Cuộc sống cũng máu chó y hệt cốt truyện, để tránh thương tâm, Hà Tiểu Thanh quyết định sau này sẽ không đến BLUE nữa, nhưng cô vẫn gặp được Lam Diệc Trần trước cửa công ty. Biết rõ rằng nên đi vòng quanh anh, vậy mà cô vẫn không tự chủ được mà đi đến trước mặt.
Ngày thứ 23 không gặp, anh vẫn đẹp trai như vậy, chỉ là trên mặt bỗng có ria mép. So với trước đây thì có vẻ thăng trầm sa sút. Dường như bất kể thế nào, anh đều có năng lực làm cô chìm đắm.
“Anh lại tới làm nghề phụ à?” Cuối cùng vẫn là Hà Tiểu Thanh mở miệng trước, nhưng trên tay anh dường như không có tờ rơi nào.
Tờ rơi phát nhanh vậy?
Anh nhìn cô, ánh mắt sắc bén.
Hà Tiểu Thanh có chút sợ, thậm chí còn đặc biệt cúi đầu nhìn xem có phải mình giẫm vào chân anh không.
“Hà Tiểu Thanh”
“Hả?” Cô ngẩng đầu nhìn: “Cổ họng anh làm sao vậy?”
Anh lại nhìn cô một cái, bỗng nhiên xoay người rời đi.
Gì thế? Hà Tiểu Thanh vô thức túm lấy cổ tay anh, lại nhanh chóng thả ra.
Lam Diệc Trần dừng lại, quay người nhìn cô.
“Có phải anh có lời gì muốn nói với tôi không?” Biết rõ là không nên, cô vẫn hỏi.
Anh hừ lạnh một tiếng.
Ngang như cua đến vậy rồi mà còn chưa đủ sao! Hà Tiểu Thanh phẫn nộ nghĩ, thế nhưng giọng điệu nói ra vẫn rất nhỏ nhẹ: “Nếu không thì…….Anh gợi ý cho tôi một chút?”
Anh hít sâu một hơi, khóe miệng hiện lên một nụ cười châm chọc, cầm tấm thẻ kia ra: “Chẳng lẽ không phải em mới là người có chuyện muốn nói với tôi à?”
Hà Tiểu Thanh cứng lại.
Thật ra vấn đề này cô có thể đại khái cho qua với anh, nói mình bận quá, hoặc cũng có thể là bận đi công tác nha, dù sao cô cũng đâu phải nhân viên của BLUE, sao mà ngày nào cũng phải đi được? Thế nhưng cô nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, vẫn là đem chuyện ngày đó nghe được trong nhà vệ sinh mà kể lại cho anh, cuối cùng còn nói: “Tôi không muốn làm cái ….. gì gì đấy của anh…….Tôi…” Chỉ muốn làm bạn gái anh thôi!!
“Hà Tiểu Thanh” Anh ngắt lời cô.
“Ừm?”
“Em bị ngốc à? Người khác nói gì cũng đều tin?” Anh thản nhiên nói: “Đầu tiên, tôi chưa từng có bạn gái. Thứ 2, cô gái đó là người yêu của anh trai tôi, cô ấy tên Hạ Hiểu Tinh: Hạ trong chúc mừng, Hiểu trong tảng sáng, Tinh trong trời trong”
Lời nói của anh rất bình thản, thế nhưng cũng có chút ủ rũ cùng không nhịn được. Nội tâm Hà Tiểu Thanh bỗng nhẹ nhàng hơn, lo lắng trong lòng cũng bị cuốn đi mất.
Hiếm khi cô mới thực sự có thời điểm thông minh thấu suốt như vậy: “Thế thì…..anh cùng với cô gái mà mấy người phụ nữ đó nói không có quan hệ?”
Anh trừng mắt nhìn cô: “Không có”
“Cái đó…..” Hà Tiểu Thanh cẩn thận hỏi: “Hôm nay anh đặc biệt tới tìm tôi sao? Chỉ để nói những thứ này?”
“Tôi truyền đơn xong rồi” Anh lạnh lùng đáp.
Hà Tiểu Thanh sững sờ một lúc, sau đó lại ngốc nghếch cười lên: “Lam Diệc Trần, có phải anh cũng thích em không đó?!”
Anh xoay người rời đi, Hà Tiểu Thanh cũng nhanh chóng đuổi theo: “Có đúng không ạ? Có đúng hay không á?”
Trên đường đi, anh vẫn cứ mặt lạnh như vậy, còn cô thì cực kỳ nhiệt tình truy hỏi đến cùng.
Cuối cùng thì, trước khi tia sáng cuối cùng bị ánh mặt trời dập tắt, Lam Diệc Trần như có như không mà “Ừ” một tiếng, nắm lấy tay cô.