rồi rửa sạch từng quả một, dự định nấu trứng luộc trong nước trà.
Có lẽ cô không giỏi ở phương diện nấu cơm nhà nhưng trứng luộc nước trà cô vẫn làm được, ngay cả bà nội cũng khen cô nấu rất ngon.
Đặt trứng gà đã được rửa sạch vào trong nước lạnh, sau khi nước sôi thì vặn lửa nhỏ lại ngay, nếu không vỏ trứng sẽ dễ bị vỡ. Trong thời gian chờ lòng trắng trứng đông lại, Cố Chiếu tìm được một cái túi lọc dùng một lần từ đã lâu không dùng đến trong tủ bát, cô bắt đầu nhét các loại hương liệu như vỏ quế, hồi, buộc chặt lại rồi đặt ở một bên để dùng sau. Lúc này gần như đã có thể tắt bếp, nếu nấu quá lâu sau sẽ ăn không ngon lắm.
Dùng nước lạnh làm nguội nhiệt độ trứng gà, chờ đến khi xúc giác không thấy nóng nữa là có thể gõ vỡ tất cả.
Cố Chiếu pha trà ngâm trứng không giống những người khác, cô có công thức đặc biệt của riêng mình, mà công thức đó chính là cho thêm rong biển.
Sau khi thêm nước ngập trứng vỡ, bỏ túi lọc và gia vị vào, cô còn sẽ ném thêm một khối rong biển khô vào trong nước, để trứng luộc nước trà có một hương vị biển cả hoàn toàn mới mẻ.
Sau khi khuấy đều gia vị, Cố Chiếu đợi nước trong nồi sôi lại lần nữa, lúc này xuyên qua tiếng máy hút khói rung ầm ầm cô ẩn ẩn nghe được tiếng nói chuyện ở bên ngoài.
“Giúp tôi… Tiền ở đây…… Cảm ơn……”
“Không có chi……Được… Bà cẩn thận…”
Cố Chiếu vừa nhìn ra bên ngoài phòng bếp chỉ kịp thấy nửa thân ảnh cửa khỏi cửa.
“Ai tới vậy?” Cô giơ muôi vớt lên hỏi.
Thẩm Quyết Tinh xoay người, trong tay cầm hai tờ tiền đỏ, đưa về phía cô rồi đặt ở trên bàn cơm.
“A bà ở đối diện, nói cảm ơn cậu đã giúp bà mua nhiều đồ như vậy.”
Anh vừa mới làm việc ở trên sô pha, nghe được tiếng chuông cửa, thấy Cố Chiếu đang bận rộn trong phòng bếp nên đã tự ý đi mở cửa thay cô.
Cửa vừa mở ra, liền thấy một lão thái thái gầy gò đứng ngoài cửa. Quanh thân sạch sẽ gọn gàng, mái tóc bạc phơ được bà chải chuốt không chút cẩu thả.
Có lẽ không ngờ lại là một người đàn ông lạ mặt ra mở cửa, đối phương có vẻ có chút kinh ngạc.
“Cậu…”
Thẩm Quyết Tinh vội giới thiệu bản thân với đối phương: “Cháu là bạn của Cố Chiếu, bà tìm Cố Chiếu đúng không? Cô ấy ở trong bếp, cháu đi gọi cô ấy giúp bà.”
“A không cần không cần, bà lại đây chính là để cảm ơn con bé, sẵn tiện mang tiền đồ ăn qua trả cho nó.” Lão thái thái giữ chặt Thẩm Quyết Tinh, không nhiều lời bèn nhét vào tay anh hai trăm tệ.
“Con bé Cố Chiếu này thật sự không thể chê, bà ngại làm phiền nó, nên kêu nó lấy cho bà một túi gạo hai túi bột mì, kết quả hôm nay vừa mở cửa ra thì thấy toàn là đồ ăn và thịt. Ông bà nội của nó đều rất tốt, nuôi nó lớn lên cũng là một người rất tốt.” Đối phương có lẽ đã hiểu lầm chữ “bạn” trong miệng Thẩm Quyết Tinh, vỗ vỗ bàn tay anh khen Cố Chiếu một hồi, “A bà đã lớn tuổi như vậy, sẽ không nhìn sai người, bà xem cháu tuấn tú lịch sự, nhất định là một thanh niên tài tuấn, cùng với một cô gái nhu thuận kiên định như Cố Chiếu thật sự xứng đôi vừa lứa, cháu tuyệt đối đừng bỏ lỡ.”
Thẩm Quyết Tinh xấu hổ không gật đầu cũng không lắc đầu. Gật đầu tương đương với công nhận sự hiểu lầm của đồng đối phương; lắc đầu lại phải giải thích mối quan hệ của anh và Cố Chiếu với bà.
Nếu để người khác biết Cố Chiếu ở cùng một người đàn ông không phải là bạn trai nhiều ngày như vậy, cảm giác không tốt cho thanh danh của cô. Đến lúc kết thúc cách ly anh sẽ rời đi luôn, nhưng Cố Chiếu vẫn phải ở lại mà đối mặt với những lời đồn đãi vớ vẩn.
Trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, Thẩm Quyết Tinh quyết định không giải thích, để mặc cho đối phương hiểu lầm: “A… Ừm, được, cảm ơn a bà.”
Hồi ức kết thúc, Thẩm Quyết Tinh thấy Cố Chiếu nhét hai trăm đồng kia vào trong túi của mình, xuất phát từ tò mò, anh hỏi: “A bà nói chỉ dặn cậu mua gạo và bột mì, cậu mua cho bà ấy nhiều đồ như vậy làm gì?”
“Bởi vì có vài người già lòng tự trọng rất cao, không muốn làm phiền người khác.” Hai tay Cố Chiếu đảo lấy cái muôi vớt có lỗ, nói chuyện vừa nhẹ vừa nhỏ, không tập trung lắng nghe sẽ không biết cô đang nói cái gì.
“Nói chuyện thì thẳng lưng lên, nhìn vào mắt tôi mà nói.” Thẩm Quyết Tinh nói.
Cố Chiếu theo bản năng lập tức thẳng eo như binh lính nghe thấy mệnh lệnh của huấn luyện viên, tầm mắt cũng không tự chủ được mà nhìn sang chỗ anh.
Cô dùng âm thanh vang dội hơn ban nãy: “Tôi đã thấy nhiều người già như vậy trong viện dưỡng lão, muốn bọn họ chủ động mở miệng xin giúp đỡ, bọn họ nhất định không muốn. Cho nên chúng ta phải biết cách đọc nội tâm của bọn họ…”
Có một bà lão nọ chân cẳng không tiện đi lại, nhưng lại không muốn sử dụng bình nướ© ŧıểυ ở trên giường, liền yêu cầu hộ lý đỡ mình đi WC, nhưng thường xuyên làm phiền đến hộ lý lại thấy ngượng ngùng, sẽ cố ý nín nhịn không đi WC. Cuối cùng thật sự không nín được nữa sẽ đi ngay luôn trên giường, trở thành một đả kích lớn đối với lòng tự trọng.
Khi cô hỏi Lý a bà còn muốn mua gì khác hay không, vẻ mặt bà thập phần giãy giụa, vừa nhìn là biết đang ngại làm phiền đến cô nên mới nói không cần. Cô biết đối phương không hạ mình được, trong lòng liền hiểu rõ mà không nói ra, cũng không hỏi nhiều nhưng lúc mua đồ vẫn mua nhiều thêm một phần cho nhà bà ấy.
“Lúc mang đồ qua tôi có thả một tờ giấy ở trong túi, nói là lỡ mua nhiều, chia cho bọn họ một chút, như vậy… bọn họ cũng sẽ không thấy gánh nặng quá mức.”
Thẩm Quyết Tinh nghe Cố Chiếu nói xong tức khắc có chút rửa mắt mà nhìn cô.
“Tâm tư cậu cũng rất tinh tế.”
Nhìn kỹ, mặc dù khí sắc Cố Chiếu không được tốt nhưng lại có làn da trắng nõn, mặt cũng rất nhỏ, nếu cắt tóc mái để lộ mặt mày, sửa lại dáng người… nhìn thế nào cũng trông khá hơn cục slime hiện giờ nhiều.
“Cũng… Cũng được.” Nói chuyện dưới ánh nhìn chăm chú của Thẩm Quyết Tinh làm Cố Chiếu cảm thấy áp lực gấp bội, cô không khống chế được muốn dời tầm mắt, lại nhớ đến lời Thẩm Quyết Tinh nói, cưỡng bách chính mình không được chớp mắt mà nhìn thẳng đối phương, đôi mắt cô khô khốc sắp ứa cả nước mắt.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Anh Là Ngân Hà Khó Chạm Tới
- Chương 22