Chương 14

“Cậu không cần biết mình là ai cả. Mình chỉ muốn hỏi cậu một chuyện thôi, lúc cậu học lớp 6,7 cậu học trường nào thế”- Người kia vẫn không muốn nói ra mình là ai và tiếp tục hỏi.

“Tớ không biết cậu hỏi vì mục đích gì, nhưng vì câu hỏi của cậu cũng bình thường nên tớ sẽ trả lời, thật ra tớ không nhớ mình học 6,7 ở trường nào, chỉ biết là không học ở trường hiện tại, tớ mới chuyển về năm lớp 8 thôi.”- Hoàng Lân vẫn không biết sao đối phương lại hỏi nhưng vẫn trả lời.

“Thì ra là vậy, cảm ơn cậu rất nhiều, chúc cậu hạnh phúc với người yêu hiện tại, bye nhé.”- Người kia trả lời xong thì out luôn, để lại cho Hoàng Lân dấu chấm hỏi to đùng. Câu nói kia cứ hiện lên mãi trong đầu cậu, “người yêu hiện tại” vậy là sao, sao người đó lại biết mình có người yêu, lại còn nói hiện tại, không lẽ quá khứ mình có người yêu hay sao. Suy nghĩ mãi cuối cùng cậu lấy điện thoại và gọi cho ai đó.

“Alo, có chuyện gì mà nay rồng tìm đến tôm thế kia”- Đầu dây bên kia có ý chọc ghẹo cậu.

“Mi thôi đi nào, tau có chuyện muốn hỏi. Hồi cấp 2 chúng ta có học chung không, tau học trường nào mi biết không”-Hoàng Lân nóng vội muốn hỏi.

“Có chứ sao không, nhà tau chuyển vào trong đây học thì mi cũng đòi đi theo nên ba mẹ chiều ý cho mi học cùng tau hai năm thì chuyển ra lại, nhưng có cái đến lúc chuyển ra lại mi lại không chịu, sau thì tau không biết vì sao mi lại đồng ý. Ủa rồi sao mi lại không nhớ gì à, bộ mất trí nhớ à.”-Mạnh nói xong mới thấy lạ, Hoàng Lân không nhớ gì sao.

“Tau không biết nữa, đợt trước có tai nạn, tau hình như mất đi một phần kí ức rồi, mi có biết gì về tau hồi lớp 6,7 không, hai đứa mình có học chung không”- Hoàng Lân gần như hơi hoang mang về mọi thứ lúc này và muốn hỏi về mình của lúc trước.



“Lúc đó tau với mi khác lớp, khác dãy nên không nói chuyện nhiều, tau đi học thêm nhiều nên cũng chúng ta cũng không mấy khi gặp nhau, có chuyện gì sao, mi cần biết gì mai để tau hỏi xem lúc trước mi cùng lớp với ai, rồi hỏi ai thân không, tau xin số điện thoại cho mà liên lạc nha”- Mạnh nhận ra hình như Hoàng Lân muốn biết gì đó nhưng cậu lại không thể trả lời được cho bạn mình nên chỉ có thể đưa ra phương án này.

“Vậy mi hỏi thử lúc trước tau học lớp nào, hỏi thân với ai không, có chuyện gì đặc biệt không nhé, có số điện thoại cũng được tau sẽ gọi hỏi xem, cảm ơn nhiều nhé, tau tắt máy học bài cái đã.”- Hoàng Lân bây giờ lại có quá nhiều thứ để nghĩ, Minh Minh là người yêu cậu hiện tại lại học cùng trường với cậu lúc trước, nhưng lại không hề nói gì về cậu, có nghĩa Minh Minh không hề biết cậu. Cậu quyết định nhắn cho người hồi nãy.

“Cậu có thể cho mình biết cậu là ai không, hình như chúng ta quen nhau phải không?”

Tin nhắn thì gửi đi rồi nhưng người kia thì mãi không online

p/s: Trên đời này có hai sự trùng hợp đẹp nhất

Một là khi bạn thích người ấy và thật tình cờ, người ấy cũng thích bạn.

Hai là khi bạn đang thất tình, thì trời đổ cơn mưa.