Chương 5

Đang còn suy nghĩ nên nhắn cho Hoàng Lân hỏi xem có phải hộp sữa kia là của cậu ta không, thì trên tay chiếc điện thoại liền rung lên kèm theo tiếng ting ting của tin nhắn tới.

Là tin nhắn của Hoàng Lân, Như Huyền hồi hộp mở tin nhắn ra, tin nhắn của cậu ta vẫn vậy, vẫn cộc lốc và không có chủ ngữ vị ngữ. Chỉ vỏn vẹn hai từ “xin lỗi“, bây giờ mình nên nhắn lại như thế nào nhỉ, có nên hỏi thẳng cậu ấy không. Lấy hết can đảm cô nhắn lại một tin.

-“Không sao, cảm ơn vì hộp sữa nhé”

-“Hộp sữa nào, cậu nói gì tớ không hiểu?”

-“Sáng tớ thấy có hộp sữa trong hộc bàn, tụi Khánh Huyền nói không phải tụi nó mua, nên tớ nghĩ là của cậu, nếu không phải thì cho mình xin lỗi” - Vừa nhắn vừa kèm theo một nổi thất vọng trong lòng Như Huyền. Cô nghĩ vậy không biết là của ai nhỉ.

-“ Cậu có bệnh ảo tưởng mà tớ không biết nhỉ :)))”- Hoàng Lân

-“ Tớ hơi mệt tớ ngủ đây, cậu ngủ ngon”- Như Huyền không thèm cãi lại mà nhắn lại nhẹ nhàng rồi đi ngủ, vì cô cũng không muốn nhắn với kẻ ngang ngược đó nữa.

Bên kia khi nhận được tin nhắn thì chỉ có thể nhắn lại câu chúc ngủ ngon và tiếp tục không biết vì sao đột nhiên Như Huyền lại nhẹ nhàng, không nổi giận cãi nhau với cậu, khiến cậu hơi khó hiểu. Có phải cô ấy ghét mình đến nổi không còn muốn cãi nhau với mình. Cậu cứ ôm nổi khó hiểu đó mà lăn qua lăn về, vò đầu bức tai, đến khi mệt rồi ngủ khi nào không hay.



Kết quả là ngày mai cậu dậy trể và tới lớp muộn, bị cô phạt đứng ngoài lớp đến hết tiết, đứng ở ngoài cậu cứ nhìn vào bên trong xem ai kia có để ý đến mình không, nhưng thật buồn khi cô gái ấy chỉ nhìn chằm chằm lên bảng mà không hề nhìn cậu lần nào. Cậu liền quay ra nhìn ngoài sân trường bằng đôi mắt đượm buồn. Lúc cậu quay đi cũng là lúc có người dời đôi mắt từ chiếc bảng nhìn ra ngoài. Nhưng cũng chỉ nhìn vài giây cô lại tiếp tục nghe giảng.

Đến khi hết tiết, cô giáo đi ra khỏi lớp thì cậu mới được vào học các tiết sau. Hoàng Lân bước đến chổ ngồi, liền nằm gục lên bàn không nói không cười, ai chọc cũng im lặng. Cái con người bình thường chuyên quậy phá người khác nay lại im lặng, nằm bẹp trên bàn khiến ai cũng khó hiểu, mọi người liền nghỉ chắc cậu ta bị đau nên không phá nữa.

Lại đến cái giờ mà bất cứ học sinh nào cũng chờ đợi, đúng rồi đó chính là giờ ra chơi, tất cả mọi người điểu xuống ăn hoặc uống nước tại căn tin trường, duy chỉ có một người vẫn nằm trên bàn không chịu dậy. Trong lòng một cô gái đang bắt đầu lo lắng, nhưng vì thái độ hôm qua của cậu khiến cô thật không muốn quan tâm, Như Huyền cùng mọi người xuống dưới và giả vờ như không thấy. Người này đi thì người kia cũng hé mắt nhìn theo rồi lại tiếp tục ngủ.

Dù tỏ ra không quan tâm nhưng Như Huyền vẫn rất lo lắng liền mua một ổ bánh mì và xin phép mọi người lên lớp với lý do là cô chưa làm xong bài tập do hôm qua đau nằm nguyên một chổ, trước khi lên lớp cô ghé vào phòng y tế để xin vài viên thuốc đau đầu. Về lại phòng học cô liền nhẹ nhàng tới gần ai đó, lây người Hoàng Lân, cậu ta hình như đã ngủ thật nên k phản ứng, cô lo lắng liền đưa tay lên sờ trán, thì có hơi hơi nóng, lúc này bổng nhiên Hoàng Lân thức dậy khiến cô giật mình thu tay lại.

- “Đây là bánh và thuốc, cậu uống đi k lại đau nặng mất công tụi này phải chép bài lại giúp cậu”. - Như Huyền ấp úng nói.

- “Ai cần các cậu chép giúp hả”- Hoàng Lân lòng thật sự rất cảm động nhưng lại k biết vì sao bản thân lại tỏ vẽ khó chịu.

Như Huyền có chút giật mình, rồi quay lưng đi về chổ ngồi của mình. Trong lòng vừa tức vừa buồn, thật sự lúc này cô không hiểu vì sao cậu lại ghét cô như vậy. Một đứa mít ướt như cô rất muốn khóc nhưng lại kìm nén sợ ai đó lại cười nhạo cô.